Chử Thiên Song sợ hết hồn, mình mới lắm mồm một câu, lại đưa tới cho
sư bá tổ một người theo đuổi, nhìn ánh mắt mà đối phương nhìn sư bá tổ,
quả thực là si mê a! Giống y như đúc ánh mắt của Nhị sư bá lúc giận dỗi
sư tôn a! Nghĩ xong, Chử Thiên Song lập tức bỏ chạy, nhanh đi báo tin
cho Mục Thần, nếu như đối phương chơi trò cưỡng ép thì làm sao bây giờ,
sư bá tổ thiện tâm như thế, khẳng định chịu thiệt, ngẫm lại quả thật
đáng sợ!
Mục Thần mới vừa xem đồ đệ xong, liền thấy Chử Thiên Song đáp xuống ở bên cạnh hắn, một mặt lo lắng.
Liễu Hàn Chi cũng nhìn sang, đồ nhi mình nuôi lớn lại không thân
thiết với mình, ngược lại quan hệ không tồi với Mục Thần và Đoan Mộc
Phong, cái loại có nãi chính là nương* này, quả nhiên muốn ăn đòn!
(có nãi chính là nương: ai có sữa thì coi người đó là mẹ)
Chử Thiên Song nhìn chung quanh một chút, làm một cái kết giới ngăn
cách tầm mắt của người khác, lúc này mới lên tiếng, nói ào ào ào ào, một hơi nói hết suy nghĩ của mình cho Mục Thần, có lòng tốt nhắc nhở Mục
Thần nhất định phải cẩn thận a cẩn thận, gặp mặt người đó thì liền trốn
đi, đối phương mặc cả người màu đỏ, vô cùng giống đồ yêu diễm tiện hóa*
trong truyền thuyết, bị quấn lấy khẳng định không cắt đuôi được, sư bá
tổ nếu bị quấn lấy, nhớ phát tín hiệu cầu cứu!
(Yêu diễm tiện hóa: đồ đê tiện xinh đẹp)
Mục Thần cả người một trận phát tởm, mặc dù có chút không tin lời này của Chử Thiên Song, nhưng vẫn quyết định sau này nếu bị người mặc áo đỏ quấn lấy tuyệt đối sẽ đạp bay hắn.
————
Nửa đêm, khí áp có chút trầm thấp, trên không trung mây đen cuồn
cuộn, dường như lập tức sẽ mưa xối xả. Mục Thần đứng ở cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, bóng đêm đen như mực khiến cho toàn bộ kiến trúc màu đỏ
của Viêm Dương cung như nhiễm phải một không khí trang nghiêm, càng
khiến xung quanh lộ vẻ an tĩnh hơn rất nhiều.
Từ khi Kính Minh rời đi, Viêm Dương cung đột nhiên yên tĩnh lại, Mục Thần có chút không thích ứng.
Không biết mới chạy đi nơi nào kiếm ăn trở về, Hắc Đản giương cánh
bay đến, hẳn cũng biết sắp mưa rồi, nó đứng ở trên bệ cửa sổ híp mắt
nghỉ ngơi. Thấy Mục Thần vẫn luôn ngẩn người, nó mở một con mắt nhìn một chút, lấy một hạt châu vàng óng ánh giấu ở trong cánh ra, dùng cánh
nâng lên đưa cho Mục Thần.
Mục Thần nghi hoặc một tiếng, "Đây là cái gì?"
Hắc Đản nhỏ giọng nói: "Yêu đan của Hoàng Kim Cự Mãng* Kim đan kỳ, nghe nói có thể luyện đan, đưa ngươi."
(Hoàng Kim Cự Mãng: con rắn lớn màu vàng kim)
Mục Thần cầm lên nhìn nhìn, ánh sáng vàng kim dày đặc hội tụ trên tay hắn, yêu đan của yêu thú, dược lực cao hơn rất nhiều linh dược, cũng
không dễ dàng mất đi, có rất nhiều luyện đan sư vì thế mà cố ý nuôi nhốt linh thú, đợi chúng nó sau khi kết đan thì giết chết lấy đi luyện chế
linh đan đan dược. Mục Thần vẫn luôn ghét bỏ phương thức này, chỉ có kẻ
ngu xuẩn mới dùng biện pháp huyết tinh như thế, lấy sinh mệnh để đổi vật chất. Luyện đan sư có thiên phú chân chính cho dù chỉ dùng đồ vật không có linh thức cũng có thể làm ra linh đan diệu dược, diệu thủ hồi xuân,
căn bản không cần tạo ra sát nghiệt.
Hắc Đản nhìn chung quanh một chút, phát hiện Cố Vân Quyết không ở
đây, lúc này mới dám sảng khoái mở miệng nói chuyện, khoe khoang thổi
phồng, "Trước tiên ta làm như thế này, rồi làm như vậy, cuối cùng thì
khà khà khà! Liền giải quyết được cái con Cự Mãng Kim đan kỳ này, nó ôm
bắp đùi của ta gọi cha ta cũng không hề buông tha nó!" Nghĩ đến dáng dấp một con rắn lớn ôm cái chân quạ của mình mà khóc ròng ròng, Hắc Đản đắc ý quẹt quẹt cái chân phân nhánh của mình, thực sự là quá ư khí phách!
Mục Thần ghét bỏ nhíu nhíu mày lại, "Giọng nói này của ngươi, thật khó nghe."
Hắc Đản nhanh chóng dùng cánh che mỏ, thuận tiện còn dùng đôi mắt
tròn vo màu đỏ nhìn quét xung quah, nhìn xem Cố Vân Quyết có ở đây hay
không.
"Nhưng cũng không phải là không thể trị, " Mục Thần trầm tư suy nghĩ
một chút, đột nhiên linh cơ hơi động, nói với Hắc Đản: "Đi theo ta."
Hắc Đản đi theo Mục Thần tiến vào phòng luyện đan, so với Cố Vân
Quyết hỉ nộ vô thường, dưới cái nhìn của nó, Mục Thần vốn là được gọi là tính khí không tốt quả thực chính là hóa thân của hai từ "ôn nhu", hơn
nữa linh hồn của Mục Thần quá tinh khiết, ít nhất là trong những người
mà nó từng gặp ở tiên giới, chỉ có thần hồn tinh khiết của Mục Thần mới
khiến người ta không có cách nào từ chối.
Mục Thần tìm kiếm một lát rồi đưa cho Hắc Đản một viên thuốc màu đen
lớn cỡ móng tay, sau khi cho Hắc Đản ăn, Mục Thần thỏa mãn nhếch miệng,
nhẹ nhàng nở nụ cười, "Dược hiệu chỉ có mười ngày."
Hắc Đản: "Chiếp?" Mẹ nó sao ta lại phát ra loại thanh âm này?!
————
Mới từ Chính Phong quay về đến cửa Viêm Dương cung, Cố Vân Quyết đột
nhiên dừng bước, theo trực giác liếc nhìn phương tây, trong nháy mắt
chuyển biến phương hướng, tìm tới người đã chờ mình khá lâu, dung nhan
tuấn mỹ của thiếu niên đột nhiên xuất hiện ý tứ trêu chọc, "Tại sao còn
chưa đi? Lại có bảo bối gì muốn đưa ta à?"
Sắc mặt Cố Vân Cẩm hơi biến, mơ hồ có chút đau lòng, "Trước khi chia
tay đột nhiên nhớ tới một chuyện, cảm thấy nói cho ngươi biết sẽ tốt
hơn."
Cố Vân Quyết đứng tại chỗ không có nói tiếp, một bộ dáng cảm thấy rất hứng thú.
Cố Vân Cẩm tiếp tục nói: "Ma giới đang bắt Luyện đan sư, tên của Mục
Thần nằm ở vị trí đầu tiên, dù sao hắn cũng là đệ tử của Đan Dương Tử,
ngươi chú ý một chút."
Lời này vừa mới nói xong, mắt của Cố Vân Quyết chợt lóe lên ý lạnh,
trường kiếm ra khỏi vỏ, sau khi một tiếng rên rỉ truyền đến bên tai họ,
một người áo đen phịch một tiếng rơi xuống giữa hai người, ma khí không
thể áp chế trên người kẻ đó khiến Cố Vân Cẩm ngay lập tức nhận ra đối
phương đến từ Ma giới.
Cố Vân Quyết cười nhạt một tiếng, chiếc giày trắng tinh xảo đạp lên
ngực đối phương, cũng không biết y dùng bao nhiêu sức, âm thanh xương vỡ răng rắc răng rắc vang lên khiến người tê cả da đầu, người dưới chân
nhếch miệng, dòng máu đỏ sậm hòa lẫn với ngũ tạng bị vỡ vụn không thể ức chế chảy ra từ trong miệng, đôi mắt trừng đến nỗi viền mắt sắp nứt,
trong mắt là tơ máu hằn sâu, biểu tình vặn vẹo chứng tỏ lúc này hắn đang thống khổ biết dường nào, nhưng cố tình hắn lại không phát ra một chút
thanh âm. Cố Vân Quyết không thay đổi biểu tình, giọng nói mang theo vẻ
ung dung nhàn nhã khó giải thích được, y thản nhiên nói: "Chậc, lập tức
bắt được một tên."
Cố Vân Cẩm còn chưa nói tiếp, liền thấy thiếu niên ở trước mắt đột
nhiên giơ tay, ngón tay dài nhọn khớp xương cân xứng, còn mang theo vẻ
non nớt mà thiếu niên mới có, nhưng động tác kế tiếp của đối phương lại
làm cho đáy lòng gã phát lạnh. Gã thấy bàn tay trắng nõn này hạ xuống
trước mắt kẻ mặc áo đen, nắm vào trong hư không một cái, trực tiếp rút
thần hồn của đối phương ra, sau đó dưới chân hơi động, hỏa diễm hừng hực thuận tiện thiêu rụi thân thể người nọ hầu như không còn, trực tiếp hóa thành hư vô.
Thiếu niên tuấn mỹ mặc bạch y khẽ mỉm cười với gã, từ trong không
gian giới chỉ lấy ra một quả cầu trong suốt, bên trong đã có mười mấy
thần hồn màu đen thống khổ kêu rên, mỗi người đều đang cào cấu vách
tường của quả cầu, muốn đột phá lớp bình phong này để được tự do, nhưng
đáng tiếc, đồ vật trước đây bọn họ tiện tay liền có thể bóp nát giờ khắc này lại thành một bức tường mà họ không thể vượt qua, như lấy trứng
chọi đá, mặc bọn họ giãy giụa như thế nào cũng không thể lay động mảy
may.
Lại nhét vào một cái thần hồn, Cố Vân Quyết một mặt vô hại cười nói:
"Chờ ta tra hỏi xong vừa vặn lấy làm đồ ăn cho linh sủng, đại ca muốn về chỗ của ta ở mấy hôm không?"
Cố Vân Cẩm nhìn đáy mắt không hề che giấu ác ý của Cố Vân Quyết, cười khan một tiếng, lắc lắc đầu, ở mấy hôm? Nói không chừng gã cũng bị cái
tên "đệ đệ" khoác da người này xem là thức ăn cho chim, nhìn trình độ
thành thục lúc nãy liền biết, không biết y đã đánh bao nhiêu cái thần
hồn mới luyện thành thủ pháp nhanh như vậy.
Cố Vân Quyết tiếc nuối khoanh tay lại, toàn thân áo trắng vẫn không
dính một hạt bụi như trước, phảng phất như một thiếu niên hàng xóm không màng thế sự, "Thật là quá đáng tiếc." Y nói xong còn liếm liếm khóe
miệng, phảng phất như xuyên thấu qua lớp vỏ bên ngoài của Cố Vân Cẩm mà
nhìn thấu bản chất linh hồn của gã, dáng dấp trông mà thèm này của y
khiến cho Cố Vân Cẩm một khắc cũng không tiếp tục chờ đợi, cấp tốc rời
đi.
Biểu tình của Cố Vân Quyết càng thêm tiếc nuối.
Mới vừa trở lại Viêm Dương cung, y liền thấy vùng trời phía nam xa
xôi đột nhiên hạ xuống một đạo sấm sét, ầm ầm một tiếng, bên trong ánh
vàng lộ ra sấm sét màu tím giống như một con Cự Long mất khống chế, kéo
dài nhảy lên mười mấy dặm, bỗng khoảnh khắc tiếp theo liền an tĩnh lại.
Sau đó, mưa to tầm tã trong nháy mắt hạ xuống, mưa bụi mông lung chân
trời, đêm đột nhiên lắng xuống, ngoại trừ tiếng mưa rơi, ngay cả một
chút tiếng gió cũng không có.
Nhưng trận sấm sét này, lại kinh động không ít tu sĩ.
Vô số đại năng đang bế quan dường như cảm ứng được cái gì, ánh mắt
đều nhìn về hướng sấm sét mà dâng trào cảm xúc, thậm chí có không ít
người xuất quan, nhanh chóng bay về phương hướng kia. Cảnh tượng kì dị
giáng xuống từ trời, chính là có dị bảo xuất thế, nếu giành được vật này trong tỷ lệ một phần một ngàn vạn, cũng còn hơn trăm năm ngồi bất động
mà không có tiến triển.
Lúc này, chỗ sấm sét hạ xuống, có một trung niên tu sĩ mặc thanh y
mặt mày xám xịt từ sâu trong núi lớn bay ra ngoài, lắc lắc cái đầu đầy
lá cây, táo bạo nói: "Mẹ nó! Bình phong này thật cứng! Xé ra nó phế bỏ
một nửa linh lực của ca rồi!"
Lúc này, hắn nhìn thấy một cái ông lão mặc áo đen vội vã bay đến,
kinh hỉ thoáng nhướn mi, hắn bay qua nắm lấy cổ áo của đối phương, dùng
một tay xách lên, "Hơn 500 tuổi mà mới Hóa Thần kỳ?" Lại đạp vào mông
đối phương một cước, người áo xanh ghét bỏ nói: "Ngươi tại sao lại ngu
xuẩn như vậy?"
"Lão tổ tông!" Bên cạnh có người muốn tới gần lại bị lão giả phất tay ngăn trở, mình ở trong tay đối phương cũng như một đứa trẻ, không hề có một chút năng lực phản kháng nào, người trước mắt này, sâu không lường
được, nếu hắn muốn động thủ, bọn họ đều sẽ chết ở chỗ này, từ khi nào
tiên giới lại có người như vậy?
Người áo xanh tằng hắng một cái, lau bụi trên mặt, lẫm lẫm liệt liệt
hỏi: "Ta hỏi ngươi, người ở tiên giới, họ Mục, bộ dáng lại soái giống
như ta vậy, khoảng chừng một trăm tuổi, tu vi trâu bò hơn ngươi thì có
những ai?"
Lão giả nhìn gương mặt kia của đối phương, sắc mặt đỏ lên, đối phương bị sét đánh cháy sém cả mặt, ai mà biết hắn có bộ dạng ra sao! Bất quá
người họ Mục, hơn một trăm tuổi liền đến tu vi Hóa Thần kỳ trở lên, ở
tiên giới chỉ có một.
"Sùng Vân môn Mục Thần, hơn một trăm tuổi, nghe đâu tu vi đã đến Hóa Thần kỳ."
"Ở nơi nào?"
"Phương Bắc."
Người áo xanh ném lão giả đi, cao hứng vuốt đầu tóc, đi theo phương
hướng mà lão giả chỉ, chạy chưa được bao xa, hắn liền quẹo theo hướng
núi, nhanh chóng bay về phía Tây. Sùng Vân môn ở Phương Bắc, một đường
chạy theo hướng bắc là được rồi, chờ hắn tìm được nhi tử của Tam thúc,
lão già kia sẽ tính cho hắn một công lao lớn!
Mắt thấy bóng lưng của người này biến mất, mọi người vừa ngạc nhiên
vì tu vi của hắn, đồng thời biểu tình đều rất quái lạ: Thì ra là một
thằng ngốc không biết đường!
————
"Hắt xì!" Mục Thần đột nhiên cảm thấy mũi có chút ngứa, luôn có ảo giác rằng có người đang muốn tìm mình để gây phiền phức.
Cố Vân Quyết cầm cái áo choàng kia lên, từ phía sau nhẹ nhàng tới gần, khoác lên trên vai Mục Thần, thuận thế buộc chặt.
Mục Thần nhíu mày, tiểu đồ đệ trở về quá muộn, Nhạc Minh Trạch tại
sao lại nói nhảm nhiều như vậy? Không phải chỉ là thi đấu sao, có thể
thắng là được rồi.
"Sư tôn có mệt hay không?" Cố Vân Quyết nhìn chăm chú vào đôi mắt Mục Thần, giơ tay vuốt phần tóc tán loạn trên vai hắn ra sau lưng, ôn nhu
hỏi.
Mục Thần nhếch nhếch khóe miệng, dường như muốn khoe khoang đồ chơi mới, hắn móc Hắc Đản từ trong bóng tối ra.
"Chiếp chiếp!" Hắc Đản khóc không ra nước mắt, từ lúc uống thuốc tới
giờ dù cho nó nói cái gì cũng biến thành chiếp chiếp! Đường đường là
Thâm Uyên ác ma, đây là mất mặt cỡ nào chứ!
Cố Vân Quyết sửng sốt một chút, nở nụ cười, "Thuốc của Sư tôn quá
tuyệt vời, dĩ nhiên có thể thay đổi âm thanh của Hắc Đản, Hắc Đản thích
đến muốn khóc rồi kìa."
Mục Thần mặt lạnh ừ một tiếng, đôi tai lại có chút đỏ, "Nó yêu thích
là tốt rồi." Được đồ đệ chân thành khích lệ như thế, trên mặt Mục Thần
có chút không kiềm nén được.
Cố Vân Quyết cười cọ cọ gò má của hắn, "Sư tôn có thể nghiên cứu thêm thuốc có thể khiến Hắc Đản ca hát thuốc, nó thích nhất là học theo chim hoàng oanh ca hát."
Cố Vân Quyết khẽ cười đến gần, ôm lấy eo Mục Thần, tiểu sư tôn của y, thực sự là dễ thỏa mãn, người đáng yêu như thế là của mình y. Không
quản thần ma, ai dám chặn, y liền giết kẻ đó, nếu là thiên đạo dám chặn, y liền diệt thiên đạo này này!
————
Ngày hôm sau, tứ môn thi đấu tiếp tục.
Bởi vì Cố Vân Quyết tỷ thí vào buổi chiều, hơn nữa Mục Thần một lòng
muốn luyện chế dược vật giúp Hắc Đản có thể học hát như chim hoàng oanh, lúc này mới làm trễ nãi thời gian, đến buổi trưa mới chạy tới địa điểm
thi đấu.
Xa xa mà nhìn, liền thấy một người áo đỏ đứng trên không trung, một
khuôn mặt tinh xảo nhìn không ra nam nữ, mặc hồng y, tay áo tung bay,
trong đầu Mục Thần lập tức xuất hiện đoạn lời nói mà Chử Thiên Song nói
cho hắn biết, lại nhìn trên trán đối phương, dường như có dán vào bốn
chữ lớn: YÊU – DIỄM – TIỆN – HÓA!
"Mục Thần, ta muốn cùng ngươi... A!" Người áo đỏ muốn nói ta muốn
cùng ngươi tỷ thí luyện đan, xem ai mới là người tài giỏi nhất thiên hạ, kết quả lời còn chưa nói ra, liền thấy một đôi giày trắng xuất hiện
trên trán, hắn là một đan tu, ngày thường ngoại trừ luyện đan, căn bản
là không đánh nhau với người khác.
Mục Thần sắc mặt lạnh lẽo, tốc độ không đổi, trực tiếp đạp đối phương xuống, giẫm xong còn phất phất tay áo rồi tiêu sái đi mất. Hừ, không
phải ai muốn ở cùng hắn cũng được, kẻ không có mắt dám làm lỡ thời gian
hắn đi xem đồ nhi, lần sau gặp cũng phải giẫm hắn!
"Chủ nhân!" Người hầu trông như cái đèn lồng đỏ nhanh chóng chạy tới, một mặt khiếp sợ.
"Mục Thần!" Người áo đỏ từ trong đất bò ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Bạc Cẩn Du ta! Không đội trời chung với ngươi!"