Hoàng Phi Ai Cập [Quyển 2]
Lời nói kia của nàng chắc như đinh đóng cột làm cho tất cả mọi người đều không thể nghi ngờ quyết định kia của nàng, bọn họ những người nô lệ
kia có người cười, kẻ khóc, cười vì mọi chuyện đã qua, khóc cho quá khứ
đau khổ, tên quan tư tế giám sát công trình kia ngã khụy khi nghe nàng
nói vậy, y nghĩ ngợi một hồi bỗng nhớ ra thứ gì đó lập tức đứng dậy cúi
đầu trước nàng nói.
"Bẩm hoàng phi, những người nô lệ Ai Cập kia
thì không sao, nhưng những nô lệ tù binh thì sẽ như thế nào, chẳng lẽ
thả hết chúng đi sao?"
Nàng biết thế nào hắn cũng hỏi thế và nàng cũng biết rõ những tù binh kia cũng đang định hỏi số phận họ sẽ ra sao, nàng lại cầm chiếc loa di động lên, một lần nữa nói to.
"Ta
đương nhiên cũng đã nghĩ tới việc này, các người ở đây hơn một nữa là tù binh chiến tranh, không thể tùy tiện thả đi được, Nhưng cũng không phải là không thả, bắt đầu tính từ bây giờ các người sẽ làm cải tạo trong
vòng thời gian 5 năm, trong vòng 5 năm đó nếu như các ngươi làm việc
chăm chỉ, cần cù chịu khó thì có thể được thả về sớm trước thời hạn,
ngược lại nếu như có hành vi lôi kéo bạo loạn, hành hung, ăn không ngồi
rồi thì sẽ bị giam giữ thêm vài năm, hoặc là bị phạt theo luật, nhưng ta có thể đảm bảo chỉ cần các ngươi làm tốt, ta dám chắc chắn sẽ thả các
ngươi về quê hương trong thời gian 5 năm, đương nhiên đãi ngộ của các
ngươi cũng sẽ không tàn ác như bây giờ, các ngươi sẽ có đồ ăn đúng 3
bữa, có chỗ ngủ đàng hoàng, có nước sạch để uống, nếu như bị bệnh sẽ có
lang trung tới chữa bệnh, những người được thuê làm việc cũng vậy, đảm
bảo cho các ngươi một cuộc sống an toàn, tù nhân chiến tranh và người
làm thuê chỉ khác nhau ở cái chỗ là tù nhân thì không nhận tiền lương
mỗi tháng mà thôi."
Những tù binh đang lo lắng nãy giờ nghe nàng
nói thế mà hết lòng vui mừng, họ cứ tưởng khi những người nô lệ Ai Cập
được giải phóng rồi, thì tất cả mọi việc đều sẽ đổ hết lên người bọn họ, nhưng họ không thể ngờ, họ không những có thể được đãi ngộ tốt hơn, mà
quan trọng hơn hết là có thể quay về quê hương, gặp lại người cha, người mẹ, người vợ, con nhỏ của họ ở nhà, khi họ bị bắt họ cứ tưởng cuộc đời
họ chắc sẽ chết ở cái nơi đất khách quê người này, nhưng chính lời nói
ấy của nàng đã khiến cho họ lấy lại được tinh thần, họ sẽ cố gắng làm
việc, đừng nói là 5 năm cho dù là 10 năm họ vẫn sẽ làm họ chỉ hy vọng
một ngày không xa nào đó, họ có thể quay về nhà của họ mà thôi, Merity
lúc này mới là bước đến chỗ nàng, anh cầm cái loa lên tiếng.
"Ta
nhân danh pharaoh của Ai Cập, sát nhận những gì nàng ấy nói là sự thật
100%, ta đảm bảo sẽ không còn tình trạng như thế này diễn ra thêm ở bất
kỳ nơi đâu, trên cái đất nước này nữa, nào mọi người hôm nay hãy bỏ hết
công việc và nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai những người nô lệ Ai Cập
đều có thể trở về nhà của mình rồi."
Nghe Merity nói thế, mọi
người lúc này mới là hoan hô họ ôm nhau vừa mừng vừa khóc, nàng thấy thế cũng rất vui mừng, vui vì nàng đã làm được thêm một việc có ít cho mọi
người, bỗng nàng nhớ ra một việc, lập tức nói.
"Sáng sớm ngày
kia, những người từng là nô lệ hãy tập trung ở trước cửa hoàng cung, ta
và đội ngũ ngự y của hoàng cung sẽ chữa trị cho những người đã và đang
bị thương cũng như chỉ cho mọi người một số công việc mới, tránh tình
trạng mọi người không có việc làm, và đương nhiên cũng sẽ có tiền bồi
thường cho thương tật và tinh thần của mọi người trong thời gian làm nô
lệ, để nhận được số tiền đó mọi người phải có giấy chứng nhận mình từng
làm nô lệ để tránh kẻ xấu nhân cơ hội lợi dụng, muốn nhận được giấy
chứng minh, sáng sớm ngày mai khi rời khỏi đây hãy tới trước phòng quản
lý này để nhận nhé."
Mọi người nghe nàng nói vậy lập túc đúng hết dậy bước tới chỗ nàng và Merity quỳ xuống đất thành khẩn cúi đầu cảm tạ nàng và hắn, họ đồng loạt hô vang.
"Chúng thảo dân đa tạ hoàng phi, cảm tạ pharaoh, ơn trời biển này chúng thần đến chết cũng không bao giờ quên!!!"
Lời nói của cả trăm, ngàn người vang lên cùng một lúc, nàng cảm động rớt
nước mắt, nàng lập tức bước tới đỡ họ đứng lên, họ lúc này đứng dậy vui
mừng mà hò vang, tên quan tư tế kia nghe họ hò reo ầm ĩ, theo thói quen
tức giận quát.
"Cái lũ cận bã các ngươi, có im mồm cho ta không thì bảo, lính đâu đánh chúng cho ta!"
Nhờ vào cái mồm to rộng của hắn, nàng mới nhớ tới phải xử lý hắn nàng nhìn đám quân lính nói.
"Bắt tên to mồm kia lại đây cho ta."
Đám binh sĩ kia nghe nàng nói thế lập tức bước tới bắt lấy tên quan kia, từ lâu họ đã không ưa gì hắn chỉ là không dám làm càn, hôm nay được dịp
phải làm cho ra lẽ, bọn họ giải tên quan tư tế đó tới chỗ nàng, trực
tiếp ném mạnh hắn xuống đất, hắn định la mắng mấy binh sĩ kia, nhưng khi thấy nàng lập tức cúi đầu tỏ vẻ nịnh hót nói.
"Hoàng phi, thần đã làm gì sai ạ, mong người thứ tội ạ."
Nàng liếc hắn, trên người hắn đeo đến 3 chiếc vòng cổ bằng vàng nguyên chất, vải mặc trên người cũng thuộc loại hiếm và mắc tiền của phương đông,
nhiêu đây cũng đủ biết rõ hắn là tham quan, chuyên bóc lột dân chúng, nô lệ và tướng sĩ, nàng không nhìn hắn nữa mà nhìn sang vị tướng quân bên
cạnh, y là đội trưởng quản lý binh sĩ ở công trường này, cấp bậc chỉ
dưới mình tên quan tư tế nhưng lại ăn mặc bình dân, trên người chỉ có
duy nhất một thanh kiếm quả thật là một vị tướng quân trung thành chất
phát, nàng lúc này mới lên tiếng.
"Đội trưởng quản lý, ngươi tên gì?"
Vị đội trưởng kia nghe nàng hỏi lập tức trả lời.
"Bẩm hoàng phi, thần tên là Netudo ạ."
Nàng gật đầu lại cầm cái loa nói to cho tất cả mọi người ở đây nghe rõ.
"Từ giờ ta chính thức tuyên bố cách chức quan tư tế này vì tội làm quá chức trách, tham lam tiền của, bắt đầu từ bây giờ đội trưởng quản lý công
trường Metudo sẽ lên nắm chức quyền của tên tư tế này, trở thành người
quản lý toàn bộ binh sĩ, tù nhân ở đây, sẵn đây ta muốn nói lại cho tất
cả các binh sĩ nghe nhiệm vụ của các ngươi trong công trường này, nhiệm
vụ đầu tiên và cũng là quan trọng nhất đó là lúc nào cũng phải cảnh giác không để cho tù binh trốn trại, và đảm bảo không có người thâm nhậm
bất hợp pháp, thứ hai là giám sát, đốc thúc công nhân làm việc, nhưng
không phải là đánh họ mà chỉ nhắc nhở họ, giả sử như họ không làm theo
và họ còn cố ý gây rối các ngươi lúc này mới bắt và xử theo quân pháp,
giả sử họ không phải làm biếng mà là quá mệt, hay khát nước, bị thương
vì tai nạn, hoặc là bị bệnh các ngươi phải cho họ được nghỉ ngơi một tý, nếu quá nghiêm trọng phải gọi đại phu, không được coi nhẹ và cuối cùng
các ngươi có nhiệm vụ canh gác những vàng bạc, đá quý, vật liệu xây
dựng, tránh trường hợp chúng bị trộm mất, nếu như bị trộm phải báo cáo
lên cấp trên để tìm ra thủ phạm, lúc này các ngươi có quyền khám xét
hành lý và chỗ ngủ của các tù binh, người làm thuê và các binh sĩ bị
nghi ngờ, và nếu như bắt được quả tang thì trừng trị theo pháp luật, nên nhớ phải có một trong ba thứ trên mới được bắt người đó là nhân chúng,
tang vật hoặc bắt quả tang, không được chỉ vì nghi ngờ mà đánh, mà phạt
họ. Các ngươi đã nghe rõ chưa?"
Toàn bộ binh sĩ nghe được những
gì mà nàng nói, họ như được thức tỉnh, lập tức đứng trang nghiêm, giọng
nói to rõ vang lên đồng bộ.
"Thưa hoàng phi, chúng thần đã rõ!"