Edit: Chovay-HVHT
Đột nhiên có cảm giác bản thân xuất hiện ảo
giác, chuyện vui tới quá nhanh, giống như là bão lốc, Thẩm Huyên cảm
thấy bản thân mua chiếc đồng hồ này thật là đáng giá!
“Tốt tốt tốt, khi nào? Ở đâu? Tôi nhất định sẽ đến đó đúng giờ!” Cô vội không chờ nổi hỏi.
Nghe giọng nói thiếu kiên nhẫn, người ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, mới nhàn nhạt nói: “Ngày mai tôi đến đón cô.”
“Không cần không cần, tôi tự mình đi là được rồi!” Làm sao Thẩm Huyên dám làm phiền nam chính chứ.
Dứt lời, điện thoại không bao lâu liền bị cúp, nhưng cô đã nhận được địa
chỉ, Thẩm Huyên có điểm ngốc, thì ra nam chính thích bàn chuyện ở bên
ngoài, chẳng lẽ ở nhà không phải càng thuận tiện hơn sao?
Nhưng
khi nghĩ đến bản thân sắp được tự do, cô liền cảm thấy giống như là đang nằm mơ vậy, cô biết mà nam chính sao có thể sẽ không ly hôn, chỉ là tại sao đối phương lại muốn ở thời điểm sinh nhật mới nói đến chuyện ly
hôn?
Thẩm Huyên cảm thấy vẫn là nên đến chổ ông nói với ông một
tiếng mới được, tuy nhiên vẫn có chút do dự nên vẫn chưa đi, nam chính
chỉ kêu cô qua đó nói chuyện ly hôn, cũng không nói nhất định phải ly
hôn, vẫn là nên đến xác nhận về sau lại nói cho ông cũng tốt.
Dù
cho như thế cô vẫn có chút kích động, cảm thấy lúc này đối phương kêu cô đi qua chắc chắn là muốn ly hôn, bằng không còn có thể nói chuyện gì?
Chờ đến thời điểm ngày hôm sau, Lục Tố Tố nói đã giúp cô tìm được một căn
hộ chung cư, đến chiều cô cố ý đi qua nhìn, phát hiện kích thước cùng vị trí đều khá tốt, việc này cô còn chưa nói với ông, tuy nhiên cô thật sự không nghĩ mỗi ngày lại phải đối mặt với cái người anh họ kia, nghe nói hai ngày nữa đối phương sẽ trở về, có thể dọn đi sớm thì vẫn nên dọn đi sớm thôi.
“Sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến việc dọn ra ngoài?” Lục Tố Tố tò mò hỏi.
Lại nhìn ban công thêm một vòng nữa, Thẩm Huyên phát hiện ánh sáng khá tốt, một bên vỗ vỗ vai Lục Tố Tố nói: “Có khả năng là mình sẽ ly hôn.”
“A?!” Lục Tố Tố chấn động, “Không phải cậu còn vì Mục tổng mà chuẩn bị quà sinh nhật hay sao?”
Lấy trình độ cố chấp của Thẩm Huyên, Lục Tố Tố không tưởng tượng nổi Thẩm Huyên sẽ chịu buông tay!
“Cậu cũng có thể coi nó như là một món quà ly hôn.” Thẩm Huyên giơ tay nhìn
xuống đồng hồ xem thời gian, một bên hướng nhân viên bên cạnh nói: “Hợp
đồng ngày mai tôi lại qua đây ký, các thủ tục linh tinh các người có thể chuẩn bị cho tốt trước".
Chưa từng gặp qua khách hàng sảng khoái như vậy, nhân viên đương nhiên là vội vàng gật đầu, vẻ mặt mỉm cười
tiêu chuẩn, “Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng chuẩn bị
tốt.”
Nói với Lục Tố Tố chính mình còn có việc xong, cô liền một
mình bắt taxi rời đi, dù như thế, đối phương vẫn nhắn tin oanh tạc cô,
một hai phải hỏi cho tới cùng, Thẩm Huyên không có trả lời, bởi vì cô
phát hiện trên đường lại kẹt xe!
Không biết chính mình đây là cái vận khí gì, mắt thấy vụ tai nạn giao thông phía trước không giải quết
nhanh chóng được, cô chỉ có thể kêu tài xế tranh thủ thời gian đi đường
vòng, cũng may chờ xe dừng ở bên ngoài nhà hàng vẫn còn mười phút nữa
mới đến giờ hẹn.
Đây là một nhà hàng theo phong cách cổ xưa,
không gian rất yên tĩnh, vị trí cũng tương đối hẻo lánh, hơn nữa dường
như còn phải đặt chổ trước, Thẩm Huyên thử báo tên nam chính, sau khi
nhân viên kiểm tra một phen xong, lập tức liền có một cái giám đốc tới
đây khách khí dẫn cô vào phòng bên trong.
Xuyên qua chín khúc cua của hành lang dài, xung quanh đều là cây cối cùng tiếng nước chảy, cảnh sắc quả thật rất đẹp, gian phòng cũng là kiểu cổ, nhìn xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy trăng tròn cùng bầu trời đầy sao bên ngoài, người phục vụ hỏi cô thích nghe loại nhạc cụ gì, Thẩm Huyên nói đàn tranh thì tốt
rồi.
Không lâu sau, liền có một người phụ nữ mặc đồ cổ trang ôm đàn tranh đi đến, sau đó ngồi ở sau rèm che.
"Tranh tranh..."
tiếng đàn trong trẻo phát ra, Thẩm Huyên dựa vào ghế nhàn nhã nhắm mắt lại,
không nghĩ tới a không nghĩ tới, nam chính lại còn thích phong cách
giống như nơi này.
Mở ra menu, nào là vi cá phượng hoàng, cây
phật thủ kim cuốn, sò hoa cẩm tú cầu, cũng không biết đây đều là những
món gì, chỉ là cái giá tiền này làm cô có chút nghẹn họng nhìn trân
trối, đột nhiên hiểu ra tại sao những người đó vì muốn ăn một bữa cơm
liền mất mấy trăm vạn, cô cảm thấy chính mình không phải là người đủ tư
cách thành kẻ có tiền.
Cho đến khi rèm che trước cửa phòng bị
người quản lý kia vén lên, một đạo thân ảnh cao lớn đột nhiên bước vào,
Thẩm Huyên cũng lập tức thuận thế nhìn lại, người đàn ông dường như mới
từ công ty qua đây, còn chưa có thay tây trang, vô tình khiến người ta
cảm giác một loại lạnh nhạt nghiêm khắc, thực nhanh dáng người cao lớn
kia liền an vị ở đối diện cô.
Thời gian vừa đúng tám giờ, Thẩm
Huyên không thể không cảm thán quan niệm thời gian của những người làm
ăn này cũng thật là quá chính xác.“Cái này…… Một chút tâm ý.” Cô cười đem cái túi màu đen đẩy qua.
Ánh mắt đảo qua cái túi trên bàn, Mục Đình chỉ liếc mắt người phục vụ trong phòng, người sau ghi món ăn xong liền lập tức lui xuống, chỉ còn người
phụ nữ kia đang đánh đàn tranh vẫn như cũ ngồi ở sau rèm che.
Tiếng đàn sâu kín, phối hợp với từng trận tiếng nước chảy bên ngoài cửa sổ,
ngay cả ánh trăng cũng ấm áp một chút, Thẩm Huyên có chút xấu hổ nhìn
xung quanh, chỉ cảm thấy bầu không khí này như thế nào kỳ quái như vậy,
một chút cảm giác cũng không giống như muốn ly hôn.
Đồ ăn rất
nhanh được đưa lên, còn có một chai rượu vang đỏ, Thẩm Huyên đương nhiên không dám uống rượu, nhưng nghĩ đến tốt xấu gì cũng là sinh nhật của
đối phương, bản thân uống một ngụm nhỏ có lẽ cũng không sao, vì vậy cô
liền rót cho mình một ly.
“Sinh nhật vui vẻ.” Cô híp mắt nhấp một ngụm nhỏ.
Nhìn người đối diện, Mục Đình thong thả ung dung dùng bữa, thanh âm lãnh đạm, “Ông của cô thế nào?”
Phát hiện rượu này mùi vị cũng không tệ lắm, Thẩm Huyên lại uống thêm một
ngụm, một bên nghiêm túc trả lời: “Ông chỉ bị một chút bệnh cũ.”
Nghe vậy, anh không nói gì thêm, toàn bộ phòng ăn lại lần nữa lâm vào một
mảnh yên tĩnh, Thẩm Huyên ngồi ở kia không biết nên mở miệng như thế
nào, lại hướng ngoài cửa sổ nhìn, ánh trăng vẫn sáng tỏ như vậy, nhưng
mà đối phương giống như cũng không có tính toán nói chuyện chính sự.
“Cái kia…… Chúng ta không phải tới nói chuyện ly hôn sao?” Cô rốt cuộc nhịn không được tạo chủ đề.
Trong phòng vẫn vang lên tiếng đàn sâu kín như cũ, bên ngoài gió thổi nhẹ
nhàng, anh nhấp ngụm rượu, ánh mắt sâu kín nhìn người đối diện, thanh âm trầm thấp: “Đến cuối cùng cô muốn thế nào?”
Thẩm Huyên: “……”
Những lời này không phải nên là mình hỏi anh hay sao?
“Tôi…… Tôi chỉ là muốn ly hôn mà thôi……”
“Không được.” Mục Đình giữa mày nhíu lại.
“Vì cái gì?!” Thẩm Huyên cả người đều ngốc, hoá ra anh kêu cô lại đây không phải nói chuyện ly hôn?!
Nhấp ngụm rượu, anh vẫn như cũ thong thả dùng bữa, một bên ngước mắt bình
tĩnh nhìn cô chăm chú, “Nói bắt đầu lại một lần nữa chính là cô, muốn ly hôn cũng là cô, cô đem tôi trở thành cái gì?”
“!!!”
Bốn
mắt nhìn nhau, Thẩm Huyên cả người đều hỗn loạn, chỉ có thể gắt gao cắn
môi nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn bộ gương mặt nhỏ căng chặt một mảnh, cảm
giác cơ tim muốn tắc nghẽn.
Cô nói một lần nữa bắt đầu chỉ là nói đùa mà thôi, đối phương sao có thể nghe không hiểu!
Khóe môi bĩu một cái, anh gắp cho cô miếng thịt cua, thần sắc bình tĩnh,
“Chúng ta nên nói chuyện cho tốt, cô đối với tôi có ý kiến gì, tôi sẽ
trực tiếp tiếp thu, chuyện ly hôn thì không cần lại suy nghĩ.”
Anh không biết bản thân vì cái gì lại không nghĩ muốn ly hôn, chỉ là gần
đây như là thói quen có một người ở nhà chờ mình, nhưng là trước kia anh cũng không có loại cảm giác này.
Thẩm Huyên cứ như vậy liền bị làm cho ngơ ngác trừng mắt người đối diện, nam chính điên rồi! Hắn khẳng định là điên rồi!
Hít sâu một ngụm, nhịn không được cầm lên ly rượu uống một hơi cạn sạch,
nhưng cả người vẫn không bình tĩnh lại được, không có người nói cho cô
biết nếu gặp tình huống thế này nên phản ứng lại như thế nào nha!
“Lúc trước tôi nói bắt đầu lại một lần nữa chỉ là tùy tiện nói mà thôi, dù
sao như thế nào đi nữa, thì tôi cũng muốn ly hôn!” Cô đột nhiên kiên
cường lên tiếng.
Mục Đình nhìn vào mắt cô, thanh âm trầm thấp, “Nhưng tôi nghĩ là thật.”Theo sau là toàn bộ căn phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh, Thẩm Huyên cắn môi
dưới không nói gì, nhìn nhau, cả người thất bại nghiêng đầu sang chổ
khác, tâm tình đặc biệt phức tạp, đột nhiên có loại xúc động muốn khóc,
đây là nam chính đang muốn trêu chọc cô ư?
Vốn nghĩ muốn kiên
cường một hồi, hiện tại khiến cho cô giống như một người phụ nữ bị đàn
ông phụ bạc vậy, nhưng rõ ràng chẳng qua cô chỉ đùa một chút nha!
“Anh tưởng thật là chuyện của anh, còn tôi thì muốn ly hôn.” Cô cố ý trầm
mặt xuống, lúc này là thời điểm nên giải quết dứt khoát.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang căng chặt kia, đuôi lông mày anh khẽ nhúc nhích, “Cô cảm thấy có khả năng sao?”
Toàn bộ bầu không khí trong phòng tựa hồ có chút quỷ dị, Thẩm Huyên lập tức
đứng lên, ngữ khí kiên định, “Tôi đây liền tìm luật sư viết đơn xin ly
hôn!”
Tuy nhiên nam chính một không có bạo lực gia đình, hai
không có tình nhân bên ngoài, như vậy không biết vụ kiện này có thắng
hay không đây.
Dứt lời, Mục Đình chỉ cười nhẹ, ý vị thâm trường nói: “Có thể, chỉ cần cô có thể tìm được luật sư.”
Thẩm Huyên: “……”
Có một câu thô tục không biết có nên nói hay không, cô trừng lớn mắt, liền nổi giận đùng đùng mang theo túi xách rời đi, nếu không đi cô cảm giác
cô sẽ bị chọc cho tức chết!
Trước nay không nghĩ tới chính mình ly hôn sẽ gian nan như vậy, Thẩm Huyên chỉ nghĩ tìm khối đậu hủ đập đầu chết.
Bên ngoài là một mảnh tối như mực, ban đêm còn có chút lạnh, nơi này lại
thật hẻo lánh, căn bản không có taxi đi ngang qua, Thẩm Huyên cảm thấy
đối phương chính là cố ý!
Thẳng đến một chiếc xe hơi màu đen
ngừng ở trước mặt cô, sau đó cửa sổ xe bỗng nhiên chậm rãi hạ xuống, lộ
ra một hình dáng lạnh lùng, nhìn thấy anh, Thẩm Huyên lập tức bỏ đi.
Chính là đi được vài bước, nhìn thấy ven đường đều là cây xanh, cùng một ít
siêu xe đến nơi này ăn cơm, cô do dự, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, một lần nữa xoay người kéo cửa xe ra ngồi xuống, đại trượng phu co được dãn
được.
Khi chiếc xe chậm rãi di chuyển, tấm ngăn bên trong xe
không biết như thế nào đột nhiên đi lên, Thẩm Huyên có chút sợ hãi ngồi
xích qua một chút, có chút cảnh giác nhìn người đàn ông bên cạnh, hiện
tại cô đã biết rõ một sự thật, một người có bao nhiêu giàu có, liền phải chịu bấy nhiêu nguy hiểm, sự thật chứng minh khoản phí ly hôn này không phải cầm tốt dễ dàng như vậy.
Như là không chú ý đến sự đề phòng của cô, Mục Đình chỉ tùy tay lấy ra một phần tài liệu đưa cho cô, sau
đó cô liền do dự tiếp nhận, phát hiện cái này cùng tài liệu ngày đó cô
nhìn thấy ở trên bàn ông nội giống nhau như đúc, tựa như vốn dĩ là cùng
một cái hạng mục bên này của bọn họ đều bị Phương thị đoạt.
“Ngày mai tôi sẽ đến gặp ông của cô.” Thần sắc anh bình tĩnh.
Nghe vậy, Thẩm Huyên cũng không nói cái gì nữa, cũng tựa hồ đoán được ý tứ
của anh, nhưng chuyện này cũng không đại biểu là cô có thể không ly hôn, ai biết về sau anh có thể thích nữ chính hay không, dù là một chút xíu
mạo hiểm chính mình cũng không thể đánh cuộc.
Bên trong xe đặc
biệt yên tĩnh, khi đang xem sổ sách, anh bỗng nhiên đem tầm mắt dừng ở
trên người Thẩm Huyên, “Cô có ý kiến gì, có thể nói với tôi.”
Trước kia quả thật là anh quá mức lãnh đạm, hiểu biết về cô cũng quá mức phiến diện.
Chớp chớp mắt, Thẩm Huyên chậm rãi quay đầu, “Tôi muốn ly hôn……”
Anh không nói gì, chỉ là vẫn bình tĩnh chăm chú nhìn người trước mắt như vậy, giữa mày nhíu lại.
“Phí ly hôn tôi sẽ trả lại cho anh như vậy được không? Cổ phần kia tôi cũng
không cần, chỉ cần anh chịu ly hôn, cái gì cũng có thể bàn lại.” Thẩm
Huyên nghiêm trang nói.
Nghe thanh âm thanh thúy kia, anh giơ tay lên nới lỏng cà vạt, thanh âm trầm xuống, “Tôi nói rồi, không cần lại
khiến tôi nghe được hai chữ kia.”
Thẩm Huyên: “……”
Hít sâu một hơi, cô không khỏi xoay đầu hừ nhẹ một tiếng, “Hừ, không ly hôn thì không ly hôn, cùng lắm thì chúng ta cứ thế kéo dài, chỉ là đến lúc đó
tôi tìm người đàn ông khác, anh cũng đừng trách tôi cho anh đội nón
xanh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com