Trọng Sinh Chi Tối Thần Cường Giả
Sắc mặt Điền Lâm đại biến, vội vàng điều động Dị Năng Lực thi triển ra
Lôi Thuấn, nắm lấy tay Trần Tiểu Linh toàn lực chạy ra ngoài, sau khi
chạy ra tầm 300 mét, Điền Lâm liền phun ra một ngụm máu tươi, sau đó Lôi Thuấn vì không đủ Dị Năng Lực duy trì mà liền dừng lại.
Điền Lâm sau đó từ hệ thống đổi một đạo phù văn cấp một - Hộ Linh Phù, sau đó
đem tấm phù chú này giao cho Trần Tiểu Linh, bảo cô xé nát.
Trần Tiểu Linh sau khi xé nát đạo phù chú kia, liền có một tầng bảo hộ hiện ra bao phủ cô lại.
Lúc này mặc dù thân thể đã không còn mảnh vải che thân nhưng sự ngại ngùng
cũng đã tiêu tán rất nhiều, cô mặc dù không biết đang có chuyện gì xảy
ra nhưng cũng biết tình hình hiện giờ rất nguy hiểm cho cô và Điền Lâm,
nên cũng không nói gì.
Điền Lâm lại nhìn bảng điểm của hệ thống
một chút, thấy mình còn chưa đến 10.000 điểm khiếp sợ liền nhanh chóng
lấy ra gần 9/10 mua một công pháp thi triển mới gọi là Bát Quái Thiên,
còn 1.000 điểm khiếp sợ thì chừa lại lúc nào cần thì dùng.
Sau đó hắn liền không chút do dự lấy hai hệ Hỏa Lôi kết hợp lại thi triển ra
Bát Quái Thiên Lôi Hỏa, Bát Quái Thiên là một tuyệt kỹ có thể dùng hai
hệ bất kỳ tạo ra một cái đồ án hình bát quái, mang theo uy thế kinh
khủng tấn công đối phương.
Lập tức, một cái đồ án hình bát quái
liền được tạo ra, không giống như những bát quái bình thường có hai màu
đen trắng, cái đồ án bát quái này lại có hai màu đỏ xanh, màu đỏ chính
là hệ hỏa, màu xanh chính là hệ lôi kết hợp mà ra.
Cái hình bát
quái này vừa ra liền khiến cho không gian xung quanh phát ra từng trận
ong ong, cho dù là Trần Tiểu Linh được bùa cấp một phòng hộ, hơn nữa
Điền Lâm còn tận lực không làm ảnh hưởng đến cô nhưng cơ thể vẫn không
ngừng run rẩy.
Thậm chí không khí cũng phát ra thanh âm xuy xuy như có thứ gì đó đang bị thiêu đốt.
"Ầm!"
Điền Lâm phát động Bát Quái Thiên đánh xuống, cái đồ án kia như một cái cự
thạch tròn vo từ trên không rớt xuống, khiến cho bụi đất bay mù mịt,
nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên không ít.
"Graooooo!"
Lôi Dục Báo giận dữ gầm lớn một tiếng, lập tức một quả lôi cầu liền xuất
hiện, uy lực cũng không kém Bát Quái Thiên của Điền Lâm là bao, lập tức
phóng xuất ra.
"Bành!!!"
Một tiếng nổ lớn ầm vang phát ra, Bát Quái Thiên của Điền Lâm nhanh chóng tiêu tan, bất quái vẫn có vài
đạo hỏa ảnh còn sót lại phóng tới, đốt trụi một phần lông của Lôi Dục
Báo.
"Grừ!"
Lôi Dục Báo bị đốt đến mức trụi cả lông càng
thêm giận dữ, cái miệng há to hết cỡ, không gian xung quanh cũng chấn
động không ngừng, từng đạo tia sát được tạo ra sau đó hợp lại, rồi tạo
ra hợp lại...
Chỉ trong nháy mắt liền hình thành năm quả Lôi Cầu, mỗi quả đều to bằng một cái đầu người, không ngừng xoay tròn trên không.
Uy lực của mỗi quả Lôi Cầu này mặc dù so với cái đầu tiên còn kém xa, thế
nhưng nếu cả 5 hợp lại thì cho dù quả đầu tiên kia có mạnh hơn 10 lần
cũng không đủ.
"Gràooooooo!"
Lôi Dục Báo gầm lên một tiếng, năm quả Lôi Cầu liền đồng loạt tấn công tới.
Trước uy thế khủng khiếp đó, Điền Lâm chỉ có thể vội vã lấy ra thanh Lôi Minh Kiếm để chặn lại.
"Bành! Bành! Bành! Bành! Bành!"
Năm quả Lôi Cầu đánh lên Lôi Minh Kiếm, âm thành bành bành phát ra, bất quá uy thế tựa như lại không giống quả ban đầu, thậm chí 1/10 còn chưa tới.
Điền Lâm nhìn thanh Lôi Minh Kiếm trong tay, thanh kiếm này chính là do hắn
lấy được từ quà của hệ thống, đến tận bây giờ mới lấy ra dùng.
Thanh Lôi Minh Kiếm ban đầu chỉ có màu xanh lôi quang nhàn nhạt, vậy mà bây
giờ đã đậm hơn một chút, thậm chí từng đạo lôi nguyên đã bắt đầu lượn lờ xung quanh.
Thấy cái chuyện kì lạ này Điền Lâm liền nghi hoặc
hỏi hệ thống, thế nào cái thanh này sau khi bị công kích dường như rất
hưng phấn, thậm chí còn muốn ăn đòn thêm nữa.
"Lôi Minh Kiếm là
bảo vật tuyệt thế thiên địa, thuộc tính Lôi, nếu như có thể hấp thụ đầy
đủ Lôi nguyên chi lực thì hoàn toàn có thể nâng đến cảnh giới cao hơn,
một kiếm chém ra, vạn lôi xuất thế."
Thanh âm hệ thống lập tức trả lời.
Trong lòng Điền Lâm lập tức kinh hỉ, không ngờ chỉ là một phần quà dạo đầu mà thôi, thế mà lại có thể nhận được cái bảo vật tuyệt thế như vậy rồi,
quả nhiên lão tử số đỏ a!
Oa ha ha ha ha!
Điền Lâm trong
lòng thầm nghĩ, chờ sau khi quay về rồi, chắc chắn hắn sẽ ngồi một chỗ
phóng Lôi nguyên vào thanh Lôi kiếm này a, tuyệt đối có nâng cấp nó đến
cực hạn là Hỗn Độn khí.
Về phần đẳng cấp Điền Lâm đã hỏi qua,
chính là được phân chia thành: Bảo khí, Pháp khí, Linh khí, Nguyên khí,
Chân khí, Tiên khí, Đế khí, Thánh khí, Thần khí, Đạo khí, Tiên Thiên
khí, Hỗn Độn khí.
Kỳ thật mà nói, đa phần các bảo vật thăng cấp
đều tối đa chỉ có thể đến Đế Khí mà thôi, số ít có lên đến Đạo khí, về
đến Thiên Tiên khí hoàn toàn là hàng hiếm rồi.
Thế nhưng thanh
Lôi Minh Kiếm trong tay hắn được cấu thành từ thiên địa, cho nên khả
năng đạt đến Hỗn Độn khí là hoàn toàn có thể.
Bất quá sau đó, hắn liền thất vọng khi nghe câu tiếp theo của hệ thống rồi:
"Lôi Minh Kiếm chỉ có thể dựa vào Lôi Nguyên của người khác, yêu thú hay
thiên nhiên mà thăng cấp, còn nếu như là do ký chủ làm thì hoàn toàn
không có tác dụng nào."
Không đợi Điền Lâm hỏi vì sao thì hệ
thống đã nói tiếp: "Vì Lôi Minh Kiếm đã cùng với ký chủ nhận chủ, Lôi
Nguyên cả hai hoàn toàn dung hợp, cái này cũng giống như, ký chủ lấy
nước trong thùng múc ra sau đó đổ lại vậy, hoàn toàn không có chút thêm
một ít nào, thậm chí còn có thể vơi đi chút ít."
"Con mẹ nó!" Điền Lâm thầm mắng một tiếng, cảm thấy vô cùng buồn bực a, ý tưởng tốt đẹp như vậy lại bị phá tan tành rồi.
Bất quá sau đó hắn liền chấn tỉnh lại, bản thân hình như còn lấy được một thứ tốt nữa a!
"Này hệ thống, thế cái ván trượt Hỏa hệ ngươi nói kia có thể thăng cấp không?" Điền Lâm vội hỏi.
"Không!" Hệ thống không nhanh không chậm dội một gáo nước lạnh lên đầu Điền Lâm: "Đó chỉ là pháp bảo cấp Linh khí sơ phẩm!"
"F..k you!" Điền Lâm lại chửi một tiếng, hoàn toàn buồn bực rồi, lúc này lại
thấy Lôi Dục Báo đánh tới, hắn liền lấy Lôi Minh Kiếm chặn lại, sau đó
vẽ lên một hình chữ thập, mạnh mẽ áp tới.
Lôi Nguyên ầm ầm phát ra, rung động cả một mảng trời, cát bụi nhấc lên một trận mù mịt, tung bay khắp nơi.
"Bành!"
Lôi Dục Báo bị chữ Lôi Nguyên đánh cho lui ra xa hơn trăm thước, gầm thét
một tiếng, hơn 36 quả Lôi Cầu phát ra, uy lực mỗi quả so với một kiếm
này của Điền Lâm cũng chỉ hơn phân nửa.
Bất quá thân hình Lôi Dục Báo lúc này lại gầy đi một vòng, có chút hốc hác.
"Hừm, thiêu đốt tinh huyết sao?! Lão tử cũng biết làm." Điền Lâm hắc hắc
cười, sau đó liền lấy 50 điểm khiếp sợ mua một bình Huyết dịch uống vào, huyết dịch vừa vào liền tăng lên máu huyết trên người hắn, cảm nhận máu huyết tăng lên không ít, Điền Lâm liền nhanh chóng thiêu đốt, từng đạo
máu huyết hóa thành hư không, tiếp thêm uy lực cho một chiếu Lôi Kiếm
tiếp theo của hắn.
"Rầm!"
36 Lôi Cầu cùng Lôi Kiếm thập tự của Điền Lâm phát ra, tạo nên tiếng nổ ầm vang, mấy con yêu thú cấp một cấp hai xung quanh liền tốc bỏ chạy, đến một phút cũng không dám ở lại.
Lôi Dục Báo là yêu thú Lôi hệ cấp ba, nên với chấn động vừa rồi dù bị
thương nhưng cũng không nhiều, bất quá sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
"Graoooooo!"
Lôi Dục Báo biết mình không phải là đối thủ của Điền Lâm nên liền vận hết
tinh lực, thiêu đốt hơn phân nửa tinh huyết vọt lên trước, cái đuôi màu
tím hình trái tim phía sau tản mát ra từng đợt hương thơm, lập lòe lên
ánh sáng màu hồng, tựa như một đạo ánh sáng nhanh như chợp đâm về phía
Điền Lâm.
"Hự!"
Điền Lâm vì ban nãy xuất ra một kiếm uy
lực kia nên cũng tổn hao không ít, không kịp phòng ngự, vì vậy mà bị đâm trúng, trước ngực trào ra một đạo máu tươi, liên tục lùi về sau, thế
nhưng hắn cũng không chịu thua thiệt, mua liền ba bình Huyết dịch.
Sau khi uống vào liền điên cuồng thiêu đốt hết máu huyết của ba bình này,
thi triển ra một đạo Lôi kiếm sắc bén, hắn hiện tại tuyệt kỹ dùng kiếm
cũng chưa mua được, cho nên uy lực khó mà tăng thêm, cái dạng Lôi kiếm
hình chữ thập ban nãy là vì hắn cố tình làm ra cho nó đẹp mắt mà thôi,
chứ về uy lực lại không tăng thêm chút nào.
Bây giờ trong lúc gấp gáp phóng ra một kiếm, tựa như ngàn vạn Thiên Lôi giáng xuống, rung động trời đất.
Lôi Dục Báo ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nó chưa từng nghĩ đến có ngày, nó lại bị sấm sét giết chết.
...
"Cô, cô xem, sao bên kia lại có nhiều sấm sét như vậy?"
Lúc này, tại bên trên cái hang động lúc trước nhóm 10B2 trốn nạn cách tầm
500m phía đoạn đường xuống núi, một đoàn người, một lớn hơn 40 chục trẻ
vội vàng đi xuống.
Nhóm người này chính là nhóm lớp 10B2 đang vội vã đi về.
Bọn họ vì biết Trần Tiểu Linh mất tính nên liền khắp nơi tìm kiếm, sau đó
lại phát hiện không chỉ Trần Tiểu Linh mà còn có cả Điền Lâm cũng mất
tính nên càng điên cuồng hơn, mọi người không biết Điền Lâm là ai, nhưng Nguyễn Thị Hồng Ánh cô lại biết, hắn chính là thiếu chủ của Điền gia -
một trong ngũ đại gia tộc, cho dù lúc trước hắn bị thiểu năng cũng không bị vứt bỏ, cho dù có rất nhiều gia phó trong gia tộc tỏ ra ý kiến bất
mãn nhưng gia chủ của Điền gia là Điền Minh Sinh, cũng chính là cha của
Điền Lâm, mà gia tổ cũng không nói gì, chứng tỏ là Điền Lâm vẫn dễ dàng
sống trong gia tộc, đừng nhìn hắn bị mọi người trong trường khinh thường chứ nếu như có ai dám động đến hắn dù chỉ là một cọng tóc thôi cũng sẽ
chịu thiệt cực lớn.
Từng có lần có một người thuộc chi nhánh của
Âu gia - một trong Thập Thiên Gia Thị đứng ra đánh hắn, kết quả là ngày
hôm sau mất tích không thấy, đến cả học bạ cũng bị rút đi, đến nay vẫn
không biến mất đâu rồi.
Mà hiện tại hắn đã lộ ra bản chất thông
minh cực độ, cho nên về vị trí cũng cao hơn rất nhiều, có khi còn có thể tham gia vào việc tranh chấp vị trí gia chủ đời kế tiếp.
Cô dẫn
hắn đi, hắn lại bị mất tích, cô không biết mình có còn toàn mạng nữa
không, cái tên kia chỉ đánh thôi cũng biến mất không thấy rồi, giờ cô
còn làm mất tích nữa không biết sẽ phải thế nào?!
Mà không chỉ Điền Lâm, còn có cả Trần Tiểu Linh nữa, hai người này thân phận không nhỏ a.
Cho nên bây giờ cô cần phải nhanh chóng quay về, sau đó điều động thêm
người tới tìm kiếm, may ra còn có chút hi vọng sống sót, còn về việc bỏ
chạy cô sớm đã không nghĩ tới rồi, tại trong Nam Việt này, trừ khi cô là người của Ngũ Đại Gia Tộc hoặc thuộc chi chính của Thập Thiên Gia Thị,
nếu không cho dù có chạy đến đâu cũng không thoát.
Thế nhưng lúc
này, ở phía xa cách chỗ của bọn chỉ có tầm 1km lại phát ra từng trận nổ
vang ầm ầm, hàng ngàn tia sét giáng xuống, nhìn mà muốn kinh hồn rồi.
"Chúng ta nhanh đi thôi." Nguyễn Thị Hồng Ánh sau khi nghe xong câu hỏi của
một học sinh kia, liền nhanh chóng nói, sau đó cất bước càng nhanh hơn.
"Bành! Rầm! Rầm!"
Một loạt tiếng nổ vang truyền tới, đá tảng lại từng mảng rớt xuống.
Mọi người: "..."
Con mẹ nó, hôm nay là ngày Black Friday đúng không không?!
Kết quả, cuối cùng tất cả đều phải trốn vào một cái sơn động gần đó, cũng
may cái sơn động này so với cái trước rộng hơn một chút, thế nhưng so ra cũng không bao nhiêu, rốt cuộc cũng là ép sát tạo nhiệt...