Phạm Kính còn sợ cô không đồng ý, bây giờ liền vui vẻ.
Vậy bây giờ ta là bạn trai của ngươi sao?
An Quân Quân: ...
Cô chưa bao giờ tiếp xúc với vấn đề này nên có chút không rõ.
Vì cái gì hắn là người của ta nên biến thành bạn trai ta?
Hệ thống: Đây là xã hội một vợ một chồng, hắn lại là người của ký chủ thì là chồng ký chủ. Hiện tại hai người vẫn chưa có giấy tờ chứng nhận nên tạm thời liền gọi bạn trai đi!
An Quân Quân: ...
Con chó điên hệ thống này sẽ không nói bừa chứ?
Hệ thống: ...
Làm một cái hệ thống thật khó!
Có thể đổi nghề sao?
Hệ thống: Ký chủ không phải sợ bị lặp lại sao? Hắn nói cái gì liền chính là cái đó!
An Quân Quân: ...
Vẫn là cái lí do này!
Tức chết ta!
Cô mặt ngoài lại bình tĩnh nói một tiếng: Ân!
Phạm Kính vui vẻ nắm chặt tay cô. Trong tim giống như có thứ gì đó lan tràn, ngọt ngào đến kì lạ.
Hắn hình như lại thích cô thêm một chút.
Vậy... ta hôn ngươi được không?
An Quân Quân đối với vấn đề này không có quá nhiều kiến thức.
Nhưng rất không quen.
Lông mày cô nhíu chặt lại, ánh mắt có vẻ không vui.
Hôm nay, đối tượng nói có chút nhiều.
Phạm Kính thấy vậy liền rất thức thời.
Không cần cũng được.
Nói xong tay lại nắm chặt tay cô hơn.
An Quân Quân lúc này mới nhớ ra cô đang nắm tay hắn.
Vừa định vung ra thì hệ thống gào lên: Hôn không cho hôn, nắm không cho nắm. Ký chủ muốn hắn bỏ rơi cô sao? Vậy liền chuẩn bị tốt tinh thần bị kéo ngược lại đi!
An Quân Quân: ...
Ngươi giỏi! Ngươi tốt!
Bây giờ chúng ta đi đâu? Phạm Kính vui vẻ hỏi. Hai chữ 'chúng ta' dùng đến thoải mái.
An Quân Quân nhíu mày nhìn hắn: Ngươi muốn đi đâu sao?
Thích đi đâu liền đi đâu!
Theo định lí hệ thống, ta phải sủng hắn.
Nếu không liền bị kéo ngược lại.
Vậy liền về nhà đi!
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng nói.
Ồ! Cô lãnh đạm đáp một tiếng biểu thị mình nghe thấy.
Về nhà liền về nhà!
Không cần ra ngoài liền thoải mái!
Vì cô phải lái xe nên Phạm Kính không thể nào tiếp tục nắm tay cô. Hắn có chút luyến tiếc buông ra.
An Quân Quân: ...
Chỉ là nắm tay thôi mà!
Hắn cứ làm quan trọng hóa lên!
Tay thì có cái gì tốt sờ?
Ngây thơ!
Xe dừng trước nhà của hắn.
Bây giờ là buổi chiều nên hắn cảm thấy nhà chẳng có cái gì tốt chơi, muốn đổi ý.
Phạm Kính lại không dám nói với cô, sợ cô lại hung dữ với hắn.