Trọng Sinh Sơ Trung: Thần Y Học Bá Tiểu Ngọt Thê
Trong lòng Cố Vân Niệm cảm thấy vô cùng ấm áp, vội chạy đến đỡ bà Chu, "mẹ của cháu đã tỉnh rồi, cảm ơn bà Chu đã quan tâm."
"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt! Cảm ơn Bồ Tát phù hộ!" bà Chu chắp hai tay trước ngực, nói: "Niệm Niệm, mẹ cháu đang phải ở trong bệnh viện, không có ai nấu cơm cho cháu nên giờ cháu liền sang nhà bà
ăn cơm đi."
Cố Vân Niệm vội vàng từ chối, "Không cần đâu bà Chu,
cháu có thể tự làm cơm được. Mẹ của cháu đã mất máu rất nhiều, cháu định sẽ bồi bổ cho bà ấy một chút."
Bà Chu cũng không quá miễn cưỡng, chỉ hướng về phía tay của Cố Vân Niệm đưa một ít tiền: "Gan lợn, thịt
nạc còn có táo đỏ nữa, đều là những thứ bổ máu. Cháu cùng với mẹ của
mình đều cầm phải bồi bổ thêm, cháu cũng quá gầy rồi. Nếu có điều gì
không hiểu, có thể sang đây hỏi bà."
Cố Vân Niệm nhìn thấy có màu đỏ, xanh, vàng lại còn thêm vài trăm, hốc mắt liền đỏ lên, cảm động nói: "Cảm ơn bà Chu."
Cô cũng không cự tuyệt bởi vì biết trong nhà mình hiện tại thật sự không
có tiền, ngay cả viện phí cho Vân Thủy Dao cũng không có, cô đã từng đến quầy thanh toán của bệnh viện để hỏi qua thì mới biết viện phí đã được
Quý Thiên Trúc ứng trước rồi.
Về đến nhà, Cố Vân Niệm liền vào
phòng bếp tìm thêm vài thứ, nhưng chỉ tìm thấy một miếng thịt nạc cùng
vài cây cải trắng, mặc dù thịt nạc cũng nặng chưa đến nửa cân nhưng mà
dùng để nấu cháo thịt nạc thì thế này là đủ rồi.
Chỉ là chỉ dùng mỗi thịt nạc để bổ máu thôi thì cũng không có hiệu quả lắm, nếu muốn thì còn phải thêm một chút dược liệu.
Nghĩ, cô quay người đi vào phòng ngủ, căn phòng này cũng chỉ rộng bằng ba
thước vuông, ngoại trừ một chiếc giường bằng gỗ cũ kĩ thì cũng chỉ có
một chiếc tủ quàn áo nho nhỏ, ngay cả cửa sổ cũng không có.
Cố Vân Niệm đóng cửa lại, cảm nhận một chút, ý niệm vừa động liền lắc mình vào trong.
Chỉ là sau khi vừa bước vào, thì ngay lập tức liền sợ đến ngây người.
Cô có một không gian rộng lớn gần trăm mẫu đất để trồng các loại dược liệu khác nhau, nhưng hiện tại, kích thước của có chỉ tầm hai ba mẫu vuông,
hơn nữa nó hiện giờ chỉ còn là một mảnh đất đen không còn một cây thảo
dược nào.
Lại thấy bên cạnh mảnh đất có một vũng nước lớn hơn một bàn tay.. Đây là vực sâu chứa đầy linh khí chiếm tới hàng trăm mét
vuông trong không gian của cô.
Còn căn nhà trúc trong không gian của cô đâu? Hiện tại có ở nơi nào rồi?
Cửu chuyển hoàn hồn đan cô đặt trong căn nhà trúc đó từ đâu mà tới?
Viên đan dược kia là thứ mà sau khi cô xuyên qua đã ký thác cảm tình vào nó, sau khi trải qua quá trình luyện chế đầy nguy hiểm thì vẫn luôn được cô đặt trong nhà trúc, cho dù lúc cô bị thương đến mức nguy hiểm tới tính
mạng cũng không nghĩ đến việc lấy ra dùng.
Xuyên qua?
Đúng vậy!
Ở thế giới đầu tiên, sau khi bị chị họ cùng vị hôn phu cùng nhau hại
chết, cô liền xuyên thành Vương Ngữ Yên lúc mới sinh ra trong thế giới
của bộ tiểu thuyết [Thiên long bát bộ].
Có được năng lực giống với Vương Ngữ Yên trong nguyên tác – đã nhìn qua là không thể quên được cùng với ngộ tính kinh người.
Chỉ là linh hồn của cô và Vương Ngữ Yên đã đổi cho nhau nên cũng không còn
sự mê luyến với Mộ Dung Phục, nhưng lại đem hết tất cả tinh lực của mình vào việc tu luyện võ công.
Vào năm 18 tuổi, nội lực của cô đã có chút thành tựu, cô liền tiến vào giang hồ để rèn luyện, lại ngoài ý
muốn rơi vào một sơn cốc thần bí. Cô vô tình ăn được một loại trái cây
kì lạ, không chỉ giúp cho nội lực tăng nhiều lên mà nhan sắc cũng chỉ
tựa như mới 18 tuổi, nhưng may mắn nhất chính là có thêm được một không
gian thần kì.
Có lẽ nguyên nhân cũng bởi vì loại trái cây kia mà
nội lực của cô tăng trưởng rất nhanh. Sau nhiều năm, cô đã tự mình tu
luyện đến loại cảnh giới mà không phải ai cũng có thể đạt tới, điều đó
cũng khiến cho tuổi thọ của cũng cô tăng nhiều lên.
Cô cũng không can thiệp quá nhiều vào những tình tiết trong thế giới nguyên bản, chỉ
giống như một người qua đường để xem diễn biến câu chuyện.
Trải
qua thế giới của Xạ điêu, Thần điêu, Ỷ thiên. Cô trải qua hơn hai trăm
năm để tập hợp đủ Cửu âm chân kinh, nhưng vừa mở mắt, thì liền trở lại
lớp học hôm nay.
Cố Vân Niệm thử cảm nhận lại nhưng vẫn không cảm ứng lại sự tồn tại của căn nhà trúc, những món đồ cô để bên trong đó
cũng không thể lấy ra được.
Cô lại lấy một cái ly nước đi đến chỗ vũng nước múc ra một ít nước để nếm thử, nó cũng khá giống với nước
linh tuyền lúc trước, có điều linh khí dường như đã bị phai nhạt hơn một chút.