Dưới ánh trăng bạc đang chiếu xuống, màn đêm đã dịu bớt đi phần đáng sợ
nhưng không gian xung quanh lại yên tĩnh đến lạ thường, thậm chí còn
chẳng có tiếng côn trùng vỗ cánh, giống như ở đây chỉ có một mình Iris
với những thân cây cao lớn. Cô cố gắng đi theo luồng yêu khí đang toả ra trong cánh rừng, cái "điều kiện" chết tiệt mà cô đã lỡ chót dại đồng ý
kia chắc chắn chẳng hề có lợi một chút nào. Thậm chí Iris còn cảm thấy
hình như mình đã bị lừa khi nghe theo lời mời gọi từ ý chí của Ginko, mà kể ra thì lúc đó cô cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Đột nhiên có
tiếng xộp soạt phát ra ở sau lưng khiến cô gái giật mình. Lặng lẽ liếc
nhìn vào lùm cây đang chuyển động, thì một bóng đen từ từ bước ra.
- Cô? - Giọng một người con trai đầy ngạc nhiên vang lên, rồi vội vàng hạ tông xuống. - Sao em lại ở đây?
- À... tôi có một chút việc riêng... - Chưa kịp nói hết, Iris đã bị ôm chầm lấy. - Anh sao vậy, Akihiko?
- Không có gì đâu, chỉ là gặp lại cô nên tôi vui mừng quá thôi.
- Tay anh?
- Không sao, không có đau gì hết. Bây giờ chúng ta nên đi rời khỏi cánh rừng ngay, tôi sẽ bảo vệ cô.
- Thực ra tôi không...
Bất thình lình một tiếng nói của trẻ con vang lên trong không gian giữa hai người.
- Khốn khiếp thật nó đuổi tới đây rồi. Bịt tai lại nhanh lên.
Một sinh vật trắng bệch vụt ra từ bóng tối, dưới ánh sáng mập mờ trông hình thù của nó lại càng kinh dị hơn. Chẳng ai biết sinh vật ấy tên gì, chỉ
biết tiếng thét kia giống hệt như lời thì thào của tử thần, khiến tất cả đều phải khiếp sợ mà bất động. Hai cái đầu nhỏ thay phiên nhau hét lên
những âm thanh chói tai nhưng mỗi lúc lại càng thảm thương, vì dù đã gọi cả ngàn lần nhưng "người chị" mà bọn chúng đang chờ đợi vẫn chưa hề
xuất hiện.
- Chị ơi! Em đau quá.
Iris nhìn vào cánh tay bị cắn nát đến phát sợ của chúng, máu vẫn đang chảy đầm đìa không thể cầm
lại được, cô vừa có chút sợ hãi nhưng lại vừa có chút xót thương. Trước
khi có những dấu hiệu cụ thể để nhận biết thì Iris đã cảm thấy được
những nỗi bất hạnh đã xảy đến. Hai đứa trẻ rên rỉ nhẹ bằng một thứ giọng nức nở cố kìm hãm sự uất hận bên trong cổ họng. Cô khe giơ tay ra định
chạm vào con yêu quái nhỏ đó nhưng bị Akihiko nắm lấy khớp cổ ngăn lại,
anh khẽ lắc đầu không đồng ý với việc làm dại dội này. Vài tiếng thét
vang lên rồi từ từ nhỏ dần đi, bỗng chốc chỉ còn lại mỗi Iris và
Akihiko. Đôi mắt anh đỏ ngầu, khoé miệng còn có vài giọt máu chảy ra nên cô khá lo lắng:
- Akihiko?
- Suỵt khẽ thôi, nó mà nghe thấy chắc chắn sẽ quay lại đây. Em,... không bị ảnh hưởng gì sao?
- Tôi không sao, không... có gì lạ xảy ra hết.
Akihiko vội vém mái tóc Iris lên nhìn vào hai bên tai, nó vẫn ở trong tình
trạng bình thường, hành động đó làm cô cảm thấy hơi khó chịu. Anh vô
cùng ngạc nhiên về Iris nhưng lại giữ nó trong lòng không nói ra, cô gái này rốt cuộc là như thế nào.
- Đi thôi, ở đây rất nguy hiểm.
Chàng trai dùng cánh tay vẫn còn lành lặn của mình nắm lấy cô gái kéo đi thật nhanh. Iris có chút không muốn nhưng khi nhìn lại luồng yêu khí trên
bầu trời đã bị thay đổi hướng di chuyển thì cũng miễn cưỡng đồng ý. Kẻ
cô phải quan tâm đã không còn ở đây nữa.
- Akihiko, có mấy mảnh gỗ vụn dính sau lưng anh kìa.
- Vậy hả, không có gì đâu chỉ là mấy thứ rác rưởi thôi. À Iwasaki, em cho tôi xin lại số điện thoại liên lạc nhé, điện thoại của tôi bị hư rồi.
- Dạ, vâng.
...
Hai bên tai Kikyo chỉ còn nghe thấy tiếng xé gió khủng khiếp, trong bóng
tối đang bao bọc lấy cơ thể mình cô nhìn thấy vài đốm ánh sáng nhỏ thay
liên tiếp phát sáng lên. Chúng hình như đang cố lao đến chỗ cô với vận
tốc nhanh nhất có thể, "Cử động, cử động đi." Kikyo cố nhồi vào đầu mình những câu ra lệnh nhưng điều đó dường như đã vượt quá khả năng của bản
thân. Có gì đó ở ngay phía dưới, nó đang mở cái miệng rộng ngoác đỏ lòm
như chậu máu. Một cơn gió sắc lạnh ngoạm lấy Kikyo nuốt chửng cô gọn
gàng, con rắn lè cái lưỡi đen xì, phát ra những tiếng kêu vui vẻ rồi đưa mắt sang nhìn đồng loại ở bên cạnh. Nhưng chỉ được một lát thì một cái
bóng đen đã đáp mạnh lên đầu nó, dùng những móng vuốt sắc nhọn cắm xuyên qua cả lớp vẩy cứng thấu thẳng đến não bộ bên trong, giọng hắn lạnh lẽo như muốn giết sạch tất cả:
- Nhả cái thứ mày vừa nuốt ra.
Con rắn cảm thấy cơn đau nhói ở giữa trán, cố gắng vùng vẫy, đồng bạn của
nó cũng bắt đầu lao vào tấn công kẻ lạ mặt. Zen dậm chân nhảy lên không
trung rút thanh kiếm bên hông ra chém thẳng xuống dưới, một đường sáng
màu tím loé lên, mảng thịt khổng lồ ngay lập tức bị chẻ dọc. Hắn đảo đôi mắt thật nhanh tìm kiếm rồi lao tới ôm cơ thể người con gái dính đầy
máu. Tại sao hắn lại không thể giết cô ta, tại sao tim hắn lại đau như
thế này. Tại sao, tại sao,...
Zen lướt mình thật nhanh trong
không khí, những cú táp tấn công của bầy rắn khiến hắn rơi vào thế bị
động. Những luồng sáng tím được phát ra thêm nhiều lần nữa nhưng chúng
đều trượt, dù vậy Zen đã nhìn thấy thứ mình cần, vách đá. Hắn tự tạo ra
một cái hốc rồi nhảy vào trong đó, vất mạnh người con gái xuống đất.
Kikyo bị chấn động mạnh bật tỉnh dậy, vội vàng hít lấy từng ngụm không
khí, thị giác thấy lờ lờ bên ngoài có một cái bóng, cổ họng cố gắng phát ra từ chữ một:
- Anh... là ai... vậy?
Người đó không đáp
lại bất cứ lời nào nhanh chóng quay đi, hình dạng ấy chỉ trong chớp mắt
đã trở nên vô cùng to lớn, sau đó tức khắc nhảy xuống bên dưới, bên tai
Kikyo truyền đến những tiếng thét gào của mãnh thú liên tục vang lên lấp đầy sự tĩnh mịch của bóng tối. Cô gái lặng nhìn ra bên ngoài, màng nhĩ
cứ dần ù đi, đôi mắt cũng mệt mỏi khẽ nhắm lại, cô không hề biết ở trong màn đêm trước mặt mình đang ẩn chứa những thứ gì.
Shun hiện giờ
chỉ muốn gặp Zen để mắng cho một trận, nhưng hắn phải tạm gác lại vì bây giờ bản thân còn phải đang chật vật đối phó với đàn bọ khổng lồ. Ngọn
đao gió dễ dàng chém đứt từng bộ phẩn cơ thể của chúng. Nhưng thứ chất
dịch lỏng màu xanh lá như là máu kia dường như lại nguy hiểm hơn cả, nó
tanh tưởi và có một mùi hắc giống bọ xít. Thứ chất lỏng đó tiếp xúc với
không khí thì bốc hơi, dần dần tràn ngập căn phòng. Shun phải tự tạo ra
một bức tường gió để phòng vệ nhưng không thể kéo dài được lâu.
Đột nhiên một tiếng va chạm lớn phát ra từ phía cửa đá, một con hồ li ba
đuôi có bộ lông màu cam nhạt với bốn con mắt tròng đen to lớn xuất hiện, nó phóng lên cao tránh bọn bọ kinh tởm rồi tiếp đất ngay bên cạnh Shun. Con yêu quái nhả cơ thể một cô gái ra khỏi miệng, rồi gầm lên đe doạ
toàn bộ sinh vật đang đứng xung quanh mình. Những con bọ bỏ qua nó đồng
loạt quay nhìn ra bên ngoài, bọn chúng phát ra một loại âm thanh đập
cánh rè rè cảnh báo nhau, sau đó ngay lập tức rút lui về tổ của mình.
Một vài con không may chậm chạp liền bị những cái bóng đen dài bắt lấy
nuốt trọn.
Shun chẳng kịp vui mừng thì đã phải tức tốc chạy, tránh né thật nhanh, trước khi bản thân bị nghiền nát. Hắn tức giận quát lên:
- Anh đã làm cái quái gì vậy hả? Sao lại mang chúng vào đây?
- Chẳng phải tao vừa cứu mày sao? - Con yêu quái gầm gừ.
Cứu cái con khỉ.
Shun muốn chửi thẳng vào mặt Zen nhưng rồi cũng chỉ cắn răng nuốt ngược vào
trong. Zen tiếp tục ngoạm lấy cơ thể Kikyo vào trong miệng rồi chạy đi.
Shun di chuyển tới gần khối băng của tuyết nữ, nhưng sự tấn công của
những con rắn không giảm mà càng lúc càng dữ tợn, chúng đâm đầu thẳng
vào với một lực cực kì mạnh đến nỗi khối pha lê trong suốt kia đã có vài đường nứt nhỏ.
- Zen, nhanh phá tảng đá ở chính giữa căn phòng. - Shun nói lớn.
- Đừng có mà ra lệnh cho tao.
Zen hằn học nhưng cũng làm theo, hắn đáp lên tảng đá vuông to lớn kia, chờ
đợi một chút rồi nhảy ra chỗ khác, bọn rắn đuổi theo con mồi mất đà cắn
lấy thứ mà chúng phải canh giữ. Những tưởng nó sẽ bị vỡ nát nhưng bề mặt khối đá chỉ bị chảy xước đôi chút. Shun đành phải tự mình chạy đến vội
vàng đọc lên những câu cổ ngữ xa xưa. Những chữ viết màu đen kì lạ bắt
đầu lan ra toàn bộ cơ thể hắn rồi xuống cả nền đá. Zen nhìn thấy hành
động đó liền trở lại đứng bên cạnh đứa em trai sau đó biến thành hình
dạng con người. Những câu chú vừa dứt, toàn bộ chữ viết và đôi mắt của
Shun đều sáng rực lên, chúng xoay chuyển liên tục tạo thành một khối cầu bảo vệ những kẻ bên trong, những con rắn bị vướng ở trong phạm vi lúc
đó của kết giới đều bị cắt ngang cơ thể. Shun nằm vật xuống quằng quại
đau đớn vì phải chịu tác dụng phụ.
- Đáng lẽ mày nên làm thế này sớm hơn.
Shun tức giận nghiếm răng:
- Đáng lẽ em còn không cần phải sử dụng đến nó nếu như anh không cứ làm mấy cái chuyện nhảm nhí kia.
Người con trai từ từ đứng dậy đầy khó khăn, hắn lảo đảo đi tới tảng đá chạm
vào vết xướt. Hắn biết dù có sử dụng sức của bọn rắn hàng trăm lần đi
chăng nữa viên đá này cũng sẽ không bị phá huỷ. Zen cũng cố thử sức với
thanh kiếm Onikiri của mình nhưng kết quả chẳng có gì khác biệt. Giờ đây hắn phải suy nghĩ tìm ra một cách khác, những ngón tay bất chợp chạm
vào một vài hình thù kì lạ được trạm khắc phía dưới chân khối đá. Đó là
một loại chữ cổ nên Zen không đọc được.
- Chi huyết chi khai.
Suy ngẫm một lúc, Shun chợp nhận ra tảng đá này chính là một ổ khoá, còn
cái lỗ nhỏ kia là chỗ để đưa chìa vào và cái chìa khoá ấy thì chỉ có tộc Inuyama biết. Shun đọc lại tấm bản đồ của "sói" nhưng tên đó chẳng hề
nhắc đến việc này, chẳng lẽ tất cả những việc hắn đã cố gắng làm đến bây giờ lại trở nên vô dụng như thế này sao. Hắn không can tâm, hắn đã phải hi sinh biết bao người để có thể tới được đây, thế rồi chỉ để nhận lại
sự vô nghĩa và thậm chí là cái chết của chính mình.
Shun ngồi dựa lưng vào khối đá liếc nhìn Zen, cái tên điên ấy đứng quan sát những con rắn đang cố phá vỡ kết giới ở bên ngoài, hắn cười tủm tỉm thích thú
trước sự bất lực của chúng. Đáng lẽ tỉ lệ sống sót của cả hai người dù
cho thất bại thì cũng sẽ là khá cao, khi mà vẫn còn chưa kinh động tới
loài mạnh nhất trong tất cả "kẻ canh giữ", nhưng giờ thì hết rồi, tất cả đã chấm dứt. Nếu không phải tại Zen vì một đứa con gái bị trục xuất của tộc Inuyama mà làm mấy cái trò hề kia. Đáng lẽ hắn nên giết cô ta từ
lâu rồi, càng nghĩ Shun càng cảm thấy tức giận.
- Này, thất bại rồi hả?
- Phải. - Shun mệt mỏi trả lời.
- Vậy trở lên thôi.
- Chúng ta có thể sao?
- Mày muốn từ bỏ?
- Anh nghĩ tại vì ai, mà chúng ta lại rơi vào tình trạng như thế này chứ? - Giọng Shun gắt lên.
- Đó không phải là lỗi của tao. - Zen thản nhiên nói.
- Phải, phải, là lỗi của em, là do em, khốn khiếp thật.
- Đó cũng không phải là lỗi của mày.
Shun biết điều đó là sự thật nhưng hắn lại vô cùng ngạc nhiên khi lại nghe
điều đó từ chính miệng của Zen, người anh trai ngang ngược của mình nói
ra.
- Mày đã là rất tốt, chưa từng một ai trong tộc chúng ta kể cả "con nhện" kia từng tới được đây. Chưa từng một lần.
Tâm trạng của Shun đột nhiên trầm lại, hắn trở nên im lặng, nhớ về một số thứ, một vài gương mặt, một vài cái tên.
- Đúng thật, nhưng giờ thì cũng chết cả thôi. Đã bao nhiêu người rồi nhỉ? Khoảng trăm? Hay hai trăm, ba trăm? Nhiều khi thế này lại tốt, gặp lại
bọn họ có lẽ sẽ tốt hơn.
- Tao nghĩ là không đâu, vì tao với mày nếu chết thì sẽ đều xuống địa ngục hết thôi.
Shun đột nhiên bật cười lớn, Zen chỉ khẽ nhếch mép không để tâm.
- Vậy thì không được chết rồi. - Hắn lau đi những giọt nước đã bị ép ra ở khoé mắt. - Zen, em thực ra rất ghen tị với anh đấy.
- Tao lại ghen tị với dòng máu " Thiên Cẩu" trong cơ thể mày.
- Sao chứ? Chẳng phải anh cũng có "Hoả Hồ" rồi còn gì? Thậm chí anh cũng
đã được sống hạnh phúc với người mình muốn dù cho chỉ trong một khoảng
thời gian ngắn.
- Hạnh phúc thì sao, cái để lại của nó cũng chỉ
là sự đau khổ hơn trăm nghìn lần. Tao thà không có giống mày, mặc dù sẽ
không có hạnh phúc nhưng cũng sẽ không có đau khổ.
- Không có mẹ
ngay từ đầu, hay có rồi lại bị tước mất đi. Tộc Tsukumo chúng ta chỉ
toàn là những đứa trẻ tội nghiệp. Em còn nhớ lúc nhỏ anh thậm chí còn
không dám giết bất cứ một con vật nào trong cuộc đi săn, nhưng giờ thì
đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Tất cả chúng ta đều được sinh ra và chết đi với mục đích của người lớn. Em không muốn những vòng lặp
này sẽ tiếp tục với những đứa trẻ khác.
- Vì thế mày mới liều mạng để phá vỡ từng phong ấn, để kết thúc tất cả?
- Nhưng đáng tiếc thay, dù tộc Tsukumo đã dùng mọi cách để sinh con với
giống loài khác để mạnh lên, nhưng cũng không thể bằng tộc Inuyama và
Nekomura. Chúng ta sinh ra đã là thấp hèn, đã trải qua hàng nghìn năm
nhưng vẫn không thể thắng bọn họ đến một lần.
- Nếu để kết thúc vòng lặp này thì chẳng phải có một cách dễ hơn sao?
- Cách gì chứ? Anh là người mạnh nhất trong lịch sử toàn bộ gia tộc chúng ta nhưng chẳng phải vẫn không thể.
- Giết "con nhện" với "lão ta" đi là xong.
Shun như bừng tỉnh, chỉ vì những người đó là ông nội và cha ruột mình mà hắn chưa từng nghĩ đến việc này. Để ngăn việc anh chị em mình phải chết,
hắn phải giết cha và ông mình. Nghiệt ngã thay, đau đớn thay từ miệng
của Zen lại nhẹ nhàng như chẳng phải là thứ gì to tác. Nhưng Zen nói
đúng, chỉ là có một thứ mà Zen không biết, cũng bởi vì chính mẹ hắn đã
dùng sinh mạng của mình để gỡ bỏ lời nguyền phản trắc của tộc Tsukumo
trên người hắn từ lâu.
Shun thì không được như vậy, mẹ hắn coi
hắn như một thứ nhục nhã nhất trong cuộc đời mình. Chỉ vì phải làm theo
giao kèo giữa hai tộc mà sinh ra, nên ngay từ khi lọt lòng, khi còn chưa kịp nhìn thấy hình dạng của mẹ, hắn đã liền bị trao trả cho cha mình.
Dù có mang trong người dòng máu "Thiên Cẩu" nhưng Shun lại bị cấm đặt
chân tới ngọn núi của Ootengu. Hắn luôn luôn một mình, tự lớn lên với
những người anh chị em, rồi khi thân thiết với họ hơn một chút thì chúng lại chết đi dưới lưỡi kiếm của tộc Inuyam và Nekomura, hoặc là gục ngã
trong những buổi huấn luyện địa ngục không bao giờ kết thúc.
Tất
cả cũng chỉ là bi kịch, rất nhiều lúc hắn nghĩ tại sao mình lại phải phá vỡ phong ấn. Hắn làm gì có quan hệ nào với đại yêu quái "Cửu Anh" mà
phải hồi sinh ông ta, và hồi sinh lại cũng để làm gì. Mọi thứ đến cuối
cùng cũng chỉ là chấp niệm của một mình ông nội mà thôi.
- Chi huyết chi khai, chi huyết chi khai, chi huyết...
Shun tự đập đầu vào phiến đá phía sau, rồi bất chợp vội nhìn đến người con
gái đang nằm bất tỉnh bên cạnh mình. Nét mặt có chút đắn đo, hơi do dự
những vẫn quyết định cầm xách Kikyo lên trên bề mặt khối đá. Hắn đang
định cắt một đường trên làn da thịt mềm mại thì bị một lực đạo nắm chặt
lại.
- Mày muốn làm gì?
Shun nhìn vào Zen, đôi mắt tràn đầy sự quyết tâm.
- Sẽ ổn thôi. Chỉ với việc này cô ta sẽ không chết đâu. Anh lo sao? Anh thích cô bé này rồi?
- Không, chỉ là mỗi khi cô ta có chuyện thì lồng ngực tao lại bị đau nhói.
- Có thể là do Kou vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Anh cần phải thêm chút
thời gian mới có thể điều khiển toàn bộ cơ thể và cảm xúc ấy.
- Mày biết chuyện của tao tới đâu?
- Tất cả.
- Làm sao mà mày nhận ra?
Giọng nói của Zen lạnh tanh, giống như chỉ cần câu trả lời của Shun như thế
nào mà hắn sẽ giết đứa em trai của mình ngay lập tức.
- Chúng ta đã từng rất thân thiết cho đến khi chuyện đó xảy ra. Và em biết anh bây giờ cũng không hẳn là Zen.
- Zen là một tên yếu đuối, có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ có thể thức tỉnh.
- Bây giờ anh là ai cũng không quan trọng, anh là Zen, là anh trai em vậy là đủ.
- Thứ mày cần là sức mạnh của Zen chứ không phải tao.
Shun khẽ mỉm cười.
- Đó chỉ là suy nghĩ của anh.
Máu từ vết thương ở cổ tay Kikyo từ từ rơi xuống cái lỗ nhỏ, nhưng kì lạ là mãi vẫn không thể lấp đầy nó. Zen muốn kết thúc nhanh để cô không bị
nguy hiểm đến tính mạng.
- Tại sao vẫn chưa xong? Mày có đang làm đúng không?
- Em cũng chỉ là thử thôi, hoặc cũng có thể là do máu của cô ta đã bị pha trộn với loài người nên không còn hiệu quả.
Zen nắm lấy cổ tay Kikyo cầm máu lại cho cô, ôm cơ thể người con gái vào lòng để sưởi ấm thân nhiệt nhưng Shun vội giữ lại.
- Thêm một chút nữa thôi, chỉ cần thêm một chút nữa cái lỗ sẽ đầy.
- Nếu không thì sao? Cô ta sẽ chết nếu còn tiếp tục.
- Đằng nào chúng ta cũng đều chết, vậy thì hãy thử một lần đi. Cô bé
chết, em cũng sẽ chết. Đã làm đến mức này chúng ta không thể bỏ cuộc như vậy được.
Zen hiểu nhưng trái tim hắn lại không muốn, từng cơn
đau thắt khiến hắn chật vật. Hắn đã cố không nhìn vào Kikyo và tự nhủ là sẽ ổn thôi nhưng vẫn không thể đánh lừa được nhận thức.
- Được rồi. - Shun mừng rỡ nói.
Cuối cùng máu cũng lấp đầy cái lỗ, bề mặt trên mà họ đang ngồi lên bỗng chậm rãi chuyển động ra sau, lộ ra bên trong là một cây cọc gỗ to lớn với
đường kính gần hai mét và cao hơn một mét, xung quanh nó còn được quấn
xung quanh bởi sợi dây thừng có một vài lá bùa cũ kĩ với các chữ viết
nguệch ngoạc màu đỏ.
- Chỉ cần phá nó thôi đúng không?
- Phải, nhờ anh.
Một đường ánh sáng tím léo lên chẻ đôi cây cọc gỗ trước mặt, như một hiệu
ứng dây truyền tất cả mọi thứ trong không gian đều phát ra một loại âm
thanh vỡ vụn. Từng bức tường, trên trần đá, những cột trụ thay nhau đổ
sập.
- Ngôi đền đang tự huỷ phải nhanh ra khỏi đây. - Shun vội vàng thông báo.
Những con rắn dường như cũng cảm nhận được, chúng nhanh chóng di chuyển ra
ngoài, sau đó là cả đàn bọ tranh nhau tìm kiếm đường thoát thân. Kết
giới Shun tạo ra chỉ có thể tạm chống đỡ nhưng với hàng tấn đất đá mà
khối lượng nước khổng lồ của hồ Biwa sắp đè lên thì chắc chắn nó sẽ ngay lập tức bị vỡ vụn. Zen đứng trước khe nứt dưới đất, giang hai tay ra
trước mở rộng cơ thể hấp thụ những luồng yêu khí đen đang ồ ạt thoát ra.
- Đây là sức mạnh của đại yêu quái sao? Tuyệt thật đấy.
Shun cũng thử làm giống Zen nhưng ngay lập tức phải lui về, vì hắn không
muốn tâm chí mình bị ảnh hưởng bởi sự tà ác của "Cửu Anh". Ít nhất hắn
cũng không muốn trở nên điên loạn và thích giết chóc giống anh trai
mình.
- Zen, đi thôi. Sức mạnh là thứ sẽ không bao giờ là đủ...
Vừa dứt lời Shun đã ngay lập tức bị bóp cổ, một luồng khí ma mị bao quanh
lấy Zen, toàn bộ đôi mắt của hắn chuyển thành màu đen, còn con ngươi thì đỏ như lửa, nhưng đây lại là trạng thái chỉ xuất hiện trong khi hắn
muốn cuồng sát.
- Zen... nhanh rời khỏi đây thôi. Không thì cô bé kia... sẽ chết đấy.
Luồng khí đen bất chợp biến mất, đôi mắt đáng sợ kia cũng trở lại bình
thường, người con trai buông tay, chậm rãi đi tới ôm Kikyo vào lòng,
cùng nhau tiến ra ngoài. Shun có chút lo sợ về Zen, hắn không biết việc
mạnh lên bằng cách hấp thụ như thế này sẽ đem đến điều tốt hay là tệ hại cho tất cả hay không nữa. Nhưng hiện tại hắn vẫn còn có một thứ có thể
kiềm hãm được con mãnh thú ấy, dù cũng chỉ là một chút. Trước khi tất cả nhanh chóng bị chôn vùi Shun đứng ở cánh cửa đá bất ngờ nhìn về phía
người phụ nữ ở bên trong khối băng, rồi quay người bước đi.