Một phút im
lặng ngắn ngủi, Lục Thịnh thả chăn mền xuống mặt bàn, xoay người ép Từ
Qua vào tường, cúi đầu ngăn chặn môi cô, ở đây không có điện thoại cũng
chẳng có bóng đèn như ở văn phòng.
Lục Thịnh ôm eo Từ Qua, mạnh mẽ hôn cô, hai người đều là lính mới, tất cả đều dựa
vào bản năng. Từ Qua vòng tay qua cổ Lục Thịnh, ngửa đầu hôn anh, lần
đầu tiên cô chìm sâu vào một nụ hôn. Nụ hôn này kích thích hơn cái chạm
môi khe khẽ rất nhiều, não Từ Qua thiếu oxy, cô ôm chặt Lục Thịnh như
người sắp chết đuối, gắng sức nắm lấy cây lục bình cuối cùng.
Lục Thịnh
buông lỏng người Từ Qua, anh ôm cô quay người đi về phòng ngủ, đôi mắt
đen trầm lắng như biển sâu. Cúc áo sơ mi của Từ Qua đã bung ra, để lộ
một mảng da thịt lớn. Lục Thịnh giơ chân đạp cửa, đặt Từ Qua lên giường, cúi đầu hôn môi và mặt cô. Toàn thân Từ Qua nóng như lửa đốt, cổ họng
khô khốc, hơi thở của Lục Thinh bao trùm lấy cô, toàn thế giới đều là
Lục Thịnh.
Cô yêu thầm
Lục Thịnh rất nhiều năm, năm ấy cô thích anh chỉ bằng một cái nhìn
thoáng qua, rồi sau này nhìn thấy anh mặc đồng phục cảnh sát đứng trên
bục giảng, rất sạch sẽ. Từ Qua xoay người đè lên người Lục Thịnh, cắn
cằm anh một cái rồi chôn mặt ở cổ anh.
Hơi thở ấm
áp quẩn quanh trên hầu kết Lục Thịnh, đập vào mắt anh là đôi chân dài
trắng nõn của Từ Qua. Lục Thịnh nhắm mắt lại, anh ôm eo Từ Qua, bờ môi
dừng trên đỉnh đầu của cô.
Từ Qua ngẩng đầu lên, chân đụng phải anh, cô run lên. Nhịp tim tăng tốc nhanh chóng, cô nhìn Lục Thịnh chằm chằm, nghiêm túc nói, “Lục Thịnh, em thích anh.”
Lục Thịnh mở mắt ra, ngẩn ngơ mấy giây, anh giữ chặt Từ Qua, một nụ hôn mãnh liệt ập đến. Tay anh trượt xuống ngang hông cô, tốc độ của Từ Qua còn nhanh
hơn, bàn tay nhỏ lướt qua lưng anh chạm vào dây lưng.
Lục Thịnh: “…”
Từ Qua dùng
hết sức cũng không tháo được dây lưng của Lục Thịnh, cô lặng lẽ di
chuyển tay từ chỗ này đến chỗ khác, thổi lỗ tai hắn. Lục Thịnh xoay
người ép Từ Qua dưới thân mình, hôn tai cô, thở dốc, “Không tháo được
dây lưng còn học theo người khác thử cảm giác mạnh? Hả?”
Từ Qua bị anh trêu chọc, cả người nóng như lửa, giọng của anh rất êm tai khiến cô đắm đuối.
Mặt Từ Qua nóng hổi, cô vẫn không cam lòng yếu thế, “Em thử lại lần nữa?”
Thử cái đầu em ấy!
Lục Thịnh
tháo dây lưng, chống trên người cô, một tay tháo từng cúc áo sơ mi, vô
cùng thản nhiên, “Đây là lần đầu tiên của anh, nếu đau hãy nói với anh.”
Anh quả thực không có nghiên cứu về phụ nữ nên không có kinh nghiệm.
Nước đã đến chân, Từ Qua cảm thấy căng thẳng, nắm áo sơ mi của anh, “Sẽ đau à?”
Anh dừng lại động tác, đôi mắt đen nhìn Từ Qua chăm chú, “Xác suất đau rất lớn.”
Từ Qua mím môi, trong đôi mắt Lục Thịnh phản chiếu gương mặt của cô, cô nghiến răng, “Em muốn anh.”
Lục Thịnh hôn mắt cô, “Em chắc chắn?”
“Ừm.”
“Anh không có tiền.”
“Em cũng không có.”
Lục Thịnh cởi quần áo Từ Qua, “Anh chỉ có cơ thể này.”
Từ Qua nở nụ cười quyến rũ như yêu tinh, “Thế là đủ rồi.”
Dù nước đã
đến chân nhưng việc cuối cùng vẫn không thành bởi vì không có đồ bảo vệ, hai người bọn họ đều chưa có dự định sinh con. Lâm trận phải dừng lại,
Lục Thịnh xuống giường đi thẳng vào toilet, Từ Qua co người rúc trong
chăn, đầu vang lên những tiếng ông ông.
Trong người xuất hiện từng cơn sóng khiến cô run rẩy, suýt chút nữa cô đã lên giường với Lục Thịnh.
Lục Thịnh suýt kém chút nữa đã ăn cô.
Trong toilet vang lên tiếng nước chảy, độ cách âm của căn nhà rất tốt, Từ Qua nhắm
mắt lại. Giường đệm mềm mại khiến tinh thần Từ Qua tan rã, cô nhanh
chóng ngủ thiếp đi.
Đợi Lục
Thịnh tắm xong đi ra ngoài thì Từ Qua đã ngủ, anh ngồi bên giường ngắm
Từ Qua. Nhìn hơn nửa giờ, Lục Thịnh đi vòng sang bên kia giường nằm
xuống, Từ Qua trở mình rúc vào lòng anh.
Anh với Từ Qua là vừa nhìn thấy đã yêu, không có gì để giải thích, chuyện tình cảm không ai có thể nói rõ được.
Hôm sau, Từ
Qua tỉnh lại trong tiếng chuông điện thoại liên hồi, cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một gương mặt tuấn tú, mê man mấy giây, khuôn mặt tuấn tú
trước mặt chợt động đậy. Anh giơ tay cầm điện thoại, bắt máy, “Tôi là
Lục Thịnh.”
Lục Thịnh! ! ! !
Từ Qua cảm
giác mình đã quên gì đó, sao cô lại ngủ trong ngực Lục Thịnh? Cô vội
vàng rời khỏi ngực anh, Lục Thịnh mở mắt ra nhìn Từ Qua, nói với người ở đầu bên kia điện thoại, “Tôi sẽ đến ngay.”
Từ Qua không tìm thấy quần áo, đành phải co người rúc trong chăn. Lục Thịnh bỏ điện
thoại xuống, anh rời giường nhặt quần áo từ dưới đất lên, “Cúc áo bị
bung ra rồi, anh tìm cho em một bộ khác.”
Mặt mo của Từ Qua đỏ bừng, rúc trong chăn chỉ lộ ra khuôn mặt.
“Vâng.”
Lục Thịnh mở tủ quần áo ra, tìm một bộ quần áo sạch sẽ đưa cho Từ Qua, Từ Qua thò
cái đầu xù ra cầm lấy, Lục Thịnh cong khóe miệng, xoa nhẹ mái tóc cô,
“Anh chờ em ở bên ngoài.”
Anh còn ở đây, thì trong tâm lý của Từ Qua chỉ toàn là bóng ma.
Lục Thịnh ra ngoài, Từ Qua đứng dậy mặc áo sơ mi, trong lòng hơi lo lắng, dần nhớ
lại chuyện tối ngày hôm qua. Từ Qua vừa tiếc nuối vì chưa ăn được Lục
Thịnh, lại vừa thấy xấu hổ.
Dáng người Lục Thịnh rất tốt, lúc anh mặc quần áo thì trông hơi gầy, nhưng cởi quần áo ra mới biết không gầy như vậy.
Cảm giác
cũng rất tốt, Từ Qua suy nghĩ miên man, mũi đột nhiên ẩm ướt, cô lau qua thì thấy tay dính đầy máu. Khóe môi Từ Qua giật giật, cô đói khát đến
thế cơ à! Chỉ nghĩ đến Lục Thịnh đã chảy máu mũi! Đây đã là lần thứ hai
rồi.
Từ Qua mặc
áo sơ mi đen xong, nhảy xuống giường đi tìm khăn giấy, nhưng ở trong
phòng không có. Từ Qua che mũi mở cửa đi ra ngoài, Lục Thịnh đang đứng
cạo râu, nghe tiếng động bèn quay đầu nhìn sang, “Sao thế?”
“Chảy máu mũi.” Từ Qua nói ồm ồm, “Nhà anh có khăn giấy không?”
Lục Thịnh
buông dao cạo râu xuống, vội vàng chạy ra phòng khách rút khăn giấy,
bước đến nâng mặt Từ Qua, lau máu mũi của cô, “Em bị sao thế?”
“Không biết, có lẽ là do thời tiết ở Thành phố B hanh khô quá.”
Lục Thịnh
lau sạch máu trên mặt cô, thấy máu không chảy ra nữa mới yên tâm, “Chảy
máu nữa thì phải đến bệnh viện, trong tủ lạnh có sữa chua, em ăn tạm
trước đi.”
“Ừm.” Từ Qua xoa xoa mũi, quả nhiên không có máu chảy ra nữa, lúc này mới yên tâm.
Sức quyến rũ của người đàn ông này cũng quá lớn, cô mới chỉ nghĩ thôi mà đã chảy máu mũi.
Từ Qua đi
vào phòng bếp rửa tay, mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa chua, tò mò nhìn
cửa toilet. Không ngờ Lục Thịnh đang cạo râu, cô cứ nghĩ anh không có
râu.
“Nhìn gì thế?” Lục Thịnh liếc cô một cái, cho rằng cô muốn đi toilet, anh tránh ra nhường đường cho cô, “Dùng toilet?”
“Không phải.” Mặt Từ Qua hơi nóng, nuốt ngụm sữa chua xuống, “Anh cũng cạo râu à.”
Lục Thịnh: “…”
Từ Qua dựa người vào cửa, “Em nghĩ rằng anh không có râu.”
Lục Thịnh: “…”
Từ Qua uống
hết một hộp sữa chua, Lục Thịnh bỏ dao cạo râu xuống, quay người chống
tay trên đầu Từ Qua, nhìn cô chăm chú, “Em có vẻ đã hiểu sai về anh?”
Từ Qua ngạt
thở, tay cầm hộp sữa chua, ngạc nhiên nhìn Lục Thịnh, “Lúc em còn học
đại học, anh đã đến đi trường giảng dạy, lạnh lùng xa cách như một vị
thần, em còn nghĩ rằng anh chẳng bao giờ đi toilet.”
Thần thì nên ở nơi của thần, thanh khiết không nhiễm bụi trần.
Nhịp tim Từ Qua tăng lên nhanh chóng, khẽ lắc đầu.
Ngón cái của anh khẽ lướt qua mặt cô, giọng nói khàn khàn, “Ngốc.”
Từ Qua cong môi cười, “Ngốc như thế anh còn muốn không?”
“Ừm.” Lục
Thịnh xoa nhẹ tóc cô, “Anh đã chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân mới cho em. 8
giờ phải đến Cục Công An Thành phố, em nhanh lên nhé.”
Lục Thịnh
quay người đi ra phòng khách, anh mặc áo len tay dài và quần dài, dáng
vẻ tuấn tú cao gầy. Từ Qua nhìn bóng lưng của anh, liếm liếm môi thu hồi vẻ háo sắc.
“Vâng.”
Từ Qua tắm
rất nhanh, đứng trong nhà tắm thay quần áo. Lúc ra ngoài Lục Thịnh đã
đổi sang áo sơ mi tối màu, quần dài màu đen, lúc ra khỏi thang máy Từ
Qua nhìn dây lưng của hắn. Nhãn hiệu này Từ Qua chưa thấy bao giờ, logo
không hề nổi bật.
“Đây là nhà của anh?”
“Đây là nhà
của ba mẹ anh.” Lục Thịnh quay đầu nhìn Từ Qua chăm chú, anh có thói
quen khi nói chuyện sẽ nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Từ Qua sờ mũi, bị anh nhìn như vậy lòng háo sắc ngo ngoe trỗi dậy, “Ba mẹ anh ——sao mà qua đời?”
“Trả thù.”
Từ Qua khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh, “Cái gì?”
“Anh không hoàn hảo.” Giọng Lục Thịnh không lớn, lẳng lặng nhìn Từ Qua, “Anh cũng có rất nhiều khuyết điểm.”
Từ Qua nuốt
nước bọt, cô không biết Lục Thịnh đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Trong
ấn tượng của cô, Lục Thịnh chính là con cưng của ông trời, rốt cuộc phía sau cuộc đời tưởng chừng luôn mây trôi nước chảy này, anh đã chịu bao
nhiêu đau khổ?
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Tháng ba năm ngoái.”
“Anh ——” Từ Qua hơi do dự, hỏi anh, “Chuyện này có liên quan đến việc anh bị điều đến Thành phố C?”
“Ừm.” Ánh
mắt Lục Thịnh rất bình tĩnh, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, “Anh phải điều trị tâm lý nửa năm, sau đó bị điều đến Thành phố C. Từ Qua, em
không cần thiết phải dính vào vũng nước đục này, em còn có khoảng
trống.”
Từ Qua lắc đầu, bắt lấy ngón tay Lục Thịnh, “Không, em đã sớm không có đường lui, em cũng không muốn lùi lại.”
Lục Thịnh nhìn cô, đôi mắt đen trầm lắng.
Từ Qua ngẩng mặt lên mỉm cười, giọng nói trong vắt, “Em thích anh.”
Lục Thịnh
hơi híp mắt, vừa định nói chuyện thì cửa thang máy đã mở ra, Từ Qua muốn rút tay về nhưng anh nắm chặt tay cô, kéo cô ra khỏi thang máy, “Bữa
sáng muốn ăn gì?”
Từ Qua vẫn
còn đang suy nghĩ, chuông điện thoại của Lục Thịnh lại vang lên, anh bắt máy trò chuyện với người ở đầu bên kia. Ra khỏi cư xá, Lục Thịnh vẫy
tay đón xe, mới buông lỏng tay Từ Qua. Cùng nhau ăn sáng không thành,
đành phải mua bánh mì và sữa ở ven đường.
Từ Qua không lạ lẫm với Đội cảnh sát hình sự Thành phố B, năm đó cô liều mạng muốn
vào làm việc ở đây, để có cơ hội ngẫu nhiên gặp Lục Thịnh. Kết quả cuối
cùng, Từ Qua thay đổi suy nghĩ chạy đến Thành phố C.
Từ Qua đi
theo Lục Thịnh vào văn phòng, Trương Vũ nhìn thấy Lục Thịnh liền đứng
dậy, “Em đã liên lạc với cha mẹ của Lưu Tĩnh. Sáng nay bọn họ có thời
gian rảnh, bây giờ có thể đến nhà họ.”
“Đi thôi.”
“Chìa khóa xe.”
Lục Thịnh đón lấy chìa khóa xe do Trương Vũ ném tới, “Anh muốn đi xem vật chứng trước.”
“Được, em dẫn anh đi xem.”
Vụ án Lưu
Tĩnh kéo dài quá lâu, thi thể đã được hoả táng, vật chứng tìm thấy có
hạn, cũng không phát hiện ra thông tin có ích. Lục Thịnh xem qua một
lượt từ vật chứng đến báo cáo khám nghiệm thi thể, rồi cùng Từ Qua ra
khỏi Cục Công An Thành phố, đi thẳng đến nhà ba mẹ Lưu Tĩnh.
Lưu Tĩnh và
ba mẹ cô ấy không ở chung với nhau, lúc xảy ra chuyện cô ấy đang ở nhà
trọ. Thanh niên bây giờ thường không thích cùng ba mẹ. Sau khi Lưu Tĩnh
chết, hợp đồng thuê nhà kết thúc, bây giờ có đến đó cũng không tìm được
gì quan trọng, họ chỉ có thể đi hỏi thăm ba mẹ Lưu Tĩnh.
Từ Qua lái xe, chuông điện thoại của Lục Thịnh lại vang lên, người gọi là Lâm Phong.
“Có phát hiện gì mới không?”
“Không có,
không tìm thấy bất kỳ thông tin có ích nào trong nhà của Sử Yến, cô ấy
thuê một căn nhà gồm một phòng ngủ và một phòng khách. Trước cửa có bó
rau đã khô héo, hẳn là cô ấy bỏ xuống đó rồi đi đón con, trên đường đi
thì xảy ra chuyện.”
“Có kết quả kiểm tra camera trên đường chưa? Lưu Dương điều tra thế nào rồi?”
“Ra khỏi
trường học, có một đoạn đường nằm trong điểm mù của camera, ở đó vừa hay là giao lộ.” Lâm Phong nói, “Không thấy hai mẹ con Sử Yến đâu nữa.”
“Phương tiện giao thông thì sao?”
“Vẫn đang tìm.”
“Có tin tức thì gọi cho tôi.”
Cúp điện thoại, Lục Thịnh lại gọi cho Lưu Dương.
Từ Cục Công
An Thành phố đến nhà Lưu Tĩnh mất khoảng bốn mươi phút, trong suốt
khoảng thời gian ấy điện thoại của Lục Thịnh đổ chuông liên tục. Từ Qua
liếc anh một cái, ngoặt xe dừng ở ven đường, lấy địa chỉ ra, “Chung cư
này, chắc là không sai đâu.”
Lục Thịnh
đẩy cửa xuống xe, không khí nóng lập tức ập vào mặt. Thời tiết chuyển
nóng đột ngột khiến người ta không kịp đề phòng, Từ Qua xắn tay áo sơ
mi, đối chiếu địa chỉ rồi đi vào chung. Chung cư còn rất mới, giá nhà
chắc cũng không rẻ.
Con buôn trong lòng Từ Qua thầm tính toán mỗi mét vuông phải trả bao nhiêu tiền.
“Tòa nhà số sáu, đơn nguyên năm.” Từ Qua chỉ tay về một hướng, “Đi phía bên kia.”
Mặt trời lên đỉnh, hai người họ đến đơn nguyên 5, sau khi vào thang máy Từ Qua hỏi, “Vụ án Sử Yến vẫn chưa có tiến triển?”
“Thủ đoạn gây án của hung thủ càng lúc càng thành thục, nếu vẫn không bắt được hắn, sẽ lại có người bị hại.”
Thang máy
dừng ở tầng mười bảy, hai người ra khỏi thang máy, Từ Qua bước lên gõ cửa, chỉ một lát sau cánh cửa được mở ra, một người phụ nữ trung niên xuất hiện trong tầm mắt họ. Cách cửa chống trộm, Từ Qua giơ giấy
chứng nhận lên, “Cháu là cảnh sát, chúng cháu đến đây vì vụ án của Lưu
Tĩnh.”
Người phụ nữ trung niên dò xét Từ Qua một lát mới mở cửa.
“Các người đã bắt được hung thủ?”
“Tạm thời
vẫn chưa bắt được ạ.” Từ Qua nói, “Chúng cháu muốn hiểu rõ tình tiết hơn để nhanh chóng bắt được hung thủ. Vậy nên bọn cháu mới đến tìm dì.”
Gương mặt
của người phụ nữ trung niên xuất hiện vẻ phẫn nộ, bà có vẻ không nhiệt
tình cho lắm, bọn họ đã chết lặng. Từ lúc con gái của bà xảy ra chuyện
đến giờ, cảnh sát đến đây vô số lần, nhưng mãi vẫn không bắt được hung
thủ.
Nhà của ba
mẹ Lưu Tĩnh rất rộng, trang trí tinh tế, Từ Qua nhìn thấy ảnh của Lưu
Tĩnh treo trên tường, cô ấy là một cô gái vô cùng xinh đẹp, khí chất hơn người, vừa nhìn đã nhận ra điều đó.
“Có ích gì
đâu.” Mẹ Lưu Tĩnh ngồi xuống đối diện, vừa nhắc đến con gái đã chảy nước mắt, “Chúng tôi cứ sống qua ngày thôi vậy thôi, các người cũng không
bắt được hung thủ.”
“Dì là người Thành phố C?” Lục Thịnh đột nhiên hỏi.
Mẹ Lưu Tĩnh khẽ giật mình rồi lắc đầu ngay lập tức, “Tôi không phải người Thành phố C.”
“Nghe giọng của dì rất giống người Thành phố C.” Lục Thịnh nói, “Cháu đã hỏi linh tinh, xin lỗi dì.”
Từ Qua cũng bất ngờ khi Lục Thịnh đột nhiên đặt câu hỏi, trước kia Lục Thịnh đều không nói lời nào, hôm nay sao anh lại hỏi?
“Chị gái của tôi sống ở Thành phố C, có lẽ tôi bị ảnh hưởng bởi chị ấy.” Mẹ Lưu Tĩnh vuốt tóc, nói.
“Vậy Lưu Tĩnh có từng sống ở Thành phố C?”
“Nó và chị
gái tôi rất thân thiết, nó từng đến học ở Thành phố C một năm, lúc quay
về toàn nói chuyện bằng giọng Thành phố C, dạy rất lâu nó mới sửa được.” Nói rồi bà nghẹn ngào, “Con gái đáng thương của tôi, thằng khốn nạn
đáng chém ngàn đao nào lại làm ra chuyện điên cuồng như thế.”
Cảnh sát sẽ điều tra người nhà, quan hệ xã hội của nạn nhân, nhưng không ai điều tra họ hàng thân thuộc của nạn nhân.
“Dì có nhớ cô ấy học trung học ở đâu không?” Lục Thịnh truy vấn.
Từ Qua cũng
phát hiện tính nghiêm trọng của vấn đề, điểm chung giữa ba người bị hại
là gì? Ba người họ bằng tuổi nhau, chẳng lẽ là bạn học cùng lớp? Hay là
có liên hệ gì khác?
“Đã lâu lắm rồi, tôi cũng không nhớ rõ.”
“Dì có số điện thoại của chị gái dì không? Có thể gọi điện hỏi bà ấy xem Lưu Tĩnh học trung học ở đâu không?”
Mẹ Lưu Tĩnh vẫn còn do dự, bà không có ý định gọi cho chị gái của mình.
“Việc này
liên quan đến chuyện tìm được hung thủ giết hại Lưu Tĩnh, chúng cháu
cũng có tâm trạng như dì, đều muốn nhanh chóng bắt được hung thủ.”
“Vậy để tôi gọi điện cho chị ấy.”
Mẹ Lưu Tĩnh
lấy điện thoại ra bấm số, Từ Qua nhìn Lục Thịnh, anh đang gửi tin nhắn,
tốc độ bấm phím rất nhanh. Tin nhắn đã được gửi đi, mẹ Lưu Tĩnh cũng đã
cúp điện thoại.
“Trường Trung học Số 8 Thành phố C.”
Cái tên này nghe rất quen tai, Từ Qua bỗng ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh, mấp máy môi, “Sử Yến.”
Tư liệu của Sử Yến, Từ Qua đã kiểm tra vô số lần, cô là người nắm rõ thông tin về Sử Yến nhất, Sử Yến học cấp 2 ở trường này.
“Lưu Tĩnh học nội trú ở Thành phố C bao lâu?”
“Khoảng nửa năm.”
“Trong khoảng thời gian ấy có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?” Lục Thịnh hỏi.
“Không có, tôi không nghe thấy chuyện gì.”
“Dì có thể cho chúng cháu phương thức liên lạc của chị gái dì không? Chúng cháu muốn tìm dì ấy hỏi chút chuyện.”
“Được.”
Lấy được địa chỉ và số điện thoại của dì Lưu Tĩnh, Từ Qua và Lục Thịnh rời đi. Từ
Qua vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Thiến, bên kia rất nhanh đã bắt
máy, giọng của Thẩm Thiến truyền vào lỗ tai cô, “Từ Qua?”
“Bây giờ cô đi điều tra xem Lưu Nhiễm học cấp 2 ở đâu, trong thời gian ấy có xảy ra chuyện gì đặc biệt không.”
“Có gấp không?”
“Gấp.”
“Giờ tôi sẽ đi ngay.”
Từ Qua không điều tra Lưu Nhiễm học cấp 2 ở đâu nên trong hồ sơ không có thông tin
này. Bởi vì những thứ này không phải thông tin quan trọng, Từ Qua cũng
không để ý. Bây giờ xem ra, là cô đã chủ quan. Không thể bỏ qua những
chi tiết nhỏ, vì chúng có khả năng ảnh hưởng đến tiến triển của vụ án.
Cúp máy, Từ Qua nhét điện thoại vào túi áo, “Đội trưởng Lục, chẳng lẽ đây là nguyên nhân hung thủ giết người?”
“Khi nãy ánh mắt của mẹ Lưu Tĩnh có phần né tránh, bà ấy có chuyện giấu diếm.”
“Vì sao không truy vấn bà ấy?”
“Bà ấy sẽ không nói.”
Từ Qua và
Lục Thịnh lái xe rời khỏi chung cư, Lục Thịnh nói, “Về Cục Công An Thành phố trả xe rồi đặt chuyến bay gần nhất quay về Thành phố C, có thể
trường trung học chính là điểm mấu chốt. Sử Yến học cấp 2 ở đó, Lưu Tĩnh cũng từng học cấp 2 ở đó, tuổi của bọn họ ngang nhau, có lẽ là bạn cùng lớp.”
“Em cũng nghĩ như vậy.”
Trên đường
về họ dừng lại ăn cơm rồi trả xe, sau đó đi thẳng đến sân bay. Bởi vì
phát hiện bất ngờ này mà đường về nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trên đường đi
trong đầu Từ Qua chỉ toàn suy nghĩ về mối liên hệ giữa ba nạn nhân, lúc
học trung học ba người họ vì một nguyên nhân nào đó mà đắc tội cùng môt
người. Mười năm sau hắn trả thù, nghe cũng có lý.
Ba giờ chiều bọn họ về đến Thành phố C, Từ Qua vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Thẩm Thiến.
“Từ Qua, tôi mới ra khỏi nhà cha mẹ Lưu Nhiễm, cô ấy học cấp 2 ở hai trường khác
nhau. Một là Trường Trung học số 8, hai là Trường Trung học số 3.”
“Lúc nào học ở Trường Trung học số 8, thời gian học là bao lâu?”
“Học ở đó
hai năm rưỡi, Lưu Nhiễm gặp phải giáo viên cầm thú, mấy nữ sinh trong
lớp đều bị giáo viên quấy rối xâm hại. Chuyện rất nghiêm trọng nên ba mẹ Lưu Nhiễm đã chuyển cô ấy đến Trường Trung học số 3, nửa năm sau mới
hoàn thành thủ tục chuyển trường, gây ảnh hưởng đến thành tích học tập
của cô ấy. Lưu Nhiễm vào học cấp 3 muộn. Ba mẹ của cô ấy nói như vậy,
tôi chỉ nói lại nguyên văn.”
“Có biết cụ thể là năm nào không? Họ báo cảnh sát không?”
“Chuyện xảy
ra hồi năm 2006, không báo cảnh sát. Ba mẹ của mấy nữ sinh có tư tưởng
rất bảo thủ, họ nghĩ rằng nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến danh dự
của con gái, sau này con gái sẽ không lấy được chồng nên tự mình giải
quyết chuyện này. Tư tưởng của mấy người bọn họ quả thực rất buồn cười.
Tôi không hiểu, đã bị hại vì sao lại sợ không lấy được chồng? Vì sao lại vì mình bị hại mà cảm thấy xấu hổ? Tôi cảm thấy suy nghĩ của bọn họ mới thật sự đáng xấu hổ.”
Trong chuyện này Thẩm Thiến rất có tinh thần chính nghĩa, cũng bởi vậy mà cô ấy mới
trở thành bạn của cô, hai người họ cùng chung chí hướng, có chung quan
điểm sống.
“Cô nói cha mẹ mấy nữ sinh? Có tất cả mấy người?”
“Tôi không hỏi.”
“Cô đi hỏi lại đi, hỏi cho kỹ vào, đừng có qua loa.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Thẩm Thiến ‘ồ’ lên một tiếng, “Tôi biết rồi. Từ ca, chừng nào thì cô về?”
“Tôi về đến Thành phố C rồi, đợi lát nữa gặp mặt sẽ nói rõ hơn.”
“Được, bái bai.”
Cúp điện
thoại, Từ Qua vội vàng đuổi theo Lục Thịnh, nói, “Lưu Nhiễm cũng từng
học ở Trường Trung học Số 8, các cô ấy đã từng bị giáo viên xâm hại. Đội trưởng Lục, vụ án đã trở nên rõ ràng, mười năm trước quấy rối tình dục, bây giờ thì xâm hại, hận phụ nữ, những điều này hoàn toàn trùng khớp.”
“Chia ra
hành động, phải điều tra rõ chuyện này, em và Lưu Dương điều tra nhánh
Sử Yến.” Lục Thịnh bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa bàn giao công việc
với Từ Qua, “Nói Thẩm Thiến thu dây, Lâm Phong đổi sang đó.”
“Được, em sẽ đến đó ngay.”
Từ Qua đang
muốn nói chuyện thì điện thoại của cô đổ chuông, cô cầm điện thoại lên
nhìn xem ai gọi, là đầu số của Thành phố B, do dự mấy giây mới bắt máy,
“Tôi là Từ Qua.”
“Từ Qua, tôi là Tô Triết.” Một giọng nói ôn hòa truyền vào tai cô.
Từ Qua vội quay sang nhìn Lục Thịnh, Lục Thịnh cũng đang nhìn cô, thế là bị bắt quả tang.
“Anh gọi có việc gì không?”
“Tối nay cô có rảnh không?” Tô Triết nói, “Tôi có hai vé xem ca kịch, muốn mời cô đi xem.”
“Tôi đã về
Thành phố C rồi.” Từ Qua cười cười, nói, “À đúng rồi, tôi cũng xem không hiểu ca kịch, không thưởng thức được những thứ thanh lịch như thế. Tôi
chỉ thích nghe tướng thanh*.”
Tướng
thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói
hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Đầu bên kia điện thoại trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, Từ Qua ngứa mắt cả gia đình mẹ kế, bao gồm cả Tô Triết.
“Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”
“Khi nào cô quay về Thành phố B? Tôi mời cô đi nghe tướng thanh?”
Từ Qua: “…”
Cô dứt khoát cúp điện thoại, Tô Triết không bằng một cái chân của Lục Thịnh. Không
biết mẹ kế lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng Từ Qua sẽ xem trọng anh ta?
Nhét điện thoại về lại túi áo, Từ Qua nhanh chóng đuổi theo Lục Thịnh đến chỗ đón xe.
Đi khoảng năm phút, Lục Thịnh đột nhiên hỏi, “Điện thoại của ai thế?”
“Một người
nhàm chán.” Từ Qua khoác ba lô trên vai, liếc trộm gáy Lục Thịnh, người
đẹp trai có khác, đến cả gáy cũng đẹp hơn người, “Tối nay—— anh có về
không?”
Quả nhiên người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Lục Thịnh quay đầu nhìn Từ Qua, giọng điệu tùy ý, “Người nhàm chán nào?”