Ngô Minh đi thẳng một mạch, chỉ còn cách đội ngũ
Kobold chừng trăm mét. Dọc đường luôn chú ý cẩn thận, luôn dừng lại ở
nơi ngược gió, căn bản không hề để cho đám Kobold này phát hiện ra mình.
Hắn cũng liên tục thu thập thông tin về đám Kobold, xác nhận trong
bọn chúng tuyệt đối không tồn tại kẻ nào có sức mạnh siêu phàm. Chỉ là
trong đó có một tên Kobold có màu da hơi đậm một chút, động tác lại rất
nhạy bén, khí lực cũng khá lớn, đoán chừng mạnh cỡ một tráng hán trưởng
thành.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Tuy rằng những Kobold này có vũ khí
kim loại, nhưng mà chỉ số thông minh của bọn chúng lại có vẻ không hề
cao, từ số lượng từ ngữ chúng dùng để đối thoại với nhau có thể nhìn ra
được. Ngô Minh thật sự cảm tạ chức năng phiên dịch ngôn ngữ của Chủ
Thần, nhờ đó hắn có thể nghe hiểu lời bọn chúng nói.
"Đúng đúng, trái cây lớn lớn."
"Bên kia bên kia, có thịt."
"Ngọn nến, ngọn nến, trả về."
Dựa vào nội dung của mấy cuộc đối thoại như thế này, có thể thấy chỉ
số thông minh của Kobold chỉ tương đương với trẻ con bốn năm tuổi, tối
đa sáu tuổi.
Trên đường đi, những tên Kobold này đã gặm ăn sạch sẽ những đứa bé
còn lại. Đối với chúng mà nói những đứa bé này chỉ như đồ ăn vặt hoặc
điểm tâm. Dọc đường ba lần bốn phen Ngô Minh thiếu chút nữa đã lao ra,
cũng may là tâm tính hắn cẩn trọng, cho dù nhìn đến mắt cũng muốn nứt
ra, cuối cùng vẫn giữ được kiên nhẫn.
Tuy rằng những Kobold này có vẻ yếu ớt, nhưng hiện tại Ngô Minh cũng
không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu, ưu điểm chỉ là kiến thức
phong phú, giác quan thứ sáu có khả năng dự đoán nguy hiểm. Nếu chiến
đấu cận chiến, có thể hắn còn không bằng trong những người cường tráng
nhất trong bộ lạc nguyên thủy kia. Dù sao Thủy Vận Quyết không lấy chiến lực xưng danh.
(Xem ra ta lúc trước lựa chọn công pháp có chút gấp gáp rồi. Bất quá
cũng không sao, Thủy Vận Quyết coi như là công pháp Đạo Gia biến thể, tu đến Trúc Cơ có thể chuyển tu công pháp khác, xem ra cuối cùng vẫn cần
lựa chọn một ít công pháp có chiến lực cường đại mới được. )
Trong một ngày một đêm tiếp theo, hắn hầu như không chợp mắt một chút nào, chỉ liên tục bám theo đám Kobold. Mà khi đám Kobold đi ngủ thì hắn bắt đầu trinh sát xung quanh, cuối cùng hắn lựa chọn được một địa điểm
thích hợp để phục kích, bắt đầu thiết lập mai phục, mấu chốt vẫn là tam
bảo: lửa, khói, cạm bẫy.
Địa điểm Ngô Minh lựa chọn là một đầm lầy. Đầm lầy như vậy có khá
nhiều trên thảo nguyên, chỉ cần chú ý một chút thì chẳng bao giờ bị lún
chết. Cũng không phải hắn định dìm chết đám Kobold này, mà là đầm lầy
này chỉ có một con đường đi qua, khác xa xo với đắt bằng trên thảo
nguyên. Hắn sẽ dụ đám Kobold này đi đến chiến trường mình lựa chọn rồi
mới động thủ.
Ngày thứ hai, Ngô Minh âm thầm đón đầu đám Kobold, chờ ở biên giới
đầm lầy mà cười lạnh một phen. Hắn cắn răng cắt một vết trên cánh tay
của mình rồi từ từ nhỏ máu tươi xuống đất.
Không bao lâu sau, quả nhiên Ngô Minh nghe được tiếng kêu chi chi
uông uông đặc thù của đám Kobold. Những tên Kobold này khi ngưởi được
mùi máu tươi liền tỏ ra rất hưng phấn. Đây cũng là kết quả trong mấy
ngày quan sát của hắn. Khi chúng nó ăn những đứa trẻ loài người, chỉ cần ngửi được mùi máu tươi là tròng mắt của chúng sẽ chuyển sang màu đỏ
rực, thậm chí nảy sinh tranh cướp lẫn nhau. Mà bây giờ có vẻ chúng nó
còn tỏ ra hưng phấn hơn nhiều khi ngưởi thấy mùi máu tươi của Ngô Minh.
Ngô Minh chứng kiến đám Kobold, ngoại trừ con có màu da sẫm, còn lại
đều chạy tới vị trí của hắn. Hiển nhiên con Kobold đó ở lại là để canh
chừng đám nhân loại kia. Ngô Minh cũng không hoảng loạn, men theo con
đường duy nhất tiến sâu vào đầm lầy, trên đường đi vẫn cố ý rắc máu tươi của mình lên mặt đất.
Những con Kobold lập tức tiến vào theo sau, chúng vốn ưa thích lăn
lộn trong bùn nhão, sẽ không cảm thấy có gì do dự khi tiến vào cái đầm
lầy nhỏ này, một mực truy đuổi theo mùi máu.
Tìm kiếm được chừng mười phút, quả nhiên chúng chứng kiến được một gã nhân loại với một cánh tay bị thương đang tập tễnh chạy trốn, đi đứng
vô cùng khó khăn. Đám Kobold lập tức hoan hô một tiếng, nhân loại này
chính là con mồi, là con mồi của riêng chúng nó, không tính là một phần
của cống phẩm, chỉ cần bắt được là có thể ăn ngon lành. Chúng vô cùng
hưng phấn, không ngừng ra sức đuổi theo tên nhân loại này.
Gã nhân loại trốn, đám Kobold đuổi theo, khoảng cách giữa hai bên
càng ngày càng rút ngắn. Gã nhân loại chạy tới trước một bụi cỏ lớn, hắn như được đại xá, nhảy thẳng vào trong bụi rậm đó, thoáng cái ẩn giấu
tung tích.
Đám Kobold lập tức lo lắng, tuy rằng vẫn có thể men theo mùi máu mà
từ từ lần ra dấu vết, nhưng mà chúng nó sợ gã nhân loại này đào thoát,
cũng theo sát nhảy vào trong bụi cỏ. Chỉ trong chốc lát, hai con Kobold
đi đầu bỗng nhiên thét lên, chân đạp vào khoảng không, rơi xuống một cái hố sâu, trong lúc nhất thời chỉ có thể kêu rên, không thể trèo lên
được.
Mấy con Kobold còn lại đều kinh hãi kêu uông uông. Có con Kobold định lui về sau, nhưng lại sảy chân rơi vào một cái hố khác, đám còn lại
cũng không dám tùy tiện nhúc nhích, chỉ có thể đứng tại chỗ kêu lên.
Ngay thời điểm này, tên nhân loại có cánh tay bị thương kia chui ra
từ trong đám cỏ, hắn cầm trên tay một bó đuốc, nhìn những con Kobold này bằng ánh mắt lạnh như băng. Đám Kobold liền nghe gã nhân loại này mở
miệng nói thứ ngôn ngữ gì đó mà chúng không hiểu được.
"Biết rõ ta tại sao ta chọn chỗ đầm lầy này không? Bởi vì ở đây chỉ
có một con đường cố định, muốn đuổi theo ta, ta chạy hướng nào, các
ngươi chỉ có thể đuổi theo từ hướng đó. Nếu là đất bằng hoặc thảo
nguyên, các ngươi hoàn toàn có thể học theo theo sói hoặc là sư tử mà
săn bắt, đuổi theo từ phía sau kết hợp tập kích bên sườn hay chặn đầu,
mà như vậy làm sao ta có thể giết sạch các ngươi? Dù sao ta cũng chỉ là
một người."
"Không cần thử, trước sau đều có cạm bẫy, ngoại trừ trở về con đường
ta đi từ đầu, những hướng khác đều vô ích. Chỉ số thông minh của các
ngươi cũng không đủ, muốn tìm được đường thoát trong thời gian ngắn cũng không phải dễ dàng. Được rồi, nói nhiều quá, chỉ là nội tâm đang oán
giận, bây giờ ta tiễn đưa các ngươi lên đường."
Ngô Minh vứt bó đước xuống đồng cỏ, trong chốc lát đám cỏ khô bắt đầu cháy lên. Trong thời tiết như thế này, cỏ khô cực kỳ dễ bén lửa, theo
ngọn lửa từ bó đuốc, toàn bộ khu vực xung quanh đó trong nháy mắt biến
thành một biển lửa. Đám Kobold lập tức bi ngọn lửa nuốt chửng, từng con
một bị cháy mà kêu to lên uông uông, điên cuồng chạy ra tứ phía để rồi
lại rơi vào trong các hố bẫy, mà những hố bẫy này cũng đã được Ngô Minh
phủ lên một lớp cỏ khô, hắn bỏ công thiết kế khu vực cạm bẫy này như
vậy, há có thể để cho đám Kobold đó có cơ hội tìm được đường sống?
"Đánh chết chủng bán nhân long mạch, sáu con Kobold cấp thấp, tổng
cộng đạt được điểm 300 số ban thưởng, rút ra《 Trị số thân thuộc Thiên
đạo 》 thành công."
Ngô Minh nhìn biển lửa dâng lên, đốt sạch hết thảy, mà đợi cho hỏa
diễm bắt đầu biến mất, Ngô Minh dùng trường mâu của hắn dích ra một cái
xác Kobold đã cháy đen thui. Hắn lạnh lùng nhìn cái xác nửa ngày, bỗng
nhiên cắn mạnh lên cái xác, xé ra một miếng thịt, cũng không thèm quan
tâm độ nóng cũng mùi vị khét lẹc, nhai nhai rồi nuôt vào bụng, một lúc
lâu sau mới xì một tiếng khinh miệt nói: "Chó chính là chó, dám cắn
người, thật đáng bị đánh chết."
Ở chỗ cũ, con Kobold có làng da sẫm màu còn lại đang thong thả gặm
xương, chính là xương của mấy đứa bé loài người, gặm gặm xong nó lại
nhìn về đám nhân loại kia. Những người này bị buộc bởi dây thừng loại
nhỏ, đàn ông trưởng thành chỉ cần kéo mạnh một cái là đứt, nhưng những
người kia căn bản không dám nhúc nhích mảy may. Khi Kobold nhìn về phía
bọn họ, bọn họ chỉ có thể cuối xuống, nhìn lại cũng không dám.
Con Kobold này tiếc nuối lắc đầu, chỉ số thông minh của nó cao hơn so với đại đa số đồng tộc, sức chiến đấu cũng mạnh hơn một chút, vì vậy nó là đội trưởng đội ngũ này. Nó biết rõ, những người này là thuế đầu
người, dánh cho các đại nhân vật phía trên hưởng dụng, về phần mấy đứa
bé kia là phúc lợi của bọn nó, những người này là ăn không được, nó chỉ
có thể tiếc nuối tiếp tục gặm xương.
Lại một lúc sau, con Kobold bỏ khúc xương xuống, nó kêu to về hướng
những con Kabold kia đuổi theo lúc nãy. Nó cũng không lo lắng, dù sao
thứ chúng nó đuổi theo là nhân loại, đám gia sức này vô cùng ngoan
ngoãn, ngoan hơn nhiều so với đám kỵ lang nuôi trong tộc. Nó chỉ lo lắng đám Kobold kia trì hoãn quá lâu, bất quá chuyện này cũng thôi đi, tụi
nó nói gì thì cũng sẽ lưu lại cho nó phần nội tạng màu mỡ nhất.
Ngay lúc đó, nó nghe được tiếng bước chân, liền quay đầu ra nhìn mà
lòng tràn đầy mong đợi. Trong chốc lát, hai con ngươi của nó co rút lại
mãnh liệt, nó thấy được một nhân loại tay cầm một thanh trường mâu, trên trường mâu treo theo mấy cái đầu lâu Kabold, từ từ đi về phía nó.
"Ngươi, nhân loại, dám giết con cháu của Rồng vĩ đại, chết, chết, chết. . ."
Con Kobold kinh hãi giận dữ, từ mặt đất cầm lên thanh trường mâu kim
loại xông về phía gã nhân loại này, đồng thời lớn tiếng gào thét bằng
ngôn ngữ của nhân loại, thứ ngôn ngữ của đám súc sinh dơ bẩn này.
"Ha ha, rõ ràng là chó, lại dám xưng là Rồng."
Người tới chính là Ngô Minh, hắn ném đầu của đám Kabold lên mặt đất,
sau đó không một chút do dự đâm trường mâu về phía con Kobold, trực tiếp xông lên.
Ánh mắt con Kobold ánh mắt co rút lại, Ngô Minh chợt nghe nó phát ra
một loại âm tiết kỳ quái, âm tiết này cũng không phải tiếng chi chi uông uông, mà là một loại âm điệu tràn đầy uy nghiêm. Chỉ trong chốc lát,
làn da con Kobold này bắt đầu chuyển sang màu đỏ như màu tôm luộc, thậm
chí còn có hơi nước bốc ra. Cùng lúc đó, sức mạnh cùng tốc độ của con
Kobold trong nháy mắt tăng tiến, ngay trước khi trường mâu của Ngô Minh
kịp đâm trúng, nó đã đâm thanh trường mâu bằng kim loại của mình thẳng
vào bụng Ngô Minh.
Ngô Minh bị đâm trúng liền phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn không hề lùi bước, ngược lại tiến về phía trước một bước, tùy ý để thanh
trường mâu kim loại đâm sau vào người, cầm cây mâu gỗ trong tay đâm vào
lông ngực Kobold.
"Haha, lại thật sự là huyết mạch siêu phàm, xem ra những gì bách khoa dị tộc nói về Kobold là thật rồi? Chó mà lại có huyết mạch của rồng?"
Ngô Minh trầm giọng nói, nhìn con Kobold kinh hoảng thét lên, định
lui về sau đi, hắn cười hắc hắc, lại bước về trước một bước, hầu như áp
sát con Kobold mặt đối mặt, sau đó hắn điên cuồng há miệng cắn lên mặt
con Kobold, lại không ngừng ngoáy mạnh thanh trường mâu trong tay . . .
"Đánh chết chủng bán nhân long mạch, long duệ Kobold, đạt được 700
điểm số ban thưởng, rút ra 《 Trị số thân thuộc Thiên đạo 》 thành công."
Nghe được âm thanh này, Ngô Minh mới trầm tĩnh lại, hắn dừng cắn xé,
tùy ý đẩy con Kobold ngã xuống mặt đất. Kỳ thật hắn không phải muốn cắn
con Kobold này để thử mùi vị, mà là nội tạng hắn bị tổn thương, đau nhức kịch liệt đến không còn sức mạnh. Nếu hắn không cắn chặt hàm răng, có
thể sẽ không còn đủ sức để kết liễu con Kobold này.
Bất quá cũng ổn rồi, đánh chết toàn bộ Kobold, đạt được 1000 điểm số
ban thưởng, đây là thu hoạch lớn, quan trọng nhất là rốt cuộc đã đánh
chết đám Kobold này, coi như báo thù cho mấy đứa bé kia.
lúc này Ngô Minh cũng ngã khụy xuống đất, hắn muốn rút thanh trường
mâu ra khỏi bụng rồi mới để cho Chủ Thần chữa trị, nhưng mà hắn thật sự
đã không còn chút khí lực nào, liền hô to với mấy nhân loại bị trói kia: "Này, không chết thì tới đây giúp ta một cái."
Lại không ngờ, mấy người này đều thất kinh, rõ ràng đám Kobold đều đã chết, nhưng bọn họ vẫn không dám nhúc nhích, mặc cho Ngô Minh gầm rú
như thế nào cũng không dám tự cởi trói.
Ngô Minh cảm thấy vô cùng đắng chát, vừa hận vừa giận, hận không thể
lặp tức đánh mấy nam nữ nhân loại một trận cho sướng tay. Ngay lúc này,
một bàn tay duỗi tới, rút thanh trường mâu trên người hắn ra, đồng thời, âm thanh của nam tử có sức mạnh siêu phàm duy nhất trong bộ lạc kia
cũng vang lên:
"Giết được vạn tộc, trên thân lại không có oán khí của Thiên đạo, ngươi. . ."