Mục Thần nhíu mày nhìn mấy cái tai đầy lông kia, có chút không xác
định, ngụy trang như vậy có cần thiết hay không? Có vẻ rất phiền phức,
rất trí chướng.
Cố Vân Quyết không ngừng cố gắng, "Ta nhớ kiếp trước sư tôn bị thương ở Yêu giới, tại sao vậy?"
Nhắc đến chuyện này, Mục Thần liền lạnh mặt xuống, đám Yêu tu kia
giống như bị điên hết rồi, ai gặp cũng muốn cắn hắn một cái! Quả thực
không hiểu ra sao!
Cố Vân Quyết nhân cơ hội đưa đôi tai kia tới, ánh mắt ra hiệu, là do ngươi không thèm ngụy trang.
Mục Thần lạnh mặt, có chút do dự, nhíu mày hỏi ngược lại: "Lúc tên
Hoa Lau Kê kia không động thủ cũng đâu có nhìn ra y là Yêu tu."
Cố Vân Quyết nhân cơ hội cởi xuống phát quan của hắn, nhìn mái tóc
dài đen như mực ấy buông xuống eo nhỏ, y không nhịn được sờ lên, dùng
lòng bàn tay cảm nhận sự mượt mà của sợi tóc, y thu lại ý cười nơi đáy
mắt, ôn hòa giải thích: "Đó là do hắn đi đến Tiên giới, không thể không
biến thành hình người."
Sắc mặt Mục Thần càng ngày càng lạnh, kết giới đã khép lại, nghiệt đồ này vẫn cứ lo này lo kia, lát nữa hắn lại phải dùng tay không xé kết
giới thêm một lần nữa, rất lãng phí linh lực!
Cố Vân Quyết nhân cơ hội lấy ra một đôi tai mèo, đeo lên đỉnh đầu Mục Thần. Tai mèo này đã được y luyện chế qua, lúc đội lên đầu còn có thể
khống chế bằng linh lực, tâm tư của y hơi động, đôi tai trên đỉnh đầu
của Mục Thần lập tức giật giật.
Hắn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mâu sắc sâu thẳm của Cố Vân Quyết,
trong đó có thể nhìn rõ dáng vẻ hiện giờ của mình, sắc mặt của Mục Thần
bỗng khó coi thêm mấy phần, Hắc Miêu Yêu? Chín cái đuôi hay là chín cái
mạng?
Cố Vân Quyết thấy hắn muốn tháo xuống, lập tức tóm chặt lấy tay của
Mục Thần, đàng hoàng trịnh trọng nói, "Có một điều mà Sư tôn không biết, tại chốn Hồng Hoang sâu xa của Yêu Giới có một tên Cửu Mệnh Miêu Yêu,
hành tung quỷ mị, tu vi rất cao, mấy Yêu Hoàng thấy hắn cũng không dám
lỗ mãng. Với tu vi này của sư tôn mà giả dạng thành hắn, chắc hẳn không
ai dám điều tra."
Mục Thần nghiêng đầu, trên gương mặt lạnh lẽo lộ ra mấy phần nghi
hoặc, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi nhíu lại, ngay cả lông mi nhỏ dài cũng rung động theo, "Lông đen? Tại sao không phải là lông trắng?"
Hầu kết của Cố Vân Quyết hơi giật giật, cảm giác ngay cả hô hấp cũng
nóng lên, "Chuyện này," Ánh mắt của Cố Vân Quyết lóe lên, nghiêm mặt
nói: "Chốn Hồng Hoang cũng chẳng phải nơi tốt lành gì, nếu màu lông sáng quá, e rằng lúc còn nhỏ yếu đã mất mạng."
"Có đạo lý." Mục Thần gật gật đầu, giơ tay cầm ra một đôi tai Hồ Ly, "Ngươi mang cái này!"
Cố Vân Quyết nhếch nhếch khóe miệng, lấy ra một cái đấu bồng, che kín Mục Thần lại tránh cho người khác nhìn, một bên nhắc nhở Mục Thần: "Sư
tôn đến Yêu giới, đừng tùy tiện để lộ đôi tai ra, tránh hù đến mấy tiểu
yêu khác. Nếu như gặp phải phiền phức, cũng không cần ngươi phải ra tay, tất cả đã có ta."
Mục Thần nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn.
Cố Vân Quyết cười cười vuốt thuận tóc của hắn, lúc này mới tiếp nhận
đôi tai Hồ Ly trong tay Mục Thần, lập tức ném vào Không Gian Giới Chỉ,
"Sư tôn quên rồi sao? Hai giới Yêu Ma không có kết giới, Ma tu ở trong
Yêu giới cũng không có gì lạ, vật này, đồ nhi không cần dùng tới."
Nói xong, linh lực trên người y lập tức chuyển biến, từng tia từng
tia ma khí hiện ra quanh quẩn bên người, tròng mắt biến đỏ, một thân
pháp y màu trắng liền biến thành cẩm bào màu đen, y giơ tay cầm lấy ngón tay của Mục Thần, gương mặt tuấn tú hiện lên một nét cười đầy tà khí,
"Sư tôn, đã lâu không gặp."
Mục Thần khiếp sợ trợn mắt lên, lúc này hắn như đang nhìn thấy Cố Vân Quyết của kiếp trước, bề ngoài giống như đúc, nụ cười giống như đúc,
ngữ điệu giống như đúc... Sau khi khiếp sợ qua đi, một tay của Mục Thần
ôm lấy cổ Cố Vân Quyết, tránh để y chạy trốn, tay còn lại mạnh mẽ nện
một quyền vào bụng Cố Vân Quyết, tức giận nói: "Ngươi nói chuyện cẩn
thận!"
Cố Vân Quyết bất đắc dĩ ôm bụng, đau đến nổi nhe răng, đùa quá trớn, lần này hắn trở mặt thật rồi.
Mục Thần buông y ra, hừ lạnh một tiếng, lại một lần nữa giận đùng
đùng xé rách kết giới rồi bước vào, vẫn lửa giận đầy bụng, cái tên
nghiệt đồ này!
Chỉ cách nhau một cái kết giới, hai giới Tiên Yêu cũng không hề có sự khác biệt, vẫn là ánh mặt trời tươi sáng, vẫn là hoa thơm chim hót, vẫn là rừng cây um tùm, vì nơi này thích hợp cho Yêu loại sinh hoạt hơn,
cho nên không khí càng thêm tươi mát so với Tiên giới.
Hắc Đản vốn đang trốn trong túi linh sủng cũng nhịn không được, làm
ầm ĩ đòi được ra ngoài, Mục Thần bèn thả đối phương ra, thấy Hắc Đản bay sảng khoái trên không trung, hắn thuận tiện móc luôn Kim Đản ra.
Kết quả Kim Đản vẫn cứ rụt cổ ngủ, Mục Thần đành nhét nó trở lại.
Côn trùng dưới chân kêu vang không ngừng, Hắc Đản bay một vòng, đáp
xuống đất bới bới mấy lần, móc từ trong bụi cỏ ra một con sâu, ngậm lên
đưa cho Mục Thần.
Mục Thần ghét bỏ, "Đây là con gì?"
Hắc Đản hưng phấn nói: "Cô Cô* trùng, chiên lên ăn rất giòn." Có thứ
tốt lập tức chia cho Mục Thần một phần, Hắc Đản thông minh biết mình nên nịnh bợ ai mới có thể kiếm thêm càng nhiều phúc lợi.
(Cô cô: thầm thì, xì xào)
Mục Thần lui về sau một bước, xua tay, "Tự ngươi giữ lại ăn đi, ta không thèm."
Hắc Đản thấy Mục Thần thật sự không muốn, nó cũng ném đi.
Mục Thần nhíu mày, ngươi cũng không ăn à?
Hắc Đản giải thích: "Con này ở Yêu Giới rẻ lắm, một khối linh thạch hạ phẩm là mua được một đĩa lớn, còn được sốt đường với mè."
Mục Thần bỗng dưng thấy buồn nôn, cảm thấy mình cần phải treo Hắc Đản lên dạy dỗ một chút.
Ngay tại lúc này, lồng ngực của hắn bỗng trầm xuống, cũng không biết
Cố Vân Quyết bắt ở đâu được một quả cầu lông bù xù, sờ vào vô cùng mềm
mại, trên mặt nó còn có một đôi mắt to tròn vo, thoạt nhìn đặc biệt
ngốc.
Mục Thần mặt lạnh nhìn Cố Vân Quyết một cái, làm gì đó?
Cố Vân Quyết nghiêm túc nói: "Ta sai rồi."
Mục Thần sờ soạng quả cầu lông một cái xem như tiếp nhận thành ý xin
lỗi của đối phương, "Mang theo nó sẽ vướng tay chân lắm, thả đi."
Cố Vân Quyết vội vàng ném quả cầu lông đi, ôm lấy eo Mục Thần, động
tình nói: "Sư tôn quả nhiên không nỡ giận ta, sư tôn quan tâm ta nhất."
Mục Thần thở dài, tại sao lại có một người như thế chứ, khiến cho hắn nhìn từ trên xuống dưới đều thấy toàn là tật xấu, thậm chí không chọn
ra được một ưu điểm. Nhưng y lại làm cho hắn không thể an tâm, không thể rời bỏ, liếc mắt không thấy liền cảm giác nóng ruột nóng gan, y bị một
chút thương tổn cũng khiến hắn đau lòng đến nỗi hận không thể lấy bản
thân mình ra chịu thay.
Sợ đối phương quá cô độc, muốn cho y đi ra ngoài du lịch, lại sợ y bị người khác làm hư, bị người đoạt đi. Giữ ở bên người thì không yên
lòng, thả ra ngoài lại càng không an tâm, Mục Thần cũng không biết chính mình đang nghĩ gì nữa.
Con người này, tình cảm này, hắn bảo đảm cả đời này chỉ có một mình y là đủ rồi, hắn không có một chút hứng thú với những kẻ khác.
Đang nghĩ ngợi, hắn bỗng thấy Cố Vân Quyết nhìn về phía đông, y đang nghi hoặc mà nhíu mày lại.
Mục Thần thu lại tâm tư, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Vân Quyết nở nụ cười, "Khôn Linh hẳn đang ở phía đông, dường như Càn Linh có chút phản ứng."
Mục Thần nghi hoặc, cái này mà cũng cảm ứng được?
Cố Vân Quyết cười giải thích: "Khôn Linh xem như là nửa kia của nó,
đương nhiên có cảm ứng, giống như ngươi vậy, dù cho ở bất cứ đâu ta vẫn
tìm ra được."
Mục Thần ghét bỏ vỗ một cái lên đầu Cố Vân Quyết, thuận tiện che
khuất cặp mắt đào hoa đang nhìn mình, che luôn cả nốt ruồi như thiêu đốt nơi đáy mắt y, "Đứng ngay ngắn lại, còn hồ đồ nữa là ta đánh ngươi."
————
Tiên giới.
Sùng Vân môn rốt cục vẫn làm theo đề nghị của Mục Thần, trục xuất Cố
Vân Quyết khỏi sư môn, còn thân phận Mục Thần vẫn được bảo lưu, họ thông báo với bên ngoài rằng không biết tung tích.
Quan hệ giữa Sùng Vân môn và Vạn Kiếm môn rất hòa thuận, đều có ý bảo vệ Mục Thần, hai đại Tiên môn liên thủ, đẩy hết tất cả lỗi lầm lên
người Cố Vân Quyết. Cùng lắm thì thêm mấy hôm nữa, Cố Vân Quyết sẽ trở
thành hung thủ "mưu hại" Mục Thần, Đám tu sĩ chính phái của Tiên giới
đều vô cùng phấn chấn, ai cũng coi mình là dũng sĩ diệt Ma, đều muốn tìm ra Cố Vân Quyết để phân cao thấp, cứu vớt thiên tài Đan sư hiếm có của
Tiên giới. Đương nhiên, trong đó còn có mưu đồ khác hay không, vậy chỉ
có bản thân bọn hắn mới biết được.
Nhưng mà, không ai biết hành tung của Cố Vân Quyết, dù có đến Vọng
Thần Các bỏ linh thạch ra để mua tin tức, thì vẫn không mua được tin
chính xác gì.
Đáng giận nhất là, thậm chí có người chạy đến giả mạo Cố Vân Quyết.
Cố Vân Quyết dù sao cũng là con trai của Ma tôn, mục đích đến Tiên giới
cũng là rắp tâm hại người, hơn nữa vì muốn điều tra hành tung của Mục
Thần, không ít người đều bị mấy tên Cố Vân Quyết giả này nắm mũi chạy,
trong lúc nhất thời, Tiên giới có chút loạn.
Vừa lúc đó, cũng không biết từ nơi nào bỗng truyền ra một tin: Mục
Thần và Cố Vân Quyết đã kết làm đạo lữ từ lâu, hiện đã cùng Cố Vân Quyết trở lại Ma giới.
Hệt như một ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ, tin tức này vừa xuất hiện, lập tức gây ra sóng lớn mênh mông trên toàn Tiên Giới.
Nhạc Minh Trạch nhìn tin tức từ các nơi gởi đến, sắc mặt có chút âm
trầm, "Dường như có ai đó đang muốn Mục sư thúc không thể quay về Sùng
Vân Môn, tin tức này đến thật đúng lúc."
Ngự Thiên Dực thoáng suy tư một chút, trầm giọng nói: "Từ các loại
manh mối có thể thấy được, Các chủ của Vọng Thần Các chính là Cố Vân
Quyết, tin này nhất định do chính y thả ra."
Nếu lúc trước Nhạc Minh Trạch nghe đến suy đoán này, nhất định sẽ nở
nụ cười, nhưng bây giờ hắn ngược lại có chút không xác định, hắn lắc đầu một cái, thở dài nói: "Người sư đệ này, ta cũng nhìn không thấu, chúng
ta đều bị bề ngoài ôn nhuận của y đánh lừa. Hiện tại sư thúc ở cùng với
y, ta đang lo lắng cho an nguy của hắn."
"An nguy của Mục Thần khẳng định không có vấn đề, ngươi cũng nhìn
thấy thái độ của Cố Vân Quyết đối với Mục Thần, y cùng lắm chỉ muốn trói Mục Thần ở bên người mà thôi, chiêu này thật sự rất độc." Vì muốn giữ
người yêu ở bên cạnh, không tiếc bẻ gãy đôi cánh của đối phương, chặt
đứt hết thảy đường lui của đối phương, ý tưởng của Cố Vân Quyết tại sao
Ngự Thiên Dực lại không hiểu cho được? Bởi vì lúc trước y cũng từng nghĩ tới, chỉ có điều yêu thương của y không đạt tới mức kia, y là một người lý trí, không làm được những chuyện điên cuồng như vậy.
Nhìn thần sắc lo lắng của Nhạc Minh Trạch, Ngự Thiên Dực tiếp tục
nói: "Điều mà ta lo lắng là những chuyện tiếp theo mà Vọng Thần Các sẽ
làm."
Nhạc Minh Trạch gật đầu, "Đúng vậy, bây giờ nền móng của Vọng Thần
Các đã vững chắc, khiến người không thể không phòng." Nói xong, hắn trầm ngâm một chút, chuyển đề tài, "Vậy nếu không có chuyện gì thì ngươi
đừng đến Sùng Vân Môn, quá xa, không tiện."
Ngự Thiên Dực nhàn nhạt gật đầu.
Ánh mắt của Nhạc Minh Trạch chợt lóe một tia thất lạc không dễ phát
hiện, hắn cũng không nói thêm gì, quay đầu nhìn phía khác. Lúc này chợt
nghe người bên cạnh nói: "Để tiện cho hai môn phái giao lưu, ta dự định
xây dựng một trận pháp truyền tống."
Nhạc Minh Trạch hơi ngẩn người một chút, sau đó cũng gật gật đầu, nghiêm mặt nói: "Vậy thì phiền phức Ngự môn chủ."
————
Đi theo phương hướng mà Càn Linh cảm ứng được, thầy trò hai người vẫn luôn đi về phía đông. Dọc theo đường đi, Cố Vân Quyết phân tán ra ma
khí trên người, khiến cho những người khác nhượng bộ lui binh.
Phương thức sinh tồn của Yêu giới và Ma giới tương đồng, họ quán
triệt bốn chữ "cường giả vi tôn" này vô cùng nhuần nhuyễn, người của
Tiên giới sợ thiên đạo trừng phạt, tu thân dưỡng tính, trước khi làm
chuyện ác cũng sẽ suy xét đến vấn đề mặt mũi. Yêu giới lại khác, ngươi
yếu chính là ngươi sai, đáng đời ngươi bị người bắt nạt.
Cố Vân Quyết làm như vậy quả thật tiết kiệm được rất nhiều phiền
phức, Mục Thần thấy bộ dáng không bị ràng buộc kia của đối phương, thở
dài trong lòng, dường như ở môi trường này, tiểu đồ đệ cảm thấy tự tại
hơn một chút.
Đang nghĩ ngợi, bỗng trên đường cái phía dưới truyền đến một tiếng
hét thảm, Mục Thần cúi đầu, lập tức nhìn thấy một thiếu niên Hồ tộc bị
một nam nhân mặt hung hãn chém đứt đuôi, bóp cổ nhấc thiếu niên lên rồi
lôi đi, trên đất bị kéo ra một vệt máu thật dài.
Khách nhân bên đường thế mà không có một ai ra tay giúp đỡ, trái lại
còn có mấy tên lộ ra tiếng cười khinh bỉ, vừa uống rượu vừa nhìn ồn ào,
vô cùng náo nhiệt.
Mục Thần lạnh mặt xuống, siết quả đấm thật chặt.
Cố Vân Quyết biết hắn nhẹ dạ, ôm vai Mục Thần, ôn nhu nói: "Đây cũng
là phương thức sinh tồn của hai giới Yêu Ma, ngươi cứu được một người,
cứu không được chúng sinh."
Mục Thần nghĩ đến bộ dáng của Cố Vân Quyết lúc nhỏ, dáng vẻ gầy trơ
xương, còn có một thân toàn là vết thương, hắn biết đối phương khi còn
bé tất nhiên cũng trải qua cuộc sống như thế này, cũng hiểu rõ tại sao
đối phương luôn mang theo mặt nạ mỉm cười kia. Nếu như cứ giữ mãi tâm tư đơn thuần, y đã không có khả năng sống sót.
Cố Vân Quyết vỗ vỗ bờ vai hắn, đề nghị: "Chúng ta xuống ăn gì đó?"
Mục Thần gật gật đầu, sau khi đáp xuống chợt liếc nhìn Cố Vân Quyết.
Cố Vân Quyết hiểu ý, cong ngón tay búng một cái về phía tráng hán
kia, một luồng ma khí bắn trúng đối phương, trực tiếp bắn người đó bay
ra ngoài, âm thanh không cao nhưng mang đầy sát khí, "Cút!"
Tráng hán kia biết Cố Vân Quyết không dễ chọc, bị đánh cũng không dám phản kháng, lập tức cút đi.
Nhìn thấy có người ra tay giúp đỡ, thiếu niên Hồ tộc kia cũng rất
kinh ngạc, vốn nghĩ rằng chạy trời không khỏi nắng, nhưng không ngờ được người ngoài giúp đỡ, may mắn tránh được một kiếp, hắn cầm lấy đuôi của
mình, cảm kích nhìn Cố Vân Quyết một cái, nhanh chân bỏ chạy.
Gương mặt giấu trong đấu bồng của Mục Thần có chút lo lắng, ở trong
lòng hắn, Kính Minh cũng chẳng khác thiếu niên Hồ tộc kia là bao, hơn
nữa Kính Minh chính là điển hình của mấy kẻ ngu xuẩn, hắn vô cùng lo
lắng đối phương sẽ gây họa trong những lúc Kính Đình không trông chừng,
bị người lột da sói treo ở trên cột.
Cố Vân Quyết lấy từ trong không gian giới chỉ ra một đôi chén ngọc,
đặt ở trước mặt Mục Thần, cách đấu bồng, y lặng lẽ sờ sờ lỗ tai mèo trên đỉnh đầu của hắn, nghiêm mặt nói: "Kỳ thực có một chuyện, ta vẫn luôn
gạt ngươi."
Mục Thần bóp nát chén ngọc đang cầm, cái tên nghiệt đồ này, cuối cùng đã gạt mình bao nhiêu chuyện?
Cố Vân Quyết lại đưa cho hắn một cái chén ngọc, còn lau sạch bụi bẩn
trong tay Mục Thần, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Làm sư công của bọn
hắn, ta đương nhiên phải quan tâm kỹ càng an nguy của bọn hắn rồi."
Mục Thần nhíu mày, sư công*?
(Sư công: hai nghĩa, một là sư phụ của sư phụ, hai là chồng của sư phụ, ở đây đương nhiên là nghĩa thứ 2 rồi)
Sắc mặt Cố Vân Quyết không thay đổi, nghi hoặc nhìn sang, không phải sư công sao?
Mục Thần hừ lạnh một tiếng, cái tên nghiệt đồ này!
Cố Vân Quyết tiếp tục nghiêm mặt nói: "Kỳ thực ta và Kính Đình vẫn
luôn liên lạc, lúc trước ta có để lại nhân thủ bên phía Ma giới, lúc bọn hắn cần giúp đỡ thì sẽ giúp bọn hắn một tay."
Sắc mặt Mục Thần thoáng hòa hoãn, làm Đại sư huynh, coi như ngươi hợp lệ. Xong hắn lại suy nghĩ một chút, dường như có gì đó không đúng lắm
nha.
Cố Vân Quyết thành lập Vọng Thần Các tại Tiên giới, thế lực thậm chí
đã có thể chống lại tứ đại môn phái, bất chính bất tà, phong cách quỷ
dị, Tiên giới ít có người nào dám chọc đến. Lúc trước đối phương cũng
từng đề cập với hắn, y cũng đã xây dựng thế lực tại Ma giới, đã có thể
chống lại Ma tôn và Cố Vân Cẩm, cho dù có quay về Ma giới, y cũng có thể che chở cho an nguy của hai người bọn họ.
Mục Thần vốn tưởng rằng mấy chuyện mà Cố Vân Quyết lén làm đã đủ
nhiều, hắn cảm thấy phần tâm cơ này hắn không sánh bằng y, từ khi trọng
sinh đã bắt đầu mưu tính, dùng thân thể năm tuổi tính toán đến bước đi
này, đã khiến cho hắn vô cùng khiếp sợ.
Nhưng mà bây giờ, đối phương còn bước một chân vào Yêu giới, vậy còn chỗ nào mà tên này không dám tính kế không?
Nếu như Cố Vân Quyết muốn có cả Tam giới này, nhất định có thể bỏ vào trong túi từ rất sớm.
Thấy Mục Thần vẫn luôn trừng mình, Cố Vân Quyết sao lại không đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn, y cười xoa xoa đầu ngón tay của Mục Thần, giải thích: "Ta không có hứng thú với quyền lực, cũng không có dã tâm lớn
như vậy, bây giờ ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi, làm những chuyện này
chẳng qua chỉ để ngươi thấy tự tại hơn một chút thôi." Trong Tam giới
này, không quản ở nơi nào, y cũng phải làm cho bảo bối quan trọng nhất
của y cảm thấy thật vui vẻ, không ai dám trêu chọc, "Cho nên từ nay về
sau ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần cười là đủ rồi."
Mục Thần được dỗ ngọt, nhất thời buông lỏng không ít, cũng có tâm
tình nói đùa, nói chung, hắn bỗng nhiên cảm thấy nhìn cái gì cũng vừa
mắt, hắn thuận theo Cố Vân Quyết mà hỏi lại: "Nếu như, ta nói muốn cứu
vớt thiên hạ muôn dân?"
Cố Vân Quyết nhếch miệng, đôi mắt màu đỏ tươi khiến cho gương mặt
tuấn tú lại tăng thêm mấy phần tà khí, y nói như chuyện cười: "Nếu không có lời nói này của ngươi, có thể ta lại cảm thấy nhân sinh rất tẻ nhạt, muốn tìm cho mình một ít chuyện để làm."
Cái gọi là "tìm một ít chuyện để làm", chính là dằn vặt Tam giới đến
mức gió nổi mây vần, y ở một bên xem cuộc vui, Mục Thần chậc một tiếng,
khóe miệng cong lên, "Ta cần phải tìm một sợi dây thừng rồi trói ngươi
lại, treo ở trên chuôi kiếm làm kiếm tuệ, đi tới đâu thì mang theo tới
đó."
"Ngươi muốn trói chỗ nào? Chỉ cần ngươi yêu thích, trói chỗ nào cũng
được, ta bảo đảm không phản kháng." Cố Vân Quyết duỗi ra hai tay, tiếp
tục đùa hắn, "Có muốn trói thử hay không?"
Lúc Mục Thần bị chọc ghẹo đến mức muốn đạp y, hắn bỗng nghe bên ngoài vang lên một thanh âm đã lâu không nghe thấy: "Sư tôn! Cuối cùng ta
cũng tìm được ngươi rồi!"
Mục Thần nhìn sang, đợi sau khi nhìn rõ đối phương, hắn kinh hỉ đứng lên, "Kính Minh!"
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Cố Vân Quyết: "Hắc Miêu đến từ nơi Hồng Hoang sâu xa, Yêu giới chỉ
nghe được lời đồn, không thấy chân thân, sư tôn giả dạng thành hắn,
không người nào dám bất kính với ngươi."
Mục Thần: "Chờ có phiền phức, ta lập tức lấy đấu bồng xuống, dùng bộ dáng này để doạ lui kẻ địch?"
Cố Vân Quyết: "Không, nhất định phải ẩn nấp cho kỹ, bảo trì cảm giác
thần bí, người gặp qua Hắc Miêu Yêu kia đều chết hết rồi, nếu không thể
giết chết toàn bộ, sư tôn ngàn vạn lần không thể bị người nhìn thấy."
Mục Thần: "Ngươi gặp qua chưa?"
Hắc Miêu: "Tiểu sư tôn cũng đã gặp qua rồi mà, lần trước ta còn đưa kéo cho ngươi đó, meo meo hì hì hì hì..."