Rốt cuộc cũng nhắc đến di chúc, tuy rằng trên
mặt những người khác đều là một mảnh đau thương, nhưng trong lòng đều
nhịn không được so đo, không nói đến cổ phần, mấy năm nay lão gia tử đầu tư không ít vào các sản nghiệp khác, đây chính là một miếng mỡ lớn,
cũng không biết sẽ phân chia như thế nào.
Biết rõ lúc này nơi đây chắc chắn sẽ rất loạn, nên Thẩm Huyên cũng không có ở lại đây lâu, liền một mình quay về biệt thự trước, trợ lý Chung còn cố ý phái hai vệ sĩ
đi theo cô, cô biết là bởi vì Mục Dịch cũng ở đây, cho nên đối phương
mới cảnh giác như vậy, lúc này Mục gia tuyệt đối không thể lại xảy ra
chyện gì được.
Trở lại biệt thự, cũng không ngủ được, không bao
lâu trời liền tờ mờ sáng, dường như cả một đêm nam chính đều không có
trở về, trong lòng Thẩm Huyên có rất nhiều cảm xúc, nhưng lại tìm không
được điểm phát tiết, tuy rằng không phải là người sinh ra mình, nhưng
ông của nam chính lại đối với cô thật sự rất tốt.
Tang lễ sẽ được diễn ra vào ba ngày sau, mấy ngày nay Thẩm Huyên cũng không gặp lại Mục Đình, bởi vì đối phương thật sự là rất bận, đi sớm về trễ đã là chuyện
bình thường, tuy nhiên những người khác của Mục gia lại đều rất yên
tĩnh, như là bình yên trước cơn bão, dường như là đang chờ đến ngày công bố di chúc.
Thẳng đến ngày diễn ra lễ tang, bên ngoài nhà tang
lễ toàn bộ đều là xe, toàn bộ người Mục gia chi thứ cùng trực hệ cũng có cả đống người, tuy nhiên chỉ có vài người dòng trực hệ mới có thể đứng
trong linh đường, Thẩm Huyên cũng theo Mục Đình đứng ở hàng đầu tiên,
trên mặt không có biểu tình gì nhìn những người đến đây chia buồn.
Bầu không khí áp lực bao phủ toàn bộ nhà tang lễ, có rất nhiều người đến
đây chia buồn, dường như đều là nhân vật nổi tiếng trong giới, vẻ mặt ai nấy cũng đều đau buồn được bộc lộ rõ trong lời nói, người đọc điếu văn* chính là chú của nam chính, là một họa sĩ không để ý gì ngoài nghệ
thuật.
“Thật sự cảm ơn các vị vì hôm nay đã đến đây, cha tôi, ông Mục Quốc Hoa bởi vì bất hạnh nên bị nhồi máu não, đã được điều trị tích cực, nhưng thật sự tuổi đã già, cuối cùng ông vẫn vĩnh biệt cõi đời ở
bệnh viện vào ngày ba……”
Toàn bộ linh đường đều phi thường yên
tĩnh, chỉ có vài người Mục gia đứng đó yên lặng lau nước mắt, bao gồm cả Lưu Mỹ Vân, khóc y như thật.
Có lẽ là bị nhiễm bởi bầu không khí bi thương trong linh đường, nhìn ảnh chụp ông Mục treo bên trên, Thẩm
Huyên cũng không nhịn được hốc mắt liền đỏ hoe, yên lặng cúi đầu lắng
nghe từng câu trong điếu văn.
Cô mặc váy màu đen tuyền, tóc được
búi lên cao, chỉ là gương mặt nhỏ nhắn để mộc đã bị che kín bởi nước
mắt, hàng lông mi cong vút như lông vũ đang run run rẩy rẩy bỗng rơi
xuống một giọt nước mắt to bằng hạt đậu, giống như đang phải chịu đựng
cái gì, vẫn luôn gắt gao cắn chặt môi không lên tiếng.
Mục Đình
bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt bỗng nhiên đảo qua thư kí Lý phía
sau, người sau lập tức chạy nhanh tiến lên đưa cho Thẩm Huyên một gói
khăn giấy.
Thấp giọng nói câu “Cảm ơn”, xong Thẩm Huyên mới lau
nước mắt, mà bên trong đám người Mục Dịch vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng
dáng nhỏ bé của cô không rời mắt, chỉ là lúc này, đứng bên cạnh cô lại
không phải là bản thân hắn.
Chờ sau khi điếu văn được niệm xong, Thẩm Huyên đột nhiên phát hiện người bên cạnh di chuyển.
“Thật cảm ơn các vị hôm nay đã đến, tâm thái của ông rất thanh thản, ông
không để lại quá nhiều tiếc nuối, ông dành cả đời để làm từ thiện, vì
tiếp tục tâm nguyện của ông, tập đoàn chúng ta sẽ tặng 1 tỷ làm quỹ từ
thiện dưới danh nghĩa của ông, cũng đem 1% lợi nhuận hàng năm cùng làm
từ thiện.”
Bỗng chốc, phía dưới lập tức vang lên từng trận tiếng
vỗ tay nhiệt liệt, Thẩm Huyên cũng sợ ngây người, vậy thì sẽ là bao
nhiêu tiền nha, nam chính tuyệt đối là người xa hoa nhất mà cô từng gặp.
Tuy nhiên, lúc này còn có thể trực tiếp tạo dựng hình tượng tốt cho công
ty, còn nữa, cũng có khả năng đây là ý của ông nam chính khi còn sống,
ông Mục có thể nói tuyệt đối chính là một doanh nhân chân chính.
Thật rõ ràng, nam chính nói rất ít, sau khi nhận được một tràng pháo tay,
liền kết thúc bài diễn văn của buổi lễ tưởng niệm, tuy nhiên đối phương
vẫn rất bận như cũ, ngay sau đó liền cùng vài người rời đi, Thẩm Huyên
sợ gặp phải Mục Dịch, nên liền tìm tài xế chạy nhanh đưa cô trở về.
Bảy ngày sau cô phải đến nghe di chúc, Thẩm Huyên đã muốn mở nó trước, nếu
bên trong thực sự có cho cô 3% cổ phần kia, cô vẫn sẽ trả lại nam chính, cũng miễn cho bị đám chó điên người Mục gia thương nhớ.
Nghĩ
rằng hôm nay nam chính lại đến khuya mới trở về, Thẩm Huyên liền một
mình ở trong phòng ăn bật lửa nấu lẩu, hơi nóng từ trong nồi lẩu bay ra
toàn bộ trong phòng, tuy rằng gần đây hai chân giống như béo ra, nhưng
mà căn bản là cô không khống chế được chính mình, xem ra về sau cũng nên dậy sớm cùng nam chính chạy bộ giảm béo mới được.
Thời điểm Mục
Đình bước vào liền ngửi thấy một mùi vị gay mũi của ớt cay, nhíu mày,
tùy tay đem áo khoác đặt trên sô pha, vừa đi vừa xắn tay áo lên hướng
phòng ăn trong đại sảnh đi đến, chỉ thấy trên bàn bày đầy đồ ăn, nước
màu đỏ bên trong nồi vẫn đang sôi sùng sục, mà cô vẫn ngồi đó ăn vui vẻ
cay đến nổi hai mắt đỏ bừng vẫn ở đó một ngụm lại một ngụm, bên cạnh còn đặt ly nước chanh đá.
Có lẽ là cảm nhận được trước mặt có bóng
người, Thẩm Huyên yên lặng quay đầu, chờ khi nhìn đến người đứng phía
sau, cả người liền cứng đờ.
“Có phần của tôi không?” Ngữ khí của anh bình tĩnh.
Thanh âm anh trầm thấp, “Hay thêm một ly kem nữa đi".
“……”
Mắt nhìn ly nước chanh đá của chính mình, cô lặng lẽ bưng lên đi vào phòng
bếp đổ hết rồi rửa sạch, tiếp theo lại chạy nhanh tìm dì Vương dọn hết
đồ trên bàn một lượt, chờ sau khi bàn ăn đã đổi món mới, nam chính đã
không để ý tới cô.
Cho rằng đối phương chỉ là chịu không nổi mùi
vị của lẩu, chính là, quả nhiên, còn chưa có bắt đầu ngủ bụng của cô
liền bắt đầu đau.
Lúc ăn có bao nhiêu sảng khoái, thì thời điểm
đau liền có bấy nhiêu thống khổ, nhưng rất nhanh dì Vương đã đưa thuốc
đến, giống như là đã sớm đoán được trước, quả nhiên là uống thuốc xong
liền thoải mái hơn rất nhiều, cô lại lần nữa thêm quết tâm sau không thể lại ăn nhiều như vậy nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô dậy sớm rời
giường đi xuống lầu, chỉ thấy nam chính đang ở dưới ăn bữa sáng, cô cũng lập tức đi qua tiếp theo liền cùng nhau ăn, cho đến khi đối phương ra
cửa lại lập tức đi theo.
Buổi sáng có chút lạnh, ven đường đều là sương sớm, người làm vẫn như cũ sớm đã ở đó chăm sóc hoa cỏ, Thẩm Huyên vẫn luôn chạy vội theo sát phía sau anh, do dự hồi lâu, vẫn là cảm thấy muốn đem chuyện này nói một chút.
“Chuyện này…… Khi nào chúng ta ly hôn?”
Bây giờ ông của nam chính đã qua đời, các cô cũng không còn cố kỵ cái gì nữa.
Người đàn ông đang chạy phía trước, tốc độ không nhanh không chậm, đường cong trôi chảy cánh tay rắn chắc mà hữu lực, thật lâu sau, môi mỏng mới hé
mở, “Tôi sẽ báo cho cô sau.”
Thẩm Huyên: “……”
Không còn
chút sức nào để chạy, cô liền ngồi xuống một bên thở hổn hển, trong khi
đó vẫn ngồi phía sau tiếp tục nói với theo, “Nhưng mà…… Tôi không nghĩ
lại muốn kéo dài tiếp.”
Dứt lời, cô bỗng nhìn thấy tốc độ của đối phương liền tăng lên mắt thường có thể thấy, cô liền bị bỏ lại một
khoảng cách lớn, Thẩm Huyên tức giận đến nỗi tim muốn tắc nghẽn, ngay cả sức lực từ khi còn bú sữa đều lấy ra tới, nhưng vẫn không đuổi không
kịp đối phương như cũ.
“Anh…… Anh chậm một chút…… Tôi còn chưa nói xong mà……”
Cô thở hổn hển theo phía sau, quả nhiên người phía trước chậm lại không
ít, nhưng lại giống như đang muốn trêu đùa cô, không cho cô đuổi theo
kịp lại không ném rớt chính mình, Thẩm Huyên tức đến nỗi không nói nên
lời, ngày mai cô mang xe đạp điện đến đây, xem ai chạy trốn nhanh!
Có lẽ thật sự là chạy không nổi rồi, cô liền một mình ngồi ở ven đường lau mồ hôi, chạy một đoạn cảm giác giống như muốn cái mạng già này của cô
vậy, đầu liền truyền đến từng trận choáng váng, quả nhiên cô vẫn nên
tăng cường rèn luyện, không thể còn đi xuống như vậy nữa.
Mãi cho đến khi trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái bóng, lại thấy anh cư
nhiên đã chạy xong một vòng quay trở lại, đang từ trên cao nhìn xuống
chính mình.
"Ông mới vừa qua đời, nếu lập tức ly hôn mặt khác đối với công ty sẽ có ảnh hưởng.” Anh nhàn nhạt giải thích một câu.
Nghe vậy, Thẩm Huyên cư nhiên không thể phản bác, chỉ cúi đầu tiếp tục lau mồ hôi trên trán, cô cũng có chút nóng nảy.
Đã nói là rất nhanh sẽ ly hôn, bây giờ lại một lần nữa kéo dài, người làm
ăn không phải đều rất coi trọng chữ tín sao? Nếu còn kéo dài tiếp như
vậy thì đến khi nào mới ly hôn chứ.
Nhìn gương mặt nhỏ đang bất mãn kia, ánh mắt Mục Đình tối sầm lại, “Rất muốn được ở bên nhau với Mục Dịch như vậy sao?”
“……"
Thẩm Huyên ngẩng đầu lên ánh mắt quái dị nhìn anh, cô lập tức đứng dậy chạy
quay lại, còn quay đầu hướng người phía sau hô: “Mặc kệ như thế nào, tôi nhất định phải ly hôn!”
Nói xong, lại chạy nhanh như bay rời đi, giống như sức lực đều đã quay lại.
Đảo qua thân ảnh màu lam đang dần dần biến mất, khóe môi Mục Đình khẽ nhấp, rất nhanh lại tiếp tục chạy về phía trước, chỉ là giữa ấn đường nhíu
chặt.
Thẩm Huyên không biết nam chính lại phát điên cái gì, cô
lại không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra được đối phương đang muốn
kéo dài thời gian, không cần nói với cô là lâu ngày sinh tình gì đó, dù
sống ba năm cũng chưa chắc đã sinh nổi, trừ khi cô cũng có hào quang của Mary Sue thì may ra.
Hai ngày sau đó đối phương vẫn đi sớm về
trễ như trước, cho đến buổi tối trước ngày đọc di chúc một ngày mới mang theo cô cùng ra ngoài, lại tiêu hai nghìn vạn mua lễ phục, tuy nhiên
lần này cô mua váy dài đến đầu gối, đi đường cũng thuận tiện hơn rất
nhiều.
Mấy ngày nay cũng không có nói chuyện nhiều, Thẩm Huyên
vẫn luôn nghĩ muốn kiểm tra bản thân xem có phải thật sự có quang hoàn
của Mary Sue hay không, vừa vặn lúc này chính là một cơ hội tốt.
Chiếc ô tô chạy nhanh xuyên qua cảnh đêm của thành phố, trong xe vẫn rất yên
tĩnh như cũ, người đàn ông bên cạnh đang xem sổ tay, không biết đang xem tài liệu gì, đèn đường bên ngoài chiếu vào lúc sáng lúc tối lộ ra hình
dáng xa cách của anh với những con người xa lạ bên ngoài.
Hôm nay Thẩm Huyên mặc bộ váy bằng lụa mỏng màu xanh lục một vai, âm thầm quan
sát người bên cạnh một lúc lâu, đột nhiên, cô giơ tay kéo váy xuống, cố
tình kéo thấp phần cổ, dịch đến ngồi sát người đàn ông bên cạnh, cả
người đều dựa vào trên người anh.
“Ông xã…… Hôm nay chúng ta đi đâu nha?”
“Khụ khụ ——”
Trợ lý Chung đang ngồi phía trước lái xe thiếu chút nữa là đem tay lái đánh lệch, dù như vậy, biểu tình của cậu ta vẫn căng thẳng như cũ, giống như nhìn thấy quỷ.
Ánh mắt Mục Đình cũng dừng lại, theo đó là một
mùi hương quanh quẩn ở đầu mũi, vừa quay đầu là anh có thể nhìn thấy
xương quai xanh trắng nõn, còn mơ hồ lộ ra một tia cảnh xuân, mà khuôn
mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia ánh mắt lại còn tràn đầy vô tội.
“Có
phải là tôi không thể kêu anh như vậy hay không?” Thanh âm Thẩm Huyên
dịu lại, còn cô tình ôm lấy cánh tay anh, ngay cả đầu cũng đều dựa vào
trên vai anh.
Trợ lý Chung ngồi phía trước biểu tình thập phần
quái dị, nếu như phu nhân chữa hết bệnh xong lại giống như trước đây,
hắn tình nguyện đối phương vĩnh viễn cũng không cần tốt, ít nhất như vậy còn có thể bình thường nói chuyện, đâu giống trước kia cứ đi theo Mục
tổng nói gì cũng không chịu nghe.
Người đàn ông bỗng nhiên giơ tay cản lại đầu cô, giọng nói trầm xuống, “Tuần này có đi khám bác sĩ không?”
“Tôi không có bệnh!” giống như là phản ứng theo bản năng, cô lập tức ngồi thẳng dậy.
Bốn mắt nhìn nhau, có lẽ là ý thức được bản thân đang kiểm tra còn chưa có
kết thúc, cô lại mềm mại dựa vào vai đối phương, nhưng mà người bên cạnh lại không có bất kì phản ứng gì, Thẩm Huyên có chút luống cuống, anh
không phải nên cực kì chán ghét rồi đẩy mình ra sao?
“Ông xã……” Cô lại phóng âm lượng lên. Anh vẫn như cũ nhìn cuốn sổ, cũng không để ý đến cô.
Chẳng lẽ nam chính tức giận nên không nghĩ muốn quan tâm tới cô sao?
Thẩm Huyên lập tức buông cánh tay anh ra, rồi ngồi cạnh cửa sổ, chính là
biểu tình có chút quái dị, hay là do nam chính cảm thấy trước kia không
nên bỏ mặc cô, cho nên mới không nghĩ ly hôn?
Nhưng mà mới nãy cô đều đã đến gần như vậy rồi, đối phương cũng không có phản ứng, này nếu
đổi lại là nữ chính, nam chính khẳng định sẽ không nhịn được làm một
tràng thiếu nhi không nên xem, rốt cuộc chính là tổng tài trong ngôn
tình, đối phương bình tĩnh như vậy, rất rõ ràng là đối với cô không có
dục vọng, chỉ là miễn cưỡng chịu đựng bản thân mình tiếp cận mà thôi.
Giống như nhận ra được ánh mắt tò mò cô, Mục Đình giơ tay vội kéo nhẹ cà cà
vạt xuống, vừa quay đầu lại nhìn cô, “Tuần này nhớ đi khám bác sĩ.”
“……” Không gặp.
Quay đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, Thẩm Huyên hoàn toàn đánh mất ý
tưởng cùng đối đối phương nói chuyện, dù sao thì bất luận như thế nào cô cũng muốn ly hôn, phí ly hôn cũng lấy, nào có đạo lý không ly hôn.
Suốt quãng đường không nói chuyện, chờ khi xe dừng ở bên ngoài khách sạn,
Thẩm Huyên đi theo lên tầng năm, thì ra đây là nơi tổ chức buổi đấu giá
từ thiện, cô phát hiện nam chính là thật sự rất thích làm từ thiện.
“Mục tổng, nén bi thương, ông Mục ở thiên đường nhất định sẽ mạnh khỏe.”
Vào lúc này, đột nhiên có một người đàn ông trung niên bụng bia đi tới,
trên mặt vẫn là một bộ đau buồn, theo sát sau liền có rất nhiều người
lại đây chào hỏi, một đám đều nói nén bi thương.
Thẩm Huyên thức
thời liền đi theo trợ lý Chung vào hội trường, hơn nữa vẫn là ngồi ở
hàng đầu tiên, tuy nhiên không biết có phải nghiệt duyên hay không, cô
cư nhiên ở hàng đầu tiên nhìn thấy một người quen!
Nữ sinh mặc
một bộ lễ phục dạ hội màu trắng ôm ngực, lộ ra vóc dáng cũng đẹp hơn,
gương mặt thanh thuần được trang điểm tinh xảo khiến cho gương mặt trở
nên thành thục, cùng nhan sắc lúc bình thường quả thật như hai người, có lẽ là nhìn thấy cái gì, ánh mắt của Tô Họa cũng quay lại.
“Tô tiểu thư, thật trùng hợp.” Thẩm Huyên cười ngồi xuống, thật ra các cô cũng chỉ cách nhau ba chổ ngồi.
Hiển nhiên là không nghĩ tới ở tại đây có thể gặp được cô, trên mặt Tô Họa
có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại chuyển thành áy náy, “Thật xin
lỗi tổng tài phu nhân, lần trước là do Thất Thất không đúng, tôi thay cô ấy xin lỗi ngài.”
Thấy trên mặt Tô Họa tất cả đều là áy náy,
Thẩm Huyên không nói gì, cảm thán cốt truyện quả nhiên không có chỗ nào
sai, đúng vậy, hôm nay cũng là nội dung quan trọng trong cốt truyện, nếu cô đoán không sai hẳn là nam hai mang nữ chính tới đây mới đúng, bởi vì ở trong sách nam chính cùng nam hai vì muốn tạo niềm vui cho nữ chính,
nên vung tiền như rác, tuy nhiên cuối cùng nữ chính lại nhận đồ của nam
hai, lại không muốn nhận của nam chính, nói là không thể nhận đồ quý
trọng như vậy, đối với nam hai thì cảm thấy đó chỉ là một món quà được
một người bạn tặng mà thôi.
Quả thật cô cảm thấy nữ chính rất phù hợp, tuy rằng thánh mẫu không có ý xấu, nhưng mà Thẩm Huyên chỉ nghĩ
muốn cách đối phương càng xa càng tốt, rốt cuộc không có ác độc nữ phụ
như cô hỗ trợ, thì nữ chính làm sao có thể biểu hiện được tính cách
thiện lương của mình khác với những người phụ nữ khác chứ.
“Trí nhớ tôi rất kém, rất nhiều chuyện đều đã quên.” Thanh âm cô bình tĩnh.
Thấy cô cư nhiên không so đo với mình, Tô Họa lập tức cười ngồi gần lại,
thập phần hào hứng nói: “Thật sự rất xin lỗi, nếu có cơ hội tôi muốn mời cô dùng bữa, có thể chứ?”
Không rõ nữ chính vì cái gì lại nhiệt
tình như vậy, Thẩm Huyên là thật sự không muốn có liên lụy gì với đối
phương, mặt lạnh xuống dứt khoát liếc Tô Họa, “Tôi đã nói, là tôi không
nhớ, cũng không cần cô mời tôi ăn cơm.”
Nghe vậy, Tô Họa cũng
không cảm thấy mất mát, chỉ cảm thấy là do bản thân làm phiền đối
phương, quả thật Tô Họa cảm thấy vị tổng tài phu nhân này là thật sự rất tốt, so với những người luôn nói chuyện hai mặt, thật sự là rất thẳng
thắn.
“Chắc đây là phu nhân Mục tổng đi? Như thế nào không thấy cô đi cùng Mục tổng?”
Tầm mắt Thẩm Huyên vừa chuyển, chỉ thấy bên cạnh Tô Họa bỗng nhiên có một
người đàn ông mặc tây trang màu xám ngồi xuống, tuy trên mặt treo ý cười ôn hòa, nhưng lại khiến người khác cảm giác không có một chút thiện ý
nào, dù cho đối phương lớn lên có dạng chó hình người nhưng đáy lòng
Thẩm Huyên lại sinh ra một cổ chán ghét.
Nếu cô đoán không sai
thì, đối phương hẳn chính là người đã đem nguyên chủ đưa vào ngục giam,
khiến nữ phụ bị tra tấn đến chết chính là nam hai!
Nhìn móng tay
của bản thân mới làm xong, thanh âm Thẩm Huyên bình tĩnh, “Vị tiên sinh
này tìm ông xã của tôi có việc sao? Ngại quá, gần đây ông xã của tôi rất bận, không giống với vị tiên sinh này, có thể đi cùng phụ nữ mỗi ngày.”
Trên gương mặt tuấn lãng của Phương Khâm vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, một bên nắm tay Tô Họa, trong mắt tất cả đều là nhu hòa, “Đến thời gian bồi người phụ nữ của mình cũng không có, vậy còn tính là đàn ông sao?”
Mặt Tô Họa liền đỏ lên, lập tức rút tay mình về, “Phương tổng thỉnh ngài tự trọng.”
Dần dần các chỗ trống đều ngồi đầy người, mọi người cũng đều chú ý đến bạn
gái của Phương Khâm, thoạt nhìn còn rất trẻ người này chính là người
Phương Khâm luôn thích, không nghĩ tới Phương tổng vẫn còn thích người
phụ nữ này.
Nếu không phải là có nhiều người nhìn lên, Thẩm Huyên thật muốn mắng lại, xứng đáng cả đời làm lốp xe dự phòng, tuy rằng nam
chính chán ghét nữ phụ, nhưng chưa bao giờ vũ nhục cô, nhưng cái người
nam hai này cư nhiên còn trào phúng một người phụ nữ như cô, nữ chính
thích hắn mới là lạ.
Thẳng đến thời điểm hội đấu giá sắp bắt đầu, vị trí bên cạnh mới có một người ngồi xuống, Thẩm Huyên vừa muốn nói
gì, trợ lý Chung liền đưa cho cô một cái áo choàng, cô lập tức nói tiếng cảm ơn, ở đây nhiệt độ quả thực rất thấp.
Thấy người bán đấu giá đang lên đài, cô lập tức kéo ống tay áo người bên cạnh, tiếp theo liền
thò đầu qua nói: “Ngươi có quen biết với cái người Phương Khâm kia sao?”
Mục Đình liền sâu kín nhìn cô, cùng với xương quai xanh trắng nõn tinh xảo đang lộ ra của cô.
Hạ giọng, Thẩm Huyên nghiêm trang nói: “Anh không biết đâu, mới vừa nãy cậu ta cư nhiên mắng anh không phải là đàn ông.”
- -------------------
*Là bài văn đọc khi làm lễ tang để bày tỏ lòng thương tiếc đối với người chết.