Đánh đồ đệ một trận táo bạo xong, Mục Thần cảm thấy hả giận không ít. Hắn vừa ăn thịt nướng vừa liếc nhìn Cố Vân Quyết bên cạnh, Mục Thần lại cảm thán lần thứ hai, vẻ ngoài của tiểu đồ đệ quả thật không tệ. Ngoại
hình không còn tà khí của đời trước, vầng trán cao, ánh mắt sáng, lúc
cười phong lưu cởi mở, lúc nghiêm túc lại tự phát ra khí tức khiến người thần phục. Hơn nữa dung mạo còn rắn chắc hơn so với đời trước, vóc
người cao gầy, dáng dấp lại đẹp, không trách vì sao luôn có nữ tu động
tâm với y.
Tiểu đồ đệ có thể có được ngoại hình như vậy, đều là do hắn nuôi tốt.
Mục Thần nhét vào miệng Hắc Đản một miếng thịt, cũng không quản Hắc
Đản có bị nghẹn đến phát hoảng hay không, hắn chỉ cảm thấy tâm trạng hơi buồn phiền, luôn cảm thấy mình đang nuôi đệ tử cho người khác.
Có lẽ sau này khi tiểu đồ đệ hiểu chuyện, y sẽ tìm cho mình một nữ tử ôn nhu hào phóng nào đó, tiểu đồ đệ sẽ mang hết thảy ôn nhu dành cho
hắn để đưa hết cho nữ tử này. Sẽ có người tỉ mỉ trải giường chiếu cho y, sẽ bưng trà đưa nước cho y, đến lúc đó tiểu đồ đệ bị rơi vào ôn nhu
hương, nhất định sẽ hối hận vì bây giờ đã nói những lời vô sỉ này với
hắn, khi đó hai thầy trò gặp nhau có thể sẽ rất lúng túng. Vậy là tiểu
đồ đệ sẽ chuyển ra khỏi Viêm Dương cung, tự thành lập thế lực cho mình.
Viêm Dương cung lập tức sẽ trở nên quạnh quẽ, chỉ còn dư lại một mình
hắn.
Kính Đình đi, Kính Minh đi, ngay cả tên trồng thuốc cũng đi, vậy nếu tiểu đồ đệ cũng đi, hắn liền trở thành người cô đơn.
Con người ấy mà, thực chất chính là một loại sinh vật quần cư, nếu
như đã quen với cô đơn rồi, vậy sẽ ngóng trông có ai đó ở bên cạnh. Còn
nếu đã quen có người làm bạn, vậy thì họ lại sợ mất đi.
Lúc này Mục Thần đang suy nghĩ rất nhiều thứ, khó tránh khỏi có chút cáu kỉnh.
Ăn no xong liền phủi phủi tay, Mục Thần đứng lên nhìn về phương hướng của Thanh Hồng cốc ở phía tây, mỗi một nơi trên ngũ quan xinh đẹp của
hắn đều viết đầy dòng chữ thật là phiền!
Cố Vân Quyết nhẹ nhàng tiến đến sau người hắn, duỗi ra một đầu ngón
tay, hư hỏng dùng tay vẽ vòng vòng lên eo Mục Thần, cười hỏi hắn: "Làm
sao vậy?"
Mục Thần bị chọc vào chỗ ngứa, mặt lạnh quay đầu lại, lại có loại
kích động muốn đánh người. Tiểu đồ đệ da dày thịt béo, bây giờ đánh cỡ
nào y cũng không chịu nhớ, phải làm sao mới ổn đây?
Cố Vân Quyết kéo hắn trở về, nhấn ngồi ở trên ghế, dùng ôn ngôn nhuyễn ngữ dụ dỗ nói: "Sư tôn yên tâm, có ta ở đây rồi."
Mục Thần cụp mắt tiếp tục nghiên cứu cái vòng kia, cảm thấy lời này
của tiểu đồ đệ không có chút đáng tin nào. Lúc mấu chốt vẫn phải dựa vào hắn, vạn nhất ma công của y bị bại lộ, bọn họ có khả năng sẽ ngập đầu
trong tai ương.
"Tại sao không nói lời nào?" Cố Vân Quyết ngồi xổm người xuống, hai
tay nhấn lên đầu gối Mục Thần, ngẩng đầu nhìn vào mắt của hắn.
Tay của Mục Thần chợt ngừng lại, ánh mắt lóe lên một cái, mơ hồ có chút rối rắm.
Theo lý thuyết, thứ hắn nuôi lớn thì đó là của hắn, dựa theo thông lệ của Tiên giới, kẻ làm sư tôn như hắn có quyền quyết định đến chuyện
sống còn của đồ đệ.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, hắn có thể giữ tiểu đồ đệ ở lại bên cạnh mình, để y vĩnh viễn đi cùng hắn, để không bị bại lộ thân
phận tại Tiên giới, y ở lại bên cạnh hắn sẽ an toàn hơn.
Đúng, nếu y dám có mấy ý nghĩ bậy bạ thì hắn sẽ đánh y một trận, dù
sao đồ đệ cũng không đánh trả. Yên lặng liếc mắt nhìn Hắc Đản, mâu sắc
của Mục Thần tối sầm lại, nếu quả thật không được nữa thì liền ký kết
khế ước chủ tớ, khiến cho y vĩnh viễn nghe lời!
"Sư tôn đang nghĩ tới điều gì?" Nhìn thấy Mục Thần thay đổi biểu tình liên tục, Cố Vân Quyết nheo mắt lại, nhẹ giọng hỏi.
Không do dự, Mục Thần đột nhiên giương một ngón tay, đâm cái bẹp vào
mi tâm của Cố Vân Quyết, đâm đến khi xuất hiện một cái dấu hồng hồng,
thanh âm thanh lãnh khó nén sự bá đạo vang lên, "Đóng một dấu ấn, sau
này nuôi ngươi như Hắc Đản."
"Hả?" Tiếng cười trầm thấp xán lạn vang lên bên tai, ngữ điệu tự tin
khiến cho lòng Mục Thần run lên, "Sư tôn sợ ta chạy sao? Vừa nãy là đang ghen phải không?"
Mục Thần hừ lạnh một tiếng, "Ngươi vốn là do vi sư nuôi lớn."
"Là người của ngươi chứ gì, trước đây ngươi đã nói qua rồi, sư tôn phải chịu trách nhiệm với ta."
"Ngậm miệng lại, nói nữa là phạt quỳ." Mục Thần thẹn quá hóa giận,
hắn từng nói y là người của hắn, thế nhưng ý tứ của câu đó không giống
với ý tứ mà tên khốn này đang nói.
Cố Vân Quyết quả thật liền im lặng, nhưng lại móc ra một khối Ký Ức
Thủy Tinh. Trên đó có một tu sĩ mặc bạch y đang bạo ngược hô to một
tiếng: Y là do ta nuôi lớn, là người của ta!
Đoạn ký ức này vô cùng quý giá, là một trong những vật quan trọng nhất mà Cố Vân Quyết sưu tập được.
Mục Thần: "..."
Cái – tên – nghiệt – đồ!
Trực tiếp đánh chết y mới được!
————
Bên trong Thanh Hồng cốc đã tụ tập không ít tu sĩ, tuy rằng còn chưa
tới thời điểm mở bí cảnh nhưng người đến đây chờ đợi đã không ít, huống
chi còn có những kẻ đang dòm ngó trong bóng tối.
Nơi có người thì sẽ có thị phi, có thị phi thì sẽ có tranh chấp lợi
ích, có tranh chấp thì sẽ có người thành lập đoàn đội để cùng tự vệ, sau khi thành lập từng nhóm nhỏ thì sẽ có va chạm, sau đó liền có lý do
quang minh chính đại để giết người đoạt bảo.
Mỗi một người xa lạ đều có thể là yếu tố mấu chốt để đánh vỡ thế cân
bằng này, cho nên mỗi khi có khuôn mặt mới đến đều sẽ đặc biệt khiến
người khác chú ý.
Khi Mục Thần ngồi ở trên ghế được Cố Vân Quyết chậm rãi đẩy tới, lập
tức khiến cho những kẻ đang nấp trong bóng tối dòm ngó, lúc này đã có
người nhận ra được Mục Thần.
Tám năm trước tại Luyện Đan đại hội, Mục Thần đoạt được vị trí thứ
nhất, nhưng bởi vì có ma tu quấy rối sau lễ trao giải nên Mục Thần đã
mất đi tăm hơi, cũng không ai nghe nói hắn trở lại Sùng Vân môn. Hồi
trước có người nói hắn xuất hiện ở Song Kế thành, họ còn tưởng đâu có
người đồn bậy, vì dù sao một Đan sư như hắn muốn cái gì thì tự nhiên sẽ
có người dâng lên cho, căn bản không cần tự mình chạy xa như thế.
Nhưng mà, Mục Thần dĩ nhiên xuất hiện ở đây.
Mục Thần quan sát bốn phía, thấy ở đây có không ít người đều căng
thẳng nhìn mình, hắn hơi nhíu mày lại, không nhìn thấy năm sư huynh muội kia, nhưng hắn lại thấy được một người quen.
Ứng Lập Tuần.
Kiếp trước hắn lấy được Ngọc Dung Chi từ người này, cho nên trong lần gặp mặt tại Đan Thành, hắn đã để lại một đạo thần thức trên người đối
phương, lúc bốn mắt hai người chạm vào nhau, Ứng Lập Tuần chắp tay với
hắn, ôn nhuận tao nhã cười cười.
Mục Thần lạnh nhạt dời ánh mắt, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.
(Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có chuyện gì mà lại tự nhiên niềm nở, nếu không có gian trá thì chính là ăn trộm)
Lướt qua mọi người, Mục Thần nhìn về hướng phong cảnh phía xa.
Thung lũng nằm hai bên trái phải, thế mà cảnh sắc lại không giống nhau.
Bên trái là một mảnh núi rừng xanh mượt, các loại cây cối hoa cỏ có sức sống dạt dào.
Phía bên phải thế nhưng không hề có một ngọn cỏ nào, phóng tầm mắt nhìn tới hơn trăm dặm đều là màu đỏ của nham thạch.
"Một bên đỏ rực một bên xanh biếc, chẳng trách sao lại gọi là Thanh Hồng cốc." Mục Thần nói.
"Chúng ta cũng không vội vã, có thể đi dạo chung quanh." Lời của Cố
Vân Quyết còn chưa dứt, Ứng Lập Tuần liền đi tới, nhiệt tình nói: "Mục
huynh, chúng ta lại gặp mặt."
Sau khi gã tới gần, Mục Thần khó giải thích được nhớ tới quả đầu bị
nổ hệt như cây súp lơ lúc trước của gã, khóe miệng không nhịn được hơi
cong lên.
Người đối diện cũng cảm thấy hô hấp như ngừng lại, cảm giác khô nóng
từng bị cổ khí tức nguy hiểm kia đè xuống tám năm trước nay lại dâng
lên. Ngày thường gã ra vẻ đạo mạo, chẳng qua chỉ là một loại ngụy trang
mà thôi. Kỳ thực tâm tư của gã dâm đãng, tính tình lại nhỏ nhen, hơn nữa còn có thân phận Luyện Đan Sư che giấu, nên gã rất thích đi trêu chọc
mấy thiếu niên có tuổi tác không lớn để lấy nguyên dương, dùng hết thì
vứt, chẳng những không có tiết tháo chút nào, mà gã còn không biết dùng
công pháp gì cả.
Kiếp trước Mục Thần chính là vì thấy ngứa mắt chuyện gã gieo vạ cho
người khác, hơn nữa lúc gã luyện đan còn hành hạ linh thú đến chết, Mục
Thần nhịn không được nên liền làm thịt gã luôn.
Đời này thời gian gặp mặt sớm hơn, Mục Thần còn chưa có ý định xử lý
gã cho nên ánh mắt vẫn luôn rất lạnh, nhưng hiện tại hắn lại đột nhiên
nở nụ cười, Ứng Lập Tuần bỗng cảm thấy những thiếu niên bị gã chơi đùa
trước kia không có mùi vị bằng người trưởng thành, nhất thời nhịn không
được, đáy mắt gã lại lộ ra mấy phần si mê.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh trực tiếp phá vỡ gợn sóng trong lòng Ứng Lập Tuần.
Cố Vân Quyết giương tay, một bạt tai quất tới, một nguồn linh lực
cường đại bao phủ đến, trực tiếp quất bay Ứng Lập Tuần, mạnh mẽ quăng gã lên trên vách núi. Ầm một tiếng, bụi bặm màu đỏ bay lên cùng máu tươi,
những người không kịp tránh bị máu văng đầy người, nhưng mà không một ai dám có lời oán hận. Thế giới này chính là như vậy, cường giả vi tôn,
người yếu như giun dế, một người có thể đánh bay một tu sĩ Hóa Thần Kỳ
chỉ với một cái tát, có thể tưởng tượng được người động thủ có bao nhiêu năng lực.
Cố Vân Quyết sờ sờ tóc Mục Thần, cảm thụ được xúc cảm mềm mại trong
tay, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều, khóe miệng y khẽ cong, nhưng lời
nói lại làm cho người ta cảm thấy một luồng hàn ý thấu xương, "Chúng ta
không quen biết ngươi, đừng có tùy tiện lại gần. Còn nữa, ta không thích ánh mắt của ngươi." Nếu không phải do nhận ra trên người gã có một tia
thần thức của Mục Thần, y đã dùng một chưởng vỗ chết gã. Người như thế,
không biết tiểu sư tôn giữ lại có tác dụng gì.
Quả thật cũng không có tác dụng gì, chẳng qua là do Mục Thần quên rút về mà thôi.
Nhìn thấy đồ đệ động thủ, Mục Thần hoàn toàn không có ý tứ bảo y dừng tay, hắn còn có chút vui vẻ, bây giờ Cố Vân Quyết không trực tiếp đánh
chết người, dường như y đã thiện lương hơn kiếp trước rất nhiều. Nhưng
mà cái tên Ứng Lập Tuần này cũng không phải thứ gì tốt, nếu gã còn dám
làm chuyện ác, vậy cứ trực tiếp dùng một chưởng đập chết gã, đỡ phải
tiếp tục trêu chọc thị phi.
Bất tri bất giác, yêu cầu của Mục Thần đối với đồ đệ càng ngày càng thấp.
Những người vốn có tâm tư định đi đến lôi kéo, trong nháy mắt liền bỏ đi ý niệm này, đứng đó giữ thái độ quan sát.
Ứng Lập Tuần ngồi tại chỗ, uống mấy viên thuốc âm thầm điều tức, gã
nhắm mắt lại ẩn giấu thù hận của bản thân, vì tám năm trước đánh thua
Mục Thần, nên bây giờ gã mới muốn nhân cơ hội này để tiếp cận, nỗ lực
sau khi vào bí cảnh sẽ tìm cơ hội trả thù lại, không nghĩ tới bây giờ
lại bị Cố Vân Quyết sỉ nhục như vậy!
Nếu để cho gã có được cơ hội, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Nghĩ đến mấy viên thuốc mà mình có được, gã đột nhiên cảm thấy khô nóng cả người, Mục Thần! Mục Thần!
Bị một cái tát này của Cố Vân Quyết làm kinh sợ, mấy ngày kế tiếp
không có một ai không thức thời đi quấy rối bọn họ. Nhưng mà mỗi ngày ở
chỗ này đều có người minh tranh ám đấu, đề phòng lẫn nhau, mỗi ngày đều
thấy có người đánh nhau, những kẻ có cảnh giới thấp thậm chí trực tiếp
bị đánh chết. Đây chính là sự tàn khốc của tu chân giới, muốn sống sót
thì phải cướp đoạt tài nguyên, và bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ phải
chết.
Sáng sớm ngày thứ tư, người của Tứ Đại Tông Môn rốt cục chạy tới. Lần này người dẫn đội của Sùng Vân môn là một đệ tử đời hai của Chủ Phong,
chưa từng có giao tình gì với Mục Thần, sau khi cúi chào Mục Thần, hắn
liền đi sang một bên để chỉnh lý đội ngũ, thoạt nhìn là một người nghiêm túc.
Rốt cục, vào một ngày chạng vạng của nửa tháng sau, mặt trời chiều
ngã về tây, mây như lửa đốt, mơ hồ ngay tại ranh giới giữa trời và đất
chỉ còn lại một mảnh diễm hồng.
Bên trong những áng mây hồng lộ ra bốn vòng xoáy màu đen, cánh cửa của bí cảnh đã mở ra!
Đồng thời, một bia đá màu đen lặng yên trồi lên từ đỉnh núi, trên có ba chữ: Càn Ly cảnh!
Mục Thần nhìn đám tán tu thiếu hiểu biết đang tranh nhau tiến vào,
đáy mắt chợt lóe một tia trào phúng, trong bốn cánh cửa này chỉ có một
cánh cửa là đường sống, ba cửa còn lại nhất định sẽ khiến những người
tiến vào chôn cùng bí cảnh, ai biết cánh cửa mà mình giành tới tay, là
đường sống, hay là đường chết.
Cố Vân Quyết khẽ cười một tiếng, độ cong nơi khóe miệng ác liệt mà
nguy hiểm, phảng phất như vừa tìm được chuyện thú vị, y hứng thú nhìn
mọi người bay vào, không hề có một chút ý tứ sốt ruột.
Khi những người bên ngoài đều đi gần hết, Mục Thần mới hỏi: "Vào cửa nào?"
"Đi một con đường không ai đi." Cố Vân Quyết kéo Mục Thần, thân hình
thoắt một cái, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trên đỉnh ngọn núi, đứng
cạnh cái bia đá kia.
"Càn Ly cảnh..." Mục Thần nhìn dưới góc phải bia mộ, nghi ngờ nói: "Nơi này chẳng lẽ lại có liên quan tới Càn Khôn Linh?"
"Sao cơ?"
"Ngươi nhìn cái này, có giống Càn Linh hay không?" Mục Thần giơ giơ
ống tay áo, gọt mất một mảnh đá phía trước tấm bia, vừa vặn lộ ra toàn
cảnh của bia đá này.
Cố Vân Quyết nhíu nhíu mày lại, kiếp trước y bị đẩy ra từ nơi này,
sau đó thì bí cảnh đổ nát, y vốn cũng không chú ý tới hình vẽ đó, nhưng
khi Mục Thần vừa nói như thế, y cũng cảm thấy quả thật có chút tương tự
với Càn linh, chỉ có điều cái lục lạc này nhiều hơn Càn Linh một cái hoa văn.
"Bất kể có phải hay không, vào xem thử là biết." Mâu sắc của Cố Vân
Quyết hơi trầm xuống, y luôn cảm giác nơi này dường như có thứ gì đó mà
mình chưa phát hiện.
Mục Thần hiếu kỳ nhìn y, Cố Vân Quyết ôm eo hắn, dặn dò: "Bắt đầu từ bây giờ, sư tôn cần phải nghe ta an bài."
Mục Thần gật gật đầu, đồ nhi quen thuộc nơi này hơn mình, vì lý do an toàn, đương nhiên phải để y định đoạt.
Cố Vân Quyết vỗ một chưởng vào bia đá, sau khi bia đá vỡ vụn, một cái hắc động xuất hiện không hề có một tiếng động, đây mới thực sự là cửa
sống, những cái khác bất quá là mồi nhử thôi. Diện mục chân chính của bí cảnh này chính là một nơi truyền thừa, Luyện Hồn Ma Công của y cũng lấy được từ chính nơi đây!
Trong nháy mắt khi hai người nhảy xuống, Mục Thần lập tức kinh ngạc
trợn mắt lên, không dám tin tưởng hỏi: "Tại sao lại như vậy?!"
Linh lực của hắn, thế mà không nhấc lên được một tia!
Sau khi Cố Vân Quyết rơi xuống đất liền ôm chặt Mục Thần vào trong
ngực, khẽ cười cọ cọ tai hắn, tiếng nói trầm thấp, khí lưu ám muội lay
động thần kinh nhạy cảm của Mục Thần, "Bởi vì đây là một con đường bình
thường, ở trên con đường này, toàn bộ linh lực đều sẽ bị áp chế, ngươi
và ta bây giờ chính là hai người phàm. Sư tôn, rốt cục ngươi cũng rơi
vào tay ta rồi."