Không nghĩ tới Cố Vân Quyết nhạy cảm như vậy, Mục Thần do dự một chút, nói: "Là một cố nhân."
"Cố nhân kia là ai? Sư tôn có rất nhiều cố nhân." Cố Vân Quyết rõ
ràng cảm thấy rất hứng thú với vị cố nhân khiến Mục Thần lộ ra thần sắc
hoài niệm thương tâm còn thêm tiếc hận đó, đôi mắt tinh xảo hơi nheo lại thành một độ cong đẹp đẽ, che giấu nham hiểm nơi đáy mắt, lôi kéo Mục
Thần tiếp tục hỏi.
Mục Thần sủng nịch vỗ vỗ lưng đồ nhi, "Cố nhân, chính là cố nhân."
Hắn không có ý định nói chuyện, không biết tại sao tiểu đồ đệ trong lòng ngực vẫn không buông tha, "Cố nhân là hạng người gì? Sư tôn yêu thích y sao?"
"Ừm." Mục Thần cụp mắt, không muốn nói chuyện.
"Yêu thích đồ nhi nhiều hơn chút, hay là yêu thích cố nhân nhiều hơn chút?"
"Ngươi." Trong giọng nói đã có vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Nhiều hơn bao nhiêu?"
"Ừm." Nhẫn nại...
"Sư tôn?"
"Ừm." Tiếp tục nhẫn...
"Sư..."
Mục Thần hạ xuống một câu chú cấm nói chuyện với tiểu đồ đệ, trong
ánh mắt viết đầy ghét bỏ, tiểu đông tây này bình thường rất điềm tĩnh,
tại sao hôm nay nhiều lời như vậy?
Cố Vân Quyết há miệng, không phát ra một chút âm thanh, ý thức được
Mục Thần làm cái gì, y trực tiếp bị tức đến nở nụ cười, dĩ nhiên không
muốn nghe y nói? Duỗi tay nắm lấy tóc Mục Thần, nhẹ nhàng quấn quanh ở
đầu ngón tay, Cố Vân Quyết mang theo ý cười, dùng đuôi tóc đâm đâm mặt
Mục Thần, không hề có một tiếng động nói: "Sư tôn, cười."
Cố Vân Quyết híp mắt, một đôi mắt đào hoa tinh xảo cong như trăng
khuyết, một bên đùa với Mục Thần, muốn nhìn mặt hắn bởi vì mình mà xuất
hiện biểu tình khác nhau, một bên trong lòng âm thầm cân nhắc, vừa nãy
cổ ma lực kia y đã xác định, chính là luyện hồn ma công, tiểu sư tôn
không thể có cơ hội tiếp xúc với bộ công pháp kia, cổ ma lực này lại gần gũi với linh lực của y như vậy, Cố Vân Quyết lúc này đã có hoài nghi,
Mục Thần lẽ nào cũng giống mình, linh hồn về tới 100 năm trước? Còn vừa
vặn mang theo trăm năm công lực của y? làm sao để thăm dò một chút đây?
Ý niệm này mới vừa bay lên, Mục Thần đã trực tiếp ném Cố Vân Quyết
lên không trung, bàn tay giương lên, trên người Cố Vân Quyết xuất hiện
một cái màng mỏng hình tròn trong suốt dùng linh khí tạo thành, phía
dưới màng mỏng còn có một cái dây thừng do linh khí tạo thành, bị hắn
nắm ở trong tay, nhẹ nhàng kéo một cái, Cố Vân Quyết lơ lửng trên không
trung liền theo động tác của hắn bay qua lại. Mục Thần cảm thấy tiểu đồ
đệ cứ nghịch ngợm mãi không ngừng, phương thức dẫn y ra ngoài thế này
không thể thích hợp hơn.
Cấm nói... ném lên không trung... cất vào lồng linh khí—— kéo đi!
Khóe miệng Mục Thần hơi nhấc lên một chút độ cong, hoàn mỹ!
Cố Vân Quyết ngồi ở bên trong, cúi đầu nhìn Mục Thần phía dưới, tâm
lý mới vừa xuất hiện một chút bất mãn đã bị một nụ cười trên khóe miệng
Mục Thần đánh tan, đáy lòng đột nhiên tan chảy thành một vũng nước mùa
xuân, dường như người này làm cái gì y cũng có thể chấp nhận. Bất đắc dĩ vuốt trán, Cố Vân Quyết thầm mắng mình một câu, không phải điên rồi,
thì nhất định là gặp quỷ, trạng thái này không đúng!
————
Sau khi Nhạc Minh Trạch dẫn người lục soát cấm địa một vòng, không
phát hiện dấu hiệu của bất luận người nào, lập tức hạ lệnh tra xét Sùng
Vân môn, không buông tha bất kỳ dấu vết gì. Một ma tu hợp thể kỳ đi đến
tiên giới, chẳng lẽ là tới tìm người thân bạn bè? Ai tin?
"Có phải là đứa bé kia nhìn lầm rồi hay không?" Một ông lão mặc áo
đen sờ sờ râu mép, hơi nghi hoặc một chút, "Ngay cả một tia khí tức cũng không phát hiện được, điều này hiển nhiên không phù hợp lẽ thường."
"Hỏi Mục trưởng lão một chút liền biết."
Nhạc Minh Trạch nhíu nhíu mày lại, không yên lòng nói: "Bản tọa tự mình đi một chuyến."
Một vị trung niên thanh y tu sĩ khác tay cầm quạt xếp cười nói: "Nghe nói môn chủ Vạn Kiếm môn muốn kết làm đạo lữ cùng Mục sư đệ, thiếp mời
đã đưa đến trong tay chưởng môn, không biết đồn đại là có thật hay
không?"
Vị tu sĩ này tên là Trịnh Huyền Tố, dựa theo bối phận đúng là sư
huynh cảu Mục Thần, hai người tuy rằng đều là đồ đệ của Đan Dương Tử,
nhưng Mục Thần là đệ tử thân truyền, được học chính là công pháp độc
môn. Trịnh Huyền Tố chỉ là đệ tử ký danh, học chính là công pháp phổ
thông, quan hệ không thể nói là quá tốt, nhưng cũng không xấu, dù sao
với tính tình của Mục Thần, người khác không chọc tới hắn thì hắn cũng
không thèm quan tâm đến.
Nhạc Minh Trạch khổ sở nói: "Tuy rằng tu chân giới nữ tu ít, không để ý chuyện nam tu ký khế ước, nhưng mà âm dương kết hợp mới phải chính
đạo, Mục sư thúc tuy rằng bề ngoài... nhưng chung quy vẫn là nam tử."
Tuy rằng trưởng lão Sùng Vân môn và môn chủ Vạn Kiếm môn kết thông gia
có thể làm cho quan hệ giữa hai môn phái càng thêm vững chắc, nhưng hắn
không nghĩ rằng Mục Thần có thể kết thông gia cùng người khác. Còn nữa,
nghe nói tu vi của Ngự Thiên Dực đã đến Đại thừa kỳ, cách phi thăng còn
kém một bước, Mục sư thúc đi cùng với y... Chẳng phải là bị bắt nạt?
Nhạc Minh Trạch xụ mặt, hắn hiện tại tuy rằng còn chưa đủ sức nâng đỡ
Sùng Vân môn, nhưng cũng không đến nổi bán cả sư thúc.
Trịnh Huyền Tố dùng quạt xếp nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, lộ ra vẻ
hồi ức, "Mục sư đệ là đan tu, trước khi sư tôn phi thăng còn lo lắng khi người đi rồi thì Mục sư đệ sẽ bị người bắt nạt, muốn tìm cho hắn một vị kiếm tu làm đạo lữ, nhưng thời điểm này tu vi của Mục sư đệ còn chưa
tới Kim đan kỳ, sư tôn tuy rằng đã xem xét mấy tu sĩ xuất sắc, nhưng bởi vì tu vi cách biệt quá nhiều nên không tiện mở miệng, hiện tại có lẽ là một cơ hội."
Nhạc Minh Trạch nghiêm túc nói: "Kia là trước đây, hiện tại Mục sư thúc căn bản không cần sự bảo vệ của người khác."
Tay Trịnh Huyền Tố dừng một chút, biểu tình trên mặt trong nháy mắt
lộ ra vẻ lúng túng, có chút bất mãn vì Nhạc Minh Trạch khó chơi, "Ngược
lại cũng đúng." Lực công kích của đan tu đúng là hơi yếu, nhưng nhìn
thấy biểu hiện của Mục Thần vào ngày thí luyện hôm đó, cũng không còn ai dám coi hắn như một đan tu tầm thường. Giây lát, sắc mặt gã khôi phục
như thường, tiếp tục nói: "Bất quá chuyện như vậy ngươi trực tiếp từ
chối không quá tốt, hay là hỏi Mục sư đệ một chút đi, không chắc hắn có
cái nhìn của chính mình."
Trên mặt Nhạc Minh Trạch giả vờ bất động thanh sắc, trong lòng lại
thở dài, kỳ thực Trịnh Huyền Tố nói cũng không sai, hắn xác thực không
có quyền thay Mục sư thúc đưa ra quyết định, lát nữa chỉ có thể nhân cơ
hội để nhắc tới. Nghĩ tới đây, tay Nhạc Minh Trạch giấu ở trong tay áo
liền lén lút bấm đầu ngón tay, thử tính xem tỷ lệ Mục Thần trở mặt là
bao nhiêu.
————
Sau khi Mục Thần trở về, liền để Kính Đình và Kính Minh mang Cố Vân
Quyết đi ra ngoài một chút, chính mình lại bố trí kết giới trong phòng,
bắt đầu chữa thương.
Không có Mục Thần ở trước mắt, Kính Minh lập tức khôi phục tính tình
trẻ con, tung tung tăng tăng lôi kéo Cố Vân Quyết đi ở phía trước, vừa
đi vừa giới thiệu hoàn cảnh chung quanh, phía sau phảng phất như có một
cái đuôi đan glawcs lư qua lại.
Kính Đình thế nhưng vẫn luôn lạnh mặt, ánh mắt nhìn Cố Vân Quyết mang theo vài phần dò xét và xa cách.
Cố Vân Quyết chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tâm tư Kính
Đình, bất quá là do y đến khiến cho sư tôn có chút bất đồng so với ngày
thường, đây chỉ là một chú chó săn nhỏ sợ bị đoạt chủ nhân mà thôi.
"Vườn thuốc này đều là Lý thúc thúc chăm sóc, xem, nhìn rất đẹp phải
không?" Kính Minh chỉ vào mảnh vườn thuốc rộng lớn trước mắt, khoe
khoang cùng Cố Vân Quyết, "Đây là do cung chủ lúc đi ra ngoài mang về,
mặc kệ mang về cái gì, chỉ cần còn có một tia sinh khí, Lý thúc thúc đều có thể cứu sống chúng nó."
Trong khi nói chuyện, có một người tu sĩ trung niên mặc áo đen nở nụ
cười ôn hòa đi tới, người này vẻ ngoài không dễ nhìn, thậm chí có chút
hung ác. Mày rậm mắt to mặt vuông chữ điền, cả mặt mọc râu quai nón, hắn chắp tay sau lưng, trong tay hình như còn cầm gì đó.
Đợi đối phương đến gần, Cố Vân Quyết mới phát hiện ánh mắt của đối
phương thế mà không hề có tiêu cự, nói cách khác người nọ là một người
mù.
Một người mù trồng mấy trăm dặm vườn thuốc, không thể không khiến người hiếu kỳ, hắn có kỹ năng thần kỳ gì?
"Lý thúc thúc!" Kính Minh cao hứng chạy tới, râu rậm nhợt nhạt nở nụ
cười, chuẩn xác sờ sờ đầu hắn, rõ ràng là khuôn mặt hung ác, biểu tình
lại rất sủng nịch, thời điểm nhìn Kính Đình sắc mặt cũng rất nhu hòa.
"Vị này chính là đệ tử mà cung chủ mới thu đi, ánh mắt của hắn sẽ
không sai, tiểu tử nhất định có chỗ hơn người." Râu rậm cúi đầu, dùng
đôi mắt không hề có tiêu cự nhìn chằm chằm Cố Vân Quyết, dường như phát
hiện cái gì không thích hợp, hắn cau mày chậc một tiếng, kinh ngạc nói:
"mệnh cách thật kỳ quái!"
Cố Vân Quyết cũng đang quan sát đối phương, một đời trước hắn chắc
chắn chưa từng thấy người này, hoặc là đối phương trong vòng mười năm
này đã chết rồi, hoặc là rời đi. Một người mù biết bói toán, có ý tứ.
Râu rậm lắc lắc đầu, cũng không quan sát nữa, đưa đồ vật trong tay
cho Cố Vân Quyết, là một bó to Lãnh Hương hoa. Hoa này hiển nhiên là mới hái, trên cánh hoa còn mang theo nước sương, cánh hoa màu trắng tinh
nhuận như ngọc, dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy rõ ràng màu vàng nhợt nhạt bên trong. Loại hoa này rất đặc biệt, nghe đâu nó chỉ nở ra với
người hữu duyên, cho dù đã hái xuống, vẫn là một cành cây treo đầy nụ
hoa.
"Đưa dùm cho sư tôn của ngươi, ta khỏi phải đi thêm một chuyến." Râu
rậm nói xong, vung vung tay với ba người, quay người rời đi.
Cố Vân Quyết nheo mắt lại, ánh mắt tựa như lợi kiếm nhuộm sương, vừa
lạnh lại oai lệ, lại dám đưa hoa cho tiểu sư tôn, chẳng lẽ lại là một
người yêu thầm sư tôn?
Sau khi râu rậm bước vài bước, giống như chợt nhớ ra cái gì đó, hắn
dừng bước lại, do dự một chút vẫn là quay đầu lại, nhìn hướng Cố Vân
Quyết nói: "Tiểu tử, bảo vệ tốt sư tôn của ngươi, tốt nhất là một tấc
cũng không rời."
Cố Vân Quyết nhướng mày lên sao, sát ý trong đáy mắt đã biến mất
không thấy hình bóng, sư tôn của y đương nhiên y sẽ một tấc cũng không
rời, bất quá câu nói này của đối phương cũng làm cho y bất mãn, "Lời này có ý gì, sư tôn gặp nguy hiểm?"
"Khó mà nói." Râu rậm khổ não lắc lắc đầu, "Một thân huyết tinh, đối với hắn là phúc hay họa, đều nhìn không thấu."
Câu này không nói rõ cũng không tả rõ khiến cho tâm tình Cố Vân Quyết càng thêm táo bạo, nhìn bóng lưng đối phương lần thứ hai rời đi, Cố Vân Quyết đè xuống ý nghĩ đánh vào thần hồn đối phương rồi triệt để sưu
hồn*, vì không chọc Mục Thần giận, y nhẫn.
(sưu hồn là biện pháp sau khi giết chết nạn nhân thì xâm nhập vào hồn nạn nhân để biết được tất cả những gì khi người đó còn sống đã suy nghĩ hoặc trải qua)
Kính Minh thấy Cố Vân Quyết "ngẩn người", cho là y bị sợ hãi, đâm đâm vai Cố Vân Quyết an ủi: "Cung chủ lợi hại như vậy, tuyệt đối không thể
gặp nguy hiểm, ngươi không cần lo lắng."
Sắc mặt Kính Đình đứng ở một bên lại rất khó nhìn, Lý thúc thúc chưa
từng tính sai chuyện gì, nếu nói như vậy thì nhất định là đã nhìn thấy
gì đó, lẽ nào người có thể cứu cung chủ chính là tên bánh bao này?
Kính Minh lôi kéo Cố Vân Quyết, lanh chanh nói: "Dẫn ngươi đi xem cây hồ lô của cung chủ, một sợi dây leo có bảy cái hồ lô, chanh hồng hoàng
lục thanh lam tử*, một cái hồ lô một màu sắc, thuộc tính còn không giống nhau, có phải là đặc biệt thần kỳ?"
Động tác này khiến Cố Vân Quyết hoàn hồn, cũng có mấy phần cảm khái,
người mà một đời trước thấy mình liền bỏ chạy, bây giờ lại đang chọc
mình cười. Nhân sinh a, thực sự là kỳ quái, ban đầu đi chệch hướng, lại
khiến cho tương lai có khác biệt lớn như vậy. Y từ chối lắc đầu một cái, hỏi Kính Minh: "Vị Lý thúc thúc này, rốt cuộc là ai?"
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Cố Vân Quyết: "Ta cảm thấy tình cảm của mình đối với tiểu sư tôn không đúng lắm, dục vọng chiếm hữu này không đúng lắm."
Hắc Miêu: "Chờ ngươi ý thức được không đúng chỗ nào thì tiêu đời Thần Thần nhà ta rồi, ngươi cái đồ biến thái cặn bã chết tiệt vô liêm sỉ lưu manh này!"
Cố Vân Quyết rút kiếm.
Hắc Miêu rút ra cây Đại Khảm đao thân yêu dài 50 cm bằng bạc, cộng
thêm Đại bổng tử nặng 13,500 cân, lại thêm 860 vạn Địa lôi xông tới:
Tiểu sư tôn, ta tới đây!