“Cô có ý
gì?” Trần Nhã Tĩnh đứng bật dậy, cô ta trừng mắt nhìn Từ Qua, trong mắt
có một tia hoảng hốt, “Hết năm phút chưa? Cô phải rời khỏi đây.”
Mười lăm
mười sáu tuổi có nói dối cũng không phạm pháp, cho dù dẫn đến cái chết
của một người cũng không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, vì thế Trần
Nhã Tĩnh không hề sợ hãi.
Từ Qua ngừng lại vài giây, cũng đứng dậy, “Hôm nay tới đây thôi, gặp lại sau.”
Cô xoay người đi ra cửa, Trần Nhã Tĩnh nuốt nước miếng, hất cằm nhìn Từ Qua, “Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau sao?”
Từ Qua đột nhiên xoay người, nhìn Trần Nhã Tĩnh chăm chú, khóe miệng nhếch lên, cười nói, “Không nhất định.”
Trần Nhã Tĩnh mím chặt môi, Từ Qua vẫn nhìn cô ta, “Bây giờ cô nói dối không hề có lợi, cô nên suy nghĩ cẩn thận.”
Từ Qua đi ra cửa thì gặp Lâm Phong đang hút thuốc, cô cảm thấy bất ngờ, hỏi, “Sao anh lại lên đây?”
Bọn họ đã bàn bạc để Từ Qua đi lên, còn Lâm Phong chờ ở dưới.
Lâm Phong dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác, “Cô đi vào trong khá lâu, tôi sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Từ Qua cười
một tiếng, nhìn anh, “Trần Nhã Tĩnh tay trói gà không chặt có thể làm gì được tôi? Chẳng lẽ cô ta sẽ giết tôi?” Nói rồi cô đi qua ấn nút thang
máy, Lâm Phong lấy di động ra, mở một cửa sổ rồi đưa cho Từ Qua xem, “
Cái này cũng khó mà nói trước Trần Nhã Tĩnh quả thực không phải loại
người tay trói gà không chặt.”
Tay nhấn nút thang máy của Từ Qua dừng lại, cô cầm lấy điện thoại, đây là một phần
tài liệu tỉ mỉ liên quan đến chuyện Thẩm Kỳ bị đánh mười năm trước. Cảnh sát phá án lúc đó quả thật có lòng riêng, bọn họ phỉ nhổ hành vi của
Thẩm Khánh Châu, khi Thẩm Kỳ bị bạo lực bọn họ không hề điều tra kỹ
càng, chỉ cảm thấy đáng đời. Cha nợ con trả, là chuyện hiển nhiên. Sau
khi Lục Thịnh trở về Thành phố C, anh điều tra lại vụ án năm đó, bắt
được hung thủ đánh người, mới có phần tài liệu này.
Từ Qua đọc
tài liệu, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị, Lâm Phong di chân trên mặt
đất, nói, “Đội trưởng Lục bảo chúng ta dẫn Trần Tĩnh Nhã về, phối hợp
điều tra.”
Từ Qua nuốt nước bọt, mím môi, khó trách cô cảm thấy Trần Tĩnh Nhã còn có điều giấu diếm, trực giác của cô chưa từng sai.
“Đội trưởng
Lục điều tra nhanh thật.” Từ Qua trả điện thoại lại, xoay người đi đến
nhà Trần Tĩnh Nhã, “Bây giờ có thể dẫn người đi.”
Gõ cửa, cửa mở, Trần Tĩnh Nhã nhìn thấy Từ Qua thì sửng sốt, “Không phải cô đi rồi sao?”
Từ Qua lấy
giấy chứng nhận ra, “Trần Nhã Tĩnh, hiện giờ cô bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án cố ý gây thương tích cho người khác, theo chúng tôi về tiếp
nhận điều tra.”
Trần Nhã
Tĩnh ngây ngốc, Từ Qua nói, “Cô còn nhớ Thẩm Kỳ không? Con trai Thẩm
Khánh Châu, mười năm trước từng bị đánh trọng thương.”
Trần Nhã Tĩnh trợn to mắt, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Chuyện đó đã xảy ra hơn mười năm, mười năm, điều gì phải đến cuối cùng cũng đến.
Trần Nhã Tĩnh ngạc nhiên nhìn Từ Qua, không giải thích cũng không chống cự, cô ta chỉ nhìn Từ Qua.
Lỗi lầm đã
mắc phải sẽ đi theo bạn cả cuộc đời, nó không hề biến mất theo thời
gian. Cô ta nắm chặt tay, đầu vang lên những tiếng ong ong, ngày này rốt cuộc cũng đến.
Từ Qua vô cùng bất ngờ, lúc này Trần Nhã Tĩnh vô cùng phối hợp.
Bọn họ đến
Thành phố C đã là 10 giờ tối, Từ Qua vừa xuống xe đã gặp Lục Thịnh, Bất
ngờ nhìn thấy Lục Thịnh, trái tim Từ Qua đập loạn lên, chỉ nhìn thoáng
qua liền thu tầm mắt lại, vừa định nghiêng người bước qua anh thì bị túm lấy, Từ Qua quay đầu, nhìn vào mắt Lục Thịnh, “?”
“Chờ một chút.” Giọng Lục Thịnh rất trầm, hơi khàn khàn.
Từ Qua dừng chân, mắt không ngừng ngó nghiêng bốn phía, may mắn không ai nhìn về phía này, cô vội vàng nói, “Đội trưởng Lục?”
Lục Thịnh buông cô ra, ngón tay lướt qua mặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú, “Có kết quả rồi sao?”
Từ Qua hơi
nghi hoặc, có phải anh đang lấy việc công làm việc tư, muốn ở bên cô một khoảng thời gian hay không. Đầu óc Từ Qua xoay chuyển nhanh chóng, Lục
Thịnh hẳn không phải loại người đó.
“Trần Nhã
Tĩnh đã thừa nhận, chuyện Thẩm Khánh Châu năm đó xác thật là do bọn họ
hãm hại, tổng có bốn học sinh. Họ từng bị giáo viên bạo lực nên đã dùng
cách giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.” Từ Qua nói rồi lấy một cây bút ghi âm nhỏ từ trong túi ra, “Đây là khẩu cung của cô ta.”
Lục Thịnh nhận lấy, xoay người đi vào bên trong, “Vào văn phòng.”
Từ Qua bước
nhanh đuổi theo anh, dạ dày cuộn lên, tối nay cô ăn chút đồ cay, bây giờ dạ dày nóng rát khó chịu. Cô xoa xoa dạ dày, Lục Thịnh quay đầu lại,
ánh mắt sắc bén dừng trên người cô, “Sao thế?”
Anh có mắt ở sau gáy à?
Từ Qua vội vàng buông tay, “Không có chuyện gì.”
Dường như
Lục Thịnh đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, chỉ hình ảnh phản chiếu trong
mặt kính trên hộp phòng cháy, “Anh nhìn thấy phản chiếu trong kính, đau
dạ dày?”
Giọng anh
dịu xuống, Từ Qua rất muốn nhào tới ôm lấy anh, mạnh mẽ hôn anh một cái, đã mấy ngày bọn họ không gặp nhau. Từ Qua bước nhanh đi song song với
anh, lại ấn dạ dày, “Buổi chiều ăn chút đồ cay.”
“Ai mua cơm?”
“Lâm Phong.”
Lục Thịnh đi về phía trước, khẽ liếc Từ Qua, “Lâm Phong biết em bị đau dạ dày, anh ta quên?”
Lâm Phong làm việc ổn trọng, hơn nữa lại rất cẩn thận.
Từ Qua sờ mũi, ném nồi không thành công, nó lại ụp xuống đầu cô, “Là em yêu cầu….”
Lục Thịnh
không nói nữa, đi vào văn phòng chuyên án, lúc này văn phòng trống
không. Lục Thịnh đặt tài liệu và bút ghi âm xuống, xoay người rót một ly nước ấm đặt ở trước mặt Từ Qua, duỗi tay xoa nhẹ tóc cô, “Không nghe
lời.”
Từ Qua bị
xoa tóc cũng không giận, ôm ly nước uống một ngụm, nhìn Lục Thịnh thăm
dò. Lúc này suy nghĩ to gan mà cô đã nín nhịn lâu nay được cổ vũ, khiến
cô bật thốt lên: “Em muốn ăn cháo anh nấu.”
“Không có thời gian.” Lục Thịnh kéo ghế ngồi xuống, bật máy ghi âm.
Từ Qua uống hết nửa ly nước, dạ dày dễ chịu hơn một chút thì không kiêng dè nhìn Lục Thịnh, “Khi nào mới có thời gian?”
“Đêm nay bên phía Trần Nhã Tĩnh có đột phá.” Lục Thịnh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Sáng mai có thể về nhà ăn sáng.”
Từ Qua cũng
biết bây giờ bề bộn nhiều việc, vốn chỉ muốn đùa Lục Thịnh thôi, nghe
anh nói vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp, mỉm cười, “Về nhà anh hay nhà em?”
Lục Thịnh
vốn đang nghe đoạn băng ghi âm, nghe cô hỏi vậy thì ngước mắt nhìn thẳng cô, ước chừng nửa phút, Lục Thịnh trầm giọng nói, “Ở đây có camera giám sát.”
class="has-medium-font-size">Bọn họ ông nói gà bà nói vịt,
nhưng chỉ trong nháy mắt Từ Qua đã hiểu. Ở đây có camera giám sát, anh
mà hôn cô thì sẽ bị camera quay lại, nhưng vì sao lúc này anh lại muốn
hôn cô? Mặt Từ Qua lập tức đỏ bừng, thu tầm mắt lại, hít hít cái mũi,
nói, “Các anh làm sao tìm được mấy người có liên quan đến vụ án mười năm trước?”
Có ba nam sinh liên quan đến chuyện này, tuổi cũng không lớn.
“Bọn họ
không muốn điều tra, đây cũng không phải vụ án phức tạp.” Ngữ khí của
Lục Thịnh lạnh nhạt, bày tỏ sự bất mãn với cách xử lý của cảnh sát năm
đó, nếu họ không làm ngơ, cũng sẽ không hủy hoại mấy gia đình.
Từ Qua nhíu mày, Lục Thịnh đưa một phần tài liệu cho cô, “Em xem cái này thì sẽ rõ.”
Tài liệu mà
Lâm Phong đưa cho Từ Qua tương đối phiến diện, phần tài liệu của Lục
Thịnh tỉ mỉ hơn nhiều. Trong đó ghi chép rõ ràng lúc phạm tội ba thanh
niên đều đã qua mười sáu tuổi. Năm đó người lớn tuổi nhất là mười tám
tuổi, bởi vì năm ngoái trộm đồ nên bị bắt, bây giờ đang bị nhốt trong
trại tạm giam Thành phố C.
Lục Thịnh
tìm được anh ta, không cần tốn sức đã hỏi rõ chuyện năm đó, hơn nữa hắn
còn khai ra đồng bọn khác. Điều này đã làm cho vụ án đơn giản hơn nhiều, Trần Nhã Tĩnh cho bọn họ 500 đồng để bọn họ đánh Thẩm Kỳ, thế là bọn họ đánh.
Mục đích mà Trần Nhã Tĩnh đánh Thẩm Kỳ, Từ Qua có thể đoán ra vài phần.
Bỏ bút
xuống, điện thoại của Từ Qua đổ chuông, cô cầm lên bắt máy. Người gọi là Lâm Phong, Từ Qua cầm điện thoại đứng dậy, “Tôi là Từ Qua.”
“Trần Nhã Tĩnh muốn gặp cô.”
Từ Qua hơi bất ngờ, nhưng cô không từ chối, “Tôi sẽ đến đó ngay.”
Cúp điện thoại, Từ Qua nhìn Lục Thịnh, “Trần Nhã Tĩnh muốn gặp em, em đi qua đó một lát.”
“Anh qua đó
chung với em?” Từ Qua nghi hoặc nhìn anh, “Thế này sẽ tạo áp lực rất lớn cho Trần Nhã Tĩnh, không thích hợp cho lắm?”
“Anh ở trong phòng giám sát.” Lục Thịnh nhướng cặp mày rậm, “Không đi vào với em.”
Từ Qua: “…”
Từ Qua tiến
vào phòng thẩm vấn, Trần Nhã Tĩnh và Lâm Phong đồng thời quay sang nhìn
cô. Từ Qua đổi vị trí với Lưu Dương, cô kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn
thẳng vào Trần Nhã Tĩnh. Hai bên nhìn khoảng một phút, Từ Qua mở miệng,
“Trần Nhã Tĩnh.”
Hàm răng cắn chặt của Trần Nhã Tĩnh dần thả lỏng, cô ta chôn mặt chôn trong lòng bàn tay, ngữ khí nặng nề, “Đã mười năm…”
Trần Nhã
Tĩnh là một học sinh cá biệt, gia đình cô ta giàu có, vì tính cách phản
nghịch nên mới bị ba mẹ đưa đến Trường Trung học số 8 quản lý nghiêm
khắc.
“Ông ta đánh tôi trước mặt mọi người khiến tôi chịu nhục nhã. Nếu ông ta chỉ bị sa
thải, tôi không cam lòng.” Giọng nói Trần Nhã Tĩnh rất trầm, “Tôi không
cam tâm, bên ngoài trường học có rất nhiều tên lưu manh không công ăn
việc làm, tôi cho bọn họ tiền, bọn họ cái gì cũng làm.”
Từ Qua không biết phải nói gì, thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, không biết trời cao
đất dày, không có sự kính sợ với sinh mạng. Chỉ một phút xúc động, đã
không biết kiêng dè.
Thời gian
trầm mặc kéo dài, Trần Nhã Tĩnh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Từ Qua,
“Tôi tìm bọn họ, tôi chỉ muốn con của ông ta không thể tham gia kỳ thi
đại học, không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy. Ba mẹ tôi bèn đưa tôi
đến huyện Châu, bắt tôi ở lại đó. Tôi thật sự không muốn ai chết hết, cô hãy tin tôi, tôi không ngờ ông ta sẽ chết.”
Thẩm Khánh
Châu bị vu oan mất đi việc làm, lại vì chuyện này mà khiến con trai mất
đi tương lai, ông ấy có tuyệt vọng không? Chắc chắn là có. Lúc ấy không
có ai giúp ông rửa sạch tiếng oan, chỉ có cái chết mới giúp ông giải
thoát.
“Sau khi xảy ra chuyện, cô và ba người Lưu Tĩnh, Lưu Nhiễm, Sử Yến có liên lạc với nhau không?”
“Không.” Trần Tĩnh Nhã lắc đầu.
“Làm sao cô biết bọn họ xảy ra chuyện?”
Trần Tĩnh Nhã trầm mặc mấy giây, mở miệng, “Bạn học cũ nói cho tôi biết.”
“Không phải cô nói không còn liên hệ với bạn học cũ sao?”
Trần Tĩnh Nhã mím môi, nói, “Chỉ có Wechat của một hai người.”
“Cô có phương thức liên lạc với họ không?”
“Ở trong điện thoại của tôi.”
Từ Qua lướt xem cuộc trò chuyện của cô ta, nội dung là thật, cô ta không nói dối.
“Chuyện các người vu oan cho Thẩm Khánh Châu, còn có ai biết không?”
“Chỉ có bốn người chúng tôi, không còn ai khác.”
“Chắc chứ?”
Trần Tĩnh
Nhã gật đầu, “Chuyện này nói ra không hề có lợi với chúng tôi, ba người
bọn họ chắc chắn có suy nghĩ giống tôi, vĩnh viễn chôn vùi bí mật này.
Cảnh sát Từ, cô nói đi?”
“Cô biết Thẩm Kỳ chứ?”
“Ai?” Trần Tĩnh Nhã sững sờ.
“Con trai
của Thẩm Khánh Châu tên là Thẩm Kỳ, hành động của cô đã hủy hoại cuộc
đời của anh ta.” Từ Qua nhìn nét mặt hơi thay đổi của Trần Tĩnh Nhã,
nói, “Cô đã gặp mặt anh ta?”