Một lúc sau, máy bay hạ cánh. Cô xuống máy bay. Đứng trong sân bay , cô nhìn người đi lại mà muốn ngất đi thôi. Gì đâu mà nhiều người một cách đáng sợ. Còn âm thanh ở đây nữa, ồn ào quá mức, náo nhiệt quá độ luôn. Cô nhìn quanh đám động, cẩn thận không bỏ qua một ngóc ngách nào vẫn không thấy người của mình đâu. Chẳng phải nói là sẽ cho người ra đón sao. Sao không thấy ai.
Mà người cần thấy thì không thấy. Người không muốn nhìn thì cứ đi kè kè ở đằng sau. Cô đi ra khỏi đám đông đến đón người thân. Hành lý cũng lấy xong rồi. Cuối cùng thì cô cũng có thể hít thở được không khí. Còn đang hít hà không khí thì người đằng sau đã lên tiếng.
-Em mệt hả?
Cô không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi lại: Anh tới đây làm gì?
-Thì đi cổ vũ cho vợ anh! Có thế cũng hỏi. Đúng là hỏi thừa mà!
-Ai nói tôi là vợ anh?
-Em!
-Tôi nói bao giờ?
-Anh nói anh đi cổ vũ cho vợ anh mà em lại nói 'Ai nói tôi là vợ anh' thì chẳng phải em đang tự nhận em là vợ anh. Em thấy đấy, trong câu của anh nói không hề nhắc tới tên em.
-Được rồi! Là tôi sai! Đáng ra tôi phải hỏi là ' vợ anh thi gì' mới đúng.
Cô đúng là không não mà. Tự dưng lại nói câu ý.
Nói xong, cô kéo va li tới chỗ hàng ghế ở gần chỗ mình nhất rồi ngồi xuống. Cô vừa ngồi xuống liền đứng bật dậy vì nhận ra người ngồi bên cạnh mình là ai. Đứng trước mặt người đó cô liền lắc đầu, miệng thì lẩm bẩm: Đúng là, đi đón người ta mà có thể ngồi ở ghế ngủ ngon lành được. Mà công nhận, ngủ thôi mà cũng đẹp thế này. Ối cái dáng ngủ này *chẹp miệng* .Biết thế nói với thầy không cần ai đến đón còn hơn. Đúng là vô trách nhiệm.
-Nói ai vô trách nhiệm?
Giọng nói của người đàn ông ngồi ở ghế rất nhỏ nhưng cũng đủ để cô nghe thấy. Cô liền đứng thẳng người , giọng nghiêm túc : Nhị sư huynh! Em nói...nói...không nói huynh...
-Được rồi! Chúng ta đi!
Người đàn ông kia đứng dậy, cầm lấy vali của cô rồi kéo đi. Anh đứng bên cạnh nhìn thấy từ đầu đến đuôi. Đây là đầu tiên anh thấy cô có vẻ mặt nghiêm túc như vậy với một người. Trước tới giờ lúc nào mặt cũng thoải mái mà bỡn cợt.
Cô chạy theo rồi giữ tay người đang kéo vali của mình lại mà nói: Em còn bạn mà!! Đợi chút!!
Người đàn ông đó quay lại nhìn cô một cái rồi nhìn sang anh : Người kia sao?
Thi đấu cái này cũng đơn gian. Mỗi đội có 4 thành viên tham gia thi đấu. Thời gian của một trận đấu giới hạn trong 15'. Nếu trong 15 phút bên nào mất khả năng chiến đấu trước bên đó thua. Đội thắng được một điểm. Nếu hòa thì cả hai không có điểm. Bên thua bị trừ một điểm. Sau ngày hôm ấy, hai đội thấp điểm nhất bị loại. Cứ như thế cho đến hết. Còn hai đội sẽ đấu trực tiếp. Bên nào thắng nhiều trận hơn bên ấy sẽ thắng.
-Ga tô rồi chứ gì? Anh em mình mà đánh xong thì em đưa anh đi chơi! Coi như hẹn hò đi! Cho hết ga tô.
-Cô linh tinh cái gì đấy! Lo mà luyên tập. Mai là anh đưa cô đi chứ cô trình gì mà đưa anh đi!
-Vâng! Em biết rồi!
------------
Cuối cùng cũng đến lượt cô. Cũng may là không phải chờ lâu. Vừa từ phòng chờ đi ra thì đã nghe trên khán đài tiếng của Tuấn: Cố lên! Cô lên!
Vào sàn đấu, chưa tới 5 phút cô đã cho đối phương không còn ngóc nổi. Cô thừa nhận là cô ra tay hơi nặng. Cũng bởi vì gần đây có chút căng thẳng nên cần được giải tỏa thôi. Đánh xong, trên khán đài cô nghe thấy tiếng reo hò. Cúi chào một cái rồi đi vào phòng chờ. Lượt tiếp theo là của nhị sư huynh. Còn Đại sư huynh và vị tam sư tỷ của cô bận đi chơi bởi vì chiều mới là lịch đấu của họ.
Đấu xong cũng nhanh, và rồi cũng thắng. Đội cô được hai điểm. Đánh xong, cô và sư huynh của mình kéo nhau đi chơi! Vừa bước ra khỏi cửa thì điện thoại báo có tin nhắn. Mở ra xem: Đánh hay lắm! Em đã đi đâu rồi! Mà anh có cảm tưởng như em vẫn đánh chưa đã tay thì phải. Nếu thấy vẫn chưa đã thì anh cho em đánh. Mà đừng nghĩ có thể qua mắt được anh. Đi chơi với ai cũng có chừng mực thôi nhé
Đọc xong cô nổi cả da gà. Người này cuồng ngược sao? Vừa nãy cô không nhìn thấy anh ở khán đài mà. Sao biết cô đánh thế nào.