Mộng Thiên Thu - Một Kiếp Nhân Sinh
Hiên Viên Diệp lặng người quay đi, Hiên Viên hoàng đế thở dài, trong
lòng ông thầm nhói đau, ông nghĩ nếu như lúc trước ông quan tâm hắn hơn
một chút, chỉ một chút thôi có lẽ mọi chuyện sẽ không thành ra như thế
này, ông từ trên ngôi báu của mình nhìn xuống triều đường không còn một
ai cả, ông cũng là buồn bã quay về, Tần công công nhìn thấy ông rời đi
lập tới nói.
" Hoàng thượng bãi giá hồi cung."
Đang trên đường về Dưỡng Tâm điện, bỗng Hiên Viên hoàng đế lại quay người đi đến một nơi khác, Tần công công lập tức hỏi.
"Hoàng thượng, người tính đi đâu ạ?"
Hiên Viên hoàng đế thở dài nói.
"Trẫm là muốn đi tới Thừa Đức cung, khanh đi theo trẫm là được rồi, những người khác lui xuống đi."
Nghe hoàng đế nói thế, những vị cung nữ thái giám lập tức lui xuống hết,
hoàng đế cùng với Tần công công đi cùng phía Thừa Đức cung. Thừa Đức
cung vốn là nơi ở của tiên hoàng hậu, bà ấy là thê tử kết tóc của hoàng
đế và cũng là mẹ ruột của Hiên Viên Diệp, năm đó Hiên Viên Diệp 7 tuổi,
Tiên hoàng hậu vì bị một phi tần hãm hại hạ độc mà chết, tuy ngay sau đó Hiên Viên hoàng đế đã lập tức chu di cửu tộc của vị phi tần kia, nhưng
lại khiến cho Hiên Viên Diệp trở nên lạnh lùng và vô cảm, từ đó Hiên
Viên hoàng đế lúc nào cũng cảm thấy mình mắc nợ hai mẹ con họ.
---------
Bên trong Mộ Dung phủ, mọi người đang rất là vui mừng bởi hôn ước của
nàng với thất hoàng tử và sự thăng quan tiến chức của cha và phụ thân
nàng, hôm nay Mộ Dung phủ gần như đông đủ, mọi người cùng nhau ăn một
bữa cơm gia đình. Phụ thân của nàng vừa uống rượu vừa nói.
"Cái
người không biết lúc đó hoàng cung loạn cỡ nào đâu, cũng may có quân ta
chi viện kịp thời nên mới có thể giữ được hoàng cung, Lâm phản tặc khi
đó còn đòi đấu với ta một trận ra trò kìa."
"Nhưng hắn nào có biết kế hoạch của hắn đã vỡ đổ vỡ kia chứ."
Mọi người nghe phụ thân và bá phụ nàng vừa uống say vừa kể chuyện mà cười
to, dẫu biết hai người họ thêm mắm dặm muối vào đó nhưng ai cũng coi như là sự thật, hôm đó Mộ Dung ia điều chìm trong tiếng cười và sự vui vẻ,
ăn xong nàng trở về phòng, cánh cửa phòng vừa đóng lại khuôn mặt đang
vui vẻ của nàng lại trở về thành lo lắng, buồn bã, nàng tính đi tính lại cũng không thể nào tính ra được nên ẩn nấu của thế tử Vĩnh Minh (con
trai duy nhất của tam hoàng tử), nàng biết rõ nếu như bây giờ không tìm
ra hắn thì sau này hắn sẽ trở thành một kẻ thù không nên có của nàng,
vừa suy nghĩ bởi nàng lại nhớ ra trong khoảng thời gian này còn xuất
hiện một người muốn làm hoàng phi của Hiên Viên Cung Dạ, rồi vì chuyện
đó mà kiếm chuyện với nàng, nàng phải tìm ra một đối sách nào đó thay
đổi lịch sử nhưng phải bảo đảm những chuyện thay đổi đó vẫn ở trong tầm
kiểm soát của nàng, nàng lấy bút ra, viết một lá thư cho một người, sau
đó gửi bồ câu đi, gửi bồ câu đi xong nàng cũng là mệt mỏi nằm xuống
giường nghĩ đối Cung Dạ, nàng có nên động thủ với hắn ngay bây giờ hay
chờ đến lúc đám cưới, nàng rốt cuộc đối với y là còn tình cảm hay là do
dự không muốn động vào hắn đây, đang suy nghĩ bỗng nàng nhận được một lá thư, lá thư này là của nhị ca nàng, bên trong viết rằng: Đã tìm được
Vĩnh Minh thế tử. Nàng đọc xong lá thư này coi như cũng là vứt bỏ được
một cục tạ ở trong nàng mấy ngày qua, ít nhất nàng có thể giảm đi một
đối thủ trong tương lai.