Nghịch Thiên Hệ Thống: Nữ Phụ Lên Sàn

Chương 31: Vị Diện 1 : Nam Thần Cao Lãnh (31)


trướctiếp

Lúc này, Phạm Kính đã cởi bỏ áo ngoài. Trên người đầy những băng quấn, lúc đầu còn trật tự, sau đó đã bị hắn làm rối tinh rối mù.

An Quân Quân rất không tình nguyện ngồi bên cạnh.

Cô muốn làm gì? Tôi có thể tự bôi.

Phạm Kính nhíu mày nói. Hắn không muốn để cô thấy những vết thương đáng sợ đó.

Nói xong liền muốn nhích qua.

An Quân Quân căn bản không thèm nghe hắn, hung hăng nhấn hắn ngồi xuống, thô lỗ nói: Người cũng tặng cho ta rồi. Ta thích làm gì thì làm.

Phạm Kính: ...

Mặt hắn đỏ ửng lên, hai lỗ tai hồng hồng dụ người phạm tội.

Phạm Kính cứ thế trơ mắt nhìn cô tháo băng, bôi thuốc...

Sao cô có thể nói mấy loại câu nói này một cách tự nhiên như thế?

Không ngại ngùng sao?

An Quân Quân không để ý nét mặt của hắn. Đến lúc thấy mấy vết thương đáng sợ đó cũng không nhíu mày hay nhìn thêm một cái.

Tựa hồ việc này đối với cô mà nói là chuyện vô cùng bình thường.

Hai mắt Phạm Kính hơi tối đi. Môi hơi nhấp tựa như muốn nói cái gì đó rồi lại thôi.

Rốt cuộc vẫn hỏi: Cô không ghét chúng sao?

Cô gái bỗng nhiên ngẩng đầu, đối mắt với hắn. Hai mắt cô đen láy, không một tia gợn sóng.

Hắn không thể đoán được cô đang nghĩ gì.

Không thể ghét được.

Ta mà ghét thì hệ thống nhất định sẽ đọc thanh tâm chú cả ngày.

Ta mới không ngu như vậy!

Nói rồi cô lấy băng mới ra quấn một vòng.

Phạm Kính nghe câu nói của cô chỉ cúi đầu, không nói thêm điều gì.

Động tác An Quân Quân thì rất thành thạo... nhưng mà tạo hình thì không thể dùng lời diễn tả được.

Cô nhìn quanh hắn một vòng, tựa hồ rất hài lòng với thành phẩm của mình.

Lúc này, Phạm Kính mới có tâm tư chú ý đến cơ thể mình.

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn đã mất hồn.

Nhưng hắn không dám chê bai.

Hắn cứ thế cam chịu tác phẩm trên người mình.

Hệ thống: Xin hỏi ký chủ, đây là đồ mà con người làm sao?

An Quân Quân: Không tốt sao?

Hệ thống: Không.

An Quân Quân: Dù sao cũng là quấn!

Cần gì phải quan tâm kiểu hình của nó?

Huống chi nó đẹp như vậy!

Hệ thống: ...

Nó có cảm giác ký chủ đang tự hào...

Có quỷ!

Hệ thống: Như vậy sẽ làm mất hình tượng của hắn!

An Quân Quân bắn trả về: Có quấn cũng là hắn quấn, lại không phải ngươi, ngươi nháo cái gì?

Sao ngươi không lên trời luôn đi?

Hệ thống: ...

Khoa học chứng minh thân làm hệ thống thì đừng quá nhiều lời.

Nhiều lời có thể chết sớm.

Hệ thống coi như đã lĩnh ngộ được.

Cả ngày hôm đó, An Quân Quân dường như ở yên trong phòng, đâu cũng không đi. Ngay cả khi Phạm Kính lịch sự đuổi người, cô cũng không nghe.

Vì tránh để vết thương bị nhiễm trùng nên một ngày phải thay băng đến ba lần.

Chưa kể vì vết thương của hắn quá lớn. Không nặng nhưng vấn đề là quá nhiều.

An Quân Quân cũng bị chuyện này giày vò đến phát phiền.

Nhưng cô vẫn kiên quyết đóng quân ở đây không đi.

Hệ thống rất hoài nghi là do cô sợ Phạm Kính bị đám y tá nữ kia dòm ngó.

Nhưng dáng vẻ của cô lại thể hiện rất không quan tâm.

Nó cũng không biết cô đang nghĩ cái gì.

Có lẽ không chỉ mắt thẩm mỹ của ký chủ có vấn đề, mà ngay cả đầu óc cũng có bệnh.

Thậm chí, An Quân Quân còn cho người sắp xếp thêm một cái giường lớn bên cạnh.

Làm cho Phạm Kính đêm nào cũng không ngủ được. Cứ nghĩ cô có ý đồ nào khác nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Hắn lúc này mới yên tâm không ít. Nhưng trong lòng lại có cảm giác mất mát khác lạ.

Sau đó... hắn mới hiểu thế nào là địa ngục.

Mấy ngày rồi Phạm Kính cứ bị cô bắt ép nằm trên giường. Thương thế của hắn khôi phục không sai biệt lắm.

Mấy vết thương hầu như đã đóng vảy.

Ngày nào hắn cũng nằm im một chỗ. Chỉ có thể bấm điện thoại hay lướt mạng một chút.

Đến ngay cả cơm nước cũng có người đưa tới, rất đúng với khẩu vị của hắn. Hoàn toàn không có chỗ nào bắt bẻ được.

Mỗi ngày hắn đều để ý hành động An Quân Quân. Lại phát hiện sinh hoạt của cô chẳng có gì đặc biệt.

Ngoại trừ hàng ngày họp video, gọi điện thoại, ăn uống, lên mạng thì chẳng có gì khác.

Tất cả mọi thứ cô làm đến thành thục, giống như thói quen hình thành đã lâu.

Hắn đôi lúc cũng sẽ nói chuyện với cô, cô cũng sẽ trả lời, nhưng vẫn rất qua loa. Khiến Phạm Kính nhiều khi hoài nghi cô căn bản không hề thích mình. Chỉ là thuận miệng nói ra.

Nhưng không thể phủ nhận là cô chăm sóc hắn rất tốt.

Tốt đến nỗi hắn có cảm giác...

Như thế nào nhỉ?

Cứ như mẹ của hắn đấy!

Phạm Kính cũng bị ý nghĩ của mình dọa sợ. Nhịn không được nghiêm túc suy nghĩ An Quân Quân xem hắn như con trai nhỏ mà đối xử.

Nghĩ thôi cũng giật mình!

Cho tới một đêm.

Phạm Kính đang lướt mạng thì thấy một loạt tin tức công ty H tuyên bố phá sản.

Công ty H là công ty của Phạm Tuấn.

Nhưng bây giờ lại phá sản?

Rõ ràng tháng trước còn rất tốt.

Hắn nằm trên giường trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ được.

Trong đầu không khỏi nhớ tới cuộc nói chuyện ngày đầu tiên.

Là cô sao?

Phạm Kính len lén nhìn cô gái giường bên cạnh.

Cô trầm tĩnh nằm đó, hai mắt nhắm nghiền.

Lúc cô ngủ nhìn đáng yêu hơn so với bình thường.

Phạm Kính biết An Quân Quân rất xinh đẹp. Nhưng mà lúc này hắn mới hiểu thế nào là xinh đẹp thật sự.

Cô giống như một tinh linh ngủ say, làn da trắng sáng trong màn đêm, đôi môi đỏ hồng.

Dung mạo so với mấy tiểu hoa đán còn đẹp mắt hơn.

Bình thường mọi người đều bị khí tràng của cô trấn áp, hoàn toàn không để ý nhan sắc cô.

Lại không phát hiện cô thật ra xinh đẹp như vậy.

Phạm Kính vươn tay qua, ý định muốn sờ mặt cô một chút.

Ban đêm tối đen dường như làm lá gan của hắn cũng lớn lên không ít.

Khoảng cách giữa hai cái giường không phải là rất gần nên hắn vươn đến rất khó khăn. Khuôn mặt đẹp trai hơi đỏ lên.

Bụp!

An Quân Quân bị tiếng động lay tỉnh. Lúc quay sang thì thấy Phạm Kính đang dùng tư thế quái dị nhìn cô.

An Quân Quân: ...

Hắn có sở thích đặc biệt gì sao?

Nửa đêm còn động tay động chân cái gì?

Phạm Kính khó khăn chụp thành giường mới không ngã xuống, lại vô ý làm cô tỉnh dậy. Bây giờ thậm chí còn không dám đối mặt với cô.

Ta... ta thấy có con muỗi. Hắn lắp bắp.

Nói xong cũng không cho cô thời gian suy nghĩ nhanh chóng lui về giường trùm chăn lại.

An Quân Quân: ...

trướctiếp