Nghe thấy những câu nói kia, Mục Thần đương nhiên minh bạch hàm nghĩa trong đó. Đời này không vào Mục gia, chính là nói hắn. Người có ngoại
hình giống y hệt hắn kia, chắc chắn chính là phụ thân của hắn. Biết hắn
cần Băng Phách Châu, nên cố ý lưu lại vật này. Đồng thời còn lưu lại tâm nguyện, chỉ nguyện hắn hảo hảo sống sót, sống vì chính mình.
Trong từng nét chữ, đều là yêu thương và bất đắc dĩ!
Mục Thần không khỏi nghĩ sâu xa, trách nhiệm, số mệnh, là cái gì? Có quan hệ gì với hộ đạo truyền nhân?
Thành chủ Đan thành Bạc Vân Thiên tự xưng là nghĩa phụ của hắn, nói
phụ thân của hắn không muốn để cho hắn mang họ Mục, muốn giao hắn cho
Bạc Vân Thiên nuôi nấng như con trai ruột. Chỉ là mẫu thân của Mục Thần
không muốn từ bỏ họ của phụ thân, nên lúc bấy giờ mới dẫn hắn trở về
Trần gia.
Họ Mục này, đến cùng phải gánh chịu những gì?
Xem ý tứ của những câu nói này, phụ thân của hắn không phải muốn bỏ
mặc mẹ con bọn họ, vậy hiện tại y ở nơi nào? Hồi tưởng lại, mẫu thân của hắn dường như từ đầu đã biết thân thể của mình không thể cứu được, nên
mỗi ngày nàng đều coi đó là ngày cuối cùng trong sinh mệnh, liều mạng
đối xử tốt với hắn, chưa bao giờ nói phụ thân của hắn làm sai, nhưng
cũng chưa từng nói ngày nào phụ thân sẽ đến đón mẹ con bọn họ. Nàng hẳn
đã sớm biết tung tích của phụ thân hắn, còn có vận mệnh của chính nàng.
Nữ tử ấy sống tiêu sái tùy ý, trên mặt luôn mang theo ý cười, mãi mãi cũng không quay đầu, mãi mãi không hề thấy hối hận, một khi nàng đã
quyết định thì sẽ chẳng bao giờ lùi bước. Một thanh trường kiếm trong
tay phảng phất có thể chém hết tất cả phiền não, tư thế của nàng oai
hùng hiên ngang, kiếm khí lan tỏa. Mục Thần cụp mắt, trong đôi mắt lại
thấy ướt ướt, hắn phải sớm biết, mẫu thân là một nữ tử như vậy, chắc
chắn sẽ không yêu một tên cặn bã phụ lòng.
Hắn giơ tay cầm đĩa ngọc kia lên, dường như sợ làm tổn thương tay
hắn, mặt trên có một luồng thần lực nhu hòa bao lấy đĩa ngọc và hạt
nước, ngăn cách hàn khí phía trên, ngón tay chạm vào lại thấy rất ấm áp. Nhiệt độ này dường như xua tan hết thảy hàn khí trong động, khiến cả
người hắn đều ấm lên.
Mục Thần không biết tâm tình bây giờ của mình là gì, hắn chỉ thấy rất khó chịu, trong lòng chua xót đau đớn, vô cùng phức tạp.
Hắn duỗi một ngón tay ra, dựa theo bút họa, từng chút từng chút miêu
tả nét chữ trên đá, có thể đấy được người viết chữ vô cùng nghiêm túc,
nhất bút nhất hoạ, tinh tế cẩn thận. Như có rất nhiều lời phải nói, lại
giống như sợ nói quá nhiều, khiến người đọc được cảm thấy đắn đo, cho
nên mỗi chữ cuối cùng trong câu đều thấy nét bút sâu hơn lúc trước một
ít, thoạt nhìn như đã dừng lại rất lâu.
Người kia nhất định đã tính ra hắn sẽ đến nơi này, cho nên mới đến
đây sớm để nhắc nhở hắn, kiếp trước hắn còn chưa kịp tìm ra Băng Phách
Châu thì đã gặp chuyện, bí mật của nơi này mãi đến khi chết đi hắn vẫn
không biết.
Đương nhiên, kiếp trước cũng không có người nhà đến tìm hắn, xem ý tứ mà lời nói này để lại, phụ thân không hy vọng hắn quay về Mục gia,
nhưng hắn lại cảm thấy được thiện chí trên thân thể của người đến tìm
hắn, điều này nói rõ người kia cũng thật tâm muốn tìm hắn quay về.
Nếu như vậy chỉ có thể nói rõ rằng người kia không biết được ý định
của phụ thân, nghĩ tới đây, trong lòng Mục Thần đột nhiên tê dại, trong
lòng hắn mơ hồ có một suy nghĩ, e rằng, phụ thân đã biến mất.
Mục Thần cất đĩa ngọc, rút kiếm chém đứt gốc của tảng đá kia, cũng
thu vào nhẫn không gian, hắn nhắm mắt lại nắm chặt tay, đè xuống chua
xót trong mắt và đau xót nơi đáy lòng, yên lặng hồi tưởng xem sau khi
mình sống lại thì mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào, cuối cùng
hắn rốt cục nhớ ra khối ngọc mà Trần gia đưa tới, khối ngọc này có khắc
một chữ "Mục". Bởi vì hắn không biết dùng làm gì, cho nên đã nhỏ vào một giọt tinh huyết, mà ngọc kia lập tức biến mất không thấy. Từ lúc đó bắt đầu xảy ra những chuyện có liên quan đến thân thế của hắn.
Tâm tư hơi động, trong tay Mục Thần xuất hiện một con rối thô sơ, đây là thứ mà Mục Thanh để lại cho hắn, phía trên có lưu lại thần thức của
đối phương, chỉ cần hắn truyền vào linh lực, Mục Thanh lập tức có thể
cảm nhận được, sẽ xuất hiện để bảo vệ cho hắn. Mục Thần không chút do dự truyền linh lực vào, sau đó truyền cho đối phương một ý nghĩ: Mau tới
đây!
Hắn muốn điều tra rõ chân tướng năm đó, không cần biết thân thế của
mình giấu diếm bí mật gì, hắn cũng không thể tránh khỏi. Nếu không có
cách nào tránh thoát, vậy chỉ có thể vượt khó tiến lên, tối thiểu phải
biết phụ thân của hắn còn sống hay không!
Mục Thần cũng không phải người thích lằng nhằng, tính tình của hắn
phần lớn được ảnh hưởng từ mẫu thân, nếu đã quyết định chủ ý, vậy hắn sẽ nhanh chân tiến lên, sẽ không lùi bước.
Sau khi ổn định tâm tình, Mục Thần liền tìm đường ra, trước hết hắn phải tìm được đồ đệ ngu xuẩn, sau đó mới tính tiếp.
Đồ đệ ngu xuẩn cũng không phải quá ngu xuẩn, ký tử khế cũng không
tồi, tối thiểu hắn không chết, chứng tỏ Cố Vân Quyết còn sống. Hắn đã
cảm giác được nguồn sức mạnh bao lấy Cố Vân Quyết với nguồn sức mạnh bao lấy đĩa ngọc là cùng một thứ, cũng chính là phụ thân của hắn, trực giác nói cho hắn biết phụ thân chỉ muốn bảo vệ đồ đệ ngu xuẩn, cho nên mới
không để y tiến vào, vậy thì Cố Vân Quyết hẳn là không có nguy hiểm.
Thu lại hỏa diễm châu mà Bạch Hiểu Nguyệt đang ở, Mục Thần dùng thần
thức cảm ứng bốn phía một chút, phát hiện phía dưới tảng đá có một nơi
có thể xuyên thấu thần thức, hẳn là phụ thân lưu lại cho hắn. Mục Thần
giật giật khóe miệng, cúi đầu nhìn nơi kia, cuối cùng thở dài trong
lòng.
Hắn vừa định đột phá từ nơi đó, lại cảm giác thấy phòng đá bị lay
động một chút. Mục Thần cúi đầu, liền thấy nơi mà hắn muốn đi ra ngoài
kia không biết bị thứ gì nặng nề đập một cái, khiến cả phòng đá bị đung
đưa. Sau đó, vách đá xung quanh bắt đầu đổ nát, đá rơi ra, rung động
càng thêm rõ ràng. Mục Thần vui vẻ trong lòng, hắn cảm giác được, người
muốn phá vỡ vách đá này tuyệt đối là Cố Vân Quyết, tên đồ đệ ngu xuẩn
này quả nhiên không lừa hắn, tới chỗ nào cũng có thể tìm thấy hắn!
Suy nghĩ này còn chưa chấm dứt, bỗng oành một tiếng, có hàn quang bổ
ra từ dưới đáy phòng đá, một bóng người màu trắng lắc mình xông tới, Mục Thần còn chưa kịp kinh hỉ, cả người đã bị đối phương ôm lấy.
Cái ôm khi mất mà lại được, khác hẳn cái ôm lúc bình thường, dường
như chỉ cần một cái ôm này, là có thể lấp đầy lại cả trái tim. Mục Thần
cong cong khóe miệng, cuối cùng ôm lại Cố Vân Quyết thật chặt, phảng
phất như ôm lấy toàn bộ thế giới của mình, hắn chôn mặt vào cổ Cố Vân
Quyết, trái tim không nhịn được cũng run rẩy theo: Rốt cục, hắn vẫn chưa đánh mất đồ đệ.
Hai người cứ ôm như vậy, còn phòng đá vẫn cứ tiếp tục sụp đổ, mãi đến khi cả hai rơi xuống một nơi. Mục Thần rốt cục ngẩng đầu lên, lúc này
mới nhìn rõ vị trí của bọn họ, nơi này thế mà lại là lòng bàn tay của
tượng thần kia, vốn đang ở linh mạch nơi đáy hồ, lúc này lại ở bên trong khu vực của hồ nước, trong đó nhất định đã có trận pháp di dời.
Mục Thần chưa kịp tra xét xung quanh đã kéo lấy cổ tay của Cố Vân
Quyết, cẩn thận dò xét một phen, sau khi phát hiện linh lực tán loạn
trong cơ thể của y, thành linh mạch thậm chí có vết tích tổn hại, hắn
căng thẳng trong lòng, cái gì cũng không kịp hỏi, trước tiên nhét thuốc
vào miệng Cố Vân Quyết.
"Sư tôn." Cố Vân Quyết nắm lấy bàn tay hắn, lần thứ hai ôm Mục Thần
vào trong lòng, không che giấu được thâm tình và bất an vì suýt chút nữa mất đi hắn, "Ta rốt cuộc đã tìm được ngươi, lần này không tới muộn."
Mục Thần nghe vậy, động tác trong tay chợt cứng, sau đó hắn nhếch miệng, cười mắng câu: "Ngu ngốc!"
Hai người lại ôm một trận, Mục Thần sờ linh mạch của Cố Vân Quyết,
phát hiện thương thế đã được khống chế, lúc này mới nhớ tới, hỏi: "Sao
ngươi biết ta ở đâu?"
Cố Vân Quyết cười hôn nhẹ gò má của hắn, chỉ chỉ đầu ngón tay của tượng thần.
Lòng bàn tay kia hướng lên trên, ngón tay trỏ lại hơi cong, giống như đang dẫn đường.
Cố Vân Quyết cười nói: "Ta bị nguồn sức mạnh kia trực tiếp đuổi về
nơi này, nhìn thấy ngón tay này liền cảm thấy có chút kỳ quái, ngoại
hình của các ngươi giống nhau như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt lại gọi ngươi là Thánh Giả, ta liền suy đoán các ngươi hẳn là có quan hệ, y không nên
hại ngươi mới phải. Cẩn thân dò xét một phen, ta quả thực cảm ứng được
sóng linh lực của sư tôn."
Mục Thần nghe xong, cúi đầu nhìn lại, phòng đá kia thế mà chìm vào
đáy hồ, nơi sản sinh Băng Phách Châu trực tiếp tan vào trong hồ nước,
chảy vào Tuyết thành, sau này nếu có người lại đến tìm Băng Phách Châu,
không khác nào mò kim đáy biển, đây quả thật là sự bảo vệ tốt nhất cho
linh mạch của Tuyết Vực.
Mục Thần kéo tay Cố Vân Quyết, bay khỏi tượng thần, cẩn thận thu cả
tượng thần kia vào nhẫn. Thấy Cố Vân Quyết nghi hoặc nhìn mình, hắn có
chút lúng túng nghiêng đầu, "Người này, hẳn là phụ thân của ta."
"Phụ thân?" Cố Vân Quyết kinh ngạc ngẩn người, sau đó ảo não nói:
"Thật là bất kính! Vừa nãy ta còn đạp trán của nhạc phụ đại nhân!"
Mục Thần tức giận vỗ một phát vào đầu đồ đệ, "... Nghiệt đồ!"
"Sư tôn!"
"Hả?"
"Hôn một chút!"
Mục Thần nâng mặt Cố Vân Quyết lên, đến gần hôn một cái chẳng ôn nhu chút nào.
Cố Vân Quyết bị chọc tức cười nhưng lại không dám cười, luôn cảm thấy mỗi khi tiểu sư tôn suy nghĩ nhiều, biểu hiện của hắn vô cùng mạnh mẽ,
nhưng cũng đặc biệt đáng yêu.
Mục Thần không muốn tiếp tục đợi ở đây nữa, hắn vung vung tay nói với Cố Vân Quyết: "Đi thôi, trở về luyện đan, chúng ta còn có rất nhiều
chuyện phải làm."
"Sư tôn?"
Mục Thần vừa định đi, Cố Vân Quyết thế nhưng lại gọi hắn lần nữa, Mục Thần không khỏi dừng bước lại, đứng tại chỗ nghiêng đầu không rõ nhìn
Cố Vân Quyết, gương mặt tinh xảo tuy rằng vẫn lạnh nhạt, không tìm được
biểu tình dư thừa, nhưng ánh mắt của hắn đã trực tiếp nói ra suy nghĩ
trong lòng, đôi mắt viết đầy nghi hoặc. Điều này làm cho Cố Vân Quyết có chút buồn cười, trong lòng cũng bị chọc cho ngứa.
Thấy đồ đệ ngu xuẩn vẫn chỉ nhìn hắn cười mà không nói lời nào, Mục
Thần ít khi tốt tính, bỗng dưng không trở mặt hay thiếu kiên nhẫn giống
như bình thường, chỉ là đứng nhìn Cố Vân Quyết, lẳng lặng chờ đối phương nói lời kế tiếp.
Cố Vân Quyết đi tới, nhìn vào mắt Mục Thần, nghiêm túc nói: "Đồ nhi
hiện tại cần sư tôn trị liệu một chút mới có thể đi ra ngoài!"
Mục Thần ừm một tiếng, giơ tay muốn kiểm tra thương thế của Cố Vân
Quyết, không ngờ lại bị đối phương trực tiếp ôm vào lòng, lập tức hôn
lên.
Mục Thần ngẩn người, cuối cùng ôm lấy eo Cố Vân Quyết, nhắm mắt lại
cảm thụ lo âu và kinh hoảng khi mất mà lại được của đối phương, còn có
phần thâm tình sâu đậm kia, nỗi bất an trong lòng của hắn cũng dần dần
bình tĩnh lại...