Cố Vân Quyết cảm nhận được sát khí phía sau, vừa nghiêng đầu liền
thấy Mục Thần dùng sắc mặt âm trầm nhìn y, khí thế lạnh lẽo kia, cũng
không phải một đôi lời có thể dụ ngọt được. Cố Vân Quyết dở khóc dở
cười, biết không thể tiếp tục đùa hắn, bằng không người chịu khổ chính
là mình.
"20 ngàn!" Mục Thần lạnh lùng nói, tật xấu vừa giận liền dùng tiền tuyệt đối là học theo sư tôn Đan Dương Tử của hắn.
"20 ngàn mốt!" Đối phương che miệng cười khẽ, hồng sa che mặt, tiếng
cười như chuông bạc càng mang theo mê hoặc, "Con yêu hồ này cũng không
phải quá quan trọng với ngài, cần gì phải tranh cùng tiểu nữ?"
Tranh giành đồ vật với một cô gái, nói theo mấy tên chính nhân quân
tử ở tiên giới thì quả thật có chút trơ trẽn. Dựa vào thân phận của Mục
Thần, muốn cái gì chẳng qua chỉ là chuyện duỗi một cái tay mà thôi. Chỉ
cần hắn nói coi trọng thứ gì, vô số tu sĩ đều chịu vì hắn hai tay dâng
tặng, chỉ vì cầu một khỏa đan dược để cho mình thoát thai hoán cốt. Bất
quá Mục Thần lại không hề lưu ý ánh mắt của người khác, không chút nào
thương hương tiếc ngọc mở miệng: "40 ngàn!"
Người trả giá cao thì giành được, quản đối phương là nam hay là nữ,
tiên giới bao nhiêu người đều bởi vì háo sắc mà chết ở trong tay nữ tu,
hắn vĩnh viễn sẽ không xem nhẹ bất luận người nào, đặc biệt là nữ nhân.
Lúc các nàng muốn làm một chuyện gì đó, tâm cơ và nghị lực thậm chí còn
lớn hơn nam tu. Xem đám nữ tu ở Hồng Tụ cung mỗi ngày đều vì khuôn mặt
của mình mà đi hái hoa thì biết, nữ tu có nghị lực đáng sợ cỡ nào.
40 ngàn linh thạch thượng phẩm, có thể đi chợ đêm công khai yết giá,
muốn cái dạng yêu thú gì đều có người dám bí quá hóa liều mà thực hiện,
một con cửu vĩ hồ, 20 ngàn linh thạch thượng phẩm dĩ nhiên là giá trên
trời, Mục Thần mở miệng liền 40 ngàn, vụ này làm tất cả mọi người cấm
khẩu, rất lâu không thấy ai phá gia chi tử* như vậy rồi!
(Phá gia chi tử: kẻ phá của trong gia đình)
Vị cô nương kia biến sắc mặt, thu lại ý tứ trêu đùa, nghiêm mặt nói:
"Con yêu hồ này là tiểu muội lấy đi cứu người, không biết vị tiên trưởng này có thể nhường lại cho tiểu muội hay không?"
Cứu người? Mục Thần hừ lạnh một tiếng, loại lý do này kẻ ngu si mới tin.
Lúc này Cố Vân Quyết đáp lại một câu: "Yêu hồ này ta cũng coi trọng, vừa vặn mang về làm thần thú trấn sơn."
Nữ tử kia oán hận nắm chặt tay, ý cười trên mặt lại nổi lên sát ý, "40 ngàn mốt!"
"60 ngàn." Âm thanh của Cố Vân Quyết nhẹ như mây gió, phảng phất như
vứt 60 ngàn miếng linh thạch thượng phẩm cũng giống như vứt một đĩa thức ăn.
Cuối cùng dùng 60 ngàn linh thạch thượng phẩm mua lại con cửu vĩ hồ
chỉ có ba đuôi, Mục Thần ký tên, trả tiền, nhìn bạch hồ bị đưa vào bên
trong gian phòng, ghét bỏ nhíu mày, sàn đấu giá không thành thật, dùng
sách tranh lừa người! Lông của con hồ ly này không tốt đẹp gì, căn bản
cũng không có da lông mềm mại, bóng loáng không dính nước, sờ như gấm
vóc như trong sách tranh.
Nếu mua, cũng không thể cứ ném đi như vậy, Mục Thần hiển nhiên mất đi hứng thú, quay đầu liền muốn đi.
Cố Vân Quyết nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, đèn nén ý cười bên mép, dụ dỗ: "Nuôi cho lông đẹp lại là tốt rồi."
Mục Thần hoài nghi liếc mắt nhìn Bạch Hồ một cái, không xác định con
vật nhỏ này có thể nuôi dưỡng cho tốt lại hay không, thấy một bộ dáng
muốn chết không muốn sống của đối phương, Mục Thần nhíu nhíu mày, giơ
tay bóp nát vòng ngự thú trên cổ đối phương, tháo bỏ dây xích trên tứ
chi, nhấc cổ đối phương lên, vứt cho Cố Vân Quyết.
Hai thầy trò mới ra khỏi sàn đấu giá, một người thiếu niên dáng dấp
thanh tú liền chạy tới, còn không đợi Mục Thần nói chuyện, phạch một
tiếng quỳ trên mặt đất, người này thoạt nhìn cũng gần như bằng tuổi với
Cố Vân Quyết, mười lăm, mười sáu tuổi, trong con ngươi mang theo nước
mắt, điềm đạm đáng yêu, "Cầu thượng tiên thu lưu!"
Người này là cái lô đỉnh vừa nãy hắn trong lúc vô tình mua lại, Mục
Thần liếc mắt một cái liền nhận ra được. Thân là nam tử, lại có số mệnh
thế này, chỉ có thể than thở trời cao bất công, mà Mục Thần cũng không
muốn mang đối phương về.
Cường giả không cần đồng tình, người yếu càng không đáng đồng tình,
đây cũng là vận mệnh của người tu tiên chống lại số trời, không tranh
nổi thì phải chết, không còn cách khác.
Hắn trong lúc vô tình cứu người này một mạng, đã coi như thiên đại ơn trạch, hắn không có nghĩa vụ xen vào cuộc sống sau này của đối phương.
Thiên hạ này, có quá nhiều người vận mệnh bất công, hắn ngay cả mình đều cứu không được, sao phải quan tâm đến người khác?
Mục Thần tiện tay ném cho đối phương một cái bình sứ, lạnh nhạt nói:
"Viên đan dược kia có thể tạm thời áp chế thể chất của ngươi, sau đó thế nào, dựa vào chính ngươi."
Cố Vân Quyết cười híp mắt đuổi tới, vươn tay nắm lấy tay Mục Thần,
Mục Thần bất đắc dĩ trừng tiểu đồ đệ một cái, "Lớn như vậy còn nhõng
nhẻo, biết mất mặt hay không?"
"Nắm tay sư tôn, vĩnh viễn không mất mặt."
Mục Thần bật cười, cái giọng điệu này!
Người đang quỳ nắm trong tay chiếc lọ, si ngốc nhìn bóng lưng Mục
Thần, dường như muốn khắc sâu thân ảnh này ở trong linh hồn, từ nhỏ đã
trở thành đồ chơi cho người khác, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng có
người đối xử bình đẳng với mình, một người cao cao tại thượng, có khả
năng hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy người ấy nữa. Ánh mắt lại nhìn sang
Cố Vân Quyết, hắn thậm chí nảy sinh một phần đố kỵ mà chính mình cũng
không nhận ra được, mãi đến tận khi thân ảnh của Mục Thần biến mất, hắn
cũng chậm chạp không nỡ thu hồi ánh mắt.
Rốt cục, rốt cuộc không nhìn thấy bóng người màu trắng kia nữa, cũng
biết Mục Thần tuyệt đối không thể vì hối hận mà quay trở về mang hắn
theo, thiếu niên đứng lên, ăn viên đang dược Mục Thần cho, rồi tùy tiện
bôi đất cát lên mặt, trốn ra khỏi thành.
Sau khi hai thầy trò rời khỏi, Mục Thần đã quên đi sự tình của thiếu
niên kia, tâm tư toàn bộ đều đặt lên trên người con yêu hồ, "Đực hay
cái? Tam phẩm yêu thú, chắc sẽ biết nói phải không?"
Bạch Hồ dáng dấp như gần chết liếc nhìn Mục Thần, con ngươi đảo một
vòng, suy nghĩ trong lòng còn chưa kịp thực thi, liền bị Mục Thần lôi ra từ trong lòng Cố Vân Quyết, giơ tay đánh một cái, trực tiếp đánh đối
phương về phía vách núi đối diện, toàn bộ thân yêu hồ khảm lên phiến đá
màu xám đen, đầu cũng không ngẩng lên được.
Mục Thần mặt lạnh đứng ở phía trước, lạnh giọng hỏi: "Muốn chạy?"
Yêu hồ mất công tốn sức nâng đầu khỏi mặt đất, tức giận nhìn Mục
Thần, nó chỉ là muốn chạy mà thôi, vẫn chưa có thực thi kế hoạch, người
này sao lại không nói đạo lý như vậy!
Mục Thần đứng trên không trung, mắt lạnh nhìn đối phương, yêu ma hai
giới, cường giả vi tôn, muốn đối phương cúi đầu xưng thần, đánh là được
rồi, đánh đến khi nó không dám phản kháng mới thôi. Yêu hồ này thoạt
nhìn dã tính khó thuần, muốn mang về nuôi, đánh phục rồi lại nói.
Giương tay, trong hư không nắm lấy cái cổ của yêu hồ, ra vẻ muốn mở hai chân sau của nó, "Đực hay cái?"
"Nam!" Yêu hồ tức giận rống lên một câu, nhe răng làm dáng muốn xé
nát Mục Thần. Không biết người này mua mình là có ý gì, đối phương không muốn ký kết khế ước với nó, cũng không định giết chết nó lấy yêu đan,
trái lại còn hỏi giới tính của nó, bỏ ra 60 ngàn linh thạch thượng phẩm, đến cùng mua để làm chi? Nếu không phải bị tiểu nhân tính kế, sao tu vi của nó lại bị rút lui, rơi vào kết quả như thế!
Mục Thần nghi hoặc, yêu hồ này mang đến cho hắn một cảm giác rất kỳ quái.
Cố Vân Quyết hé mắt, đến gần nói: "Không bằng sư tôn đặt tên cho nó, để Hắc Đản dạy dỗ nó mấy ngày."
"Tên?" Mục Thần quét mắt xa xa nhìn Hắc Đản đi theo bọn họ, há mồm
liền nói ra, "Bạch Đản." Sau này nếu có thêm thành viên mới nữa thì có
thể căn cứ vào màu lông chia làm Hồng Đản, Hoàng Đản, Lam Đản, Tử đản,
Lông Tạp Đản, vừa vặn thu thập thành một cái tiểu đội, dễ nhớ dễ gọi.
Yêu hồ cơ hồ khí tuyệt, "Ta có tên tuổi! Ta gọi Vũ Văn Thanh!"
"Họ Vũ Văn?" Mục Thần nhớ lại mấy thế lực lớn ở yêu giới, phát hiện
không phải mua nhằm nhi tử của Yêu Hoàng, bèn trực tiếp ngắt ngang: "Cứ
gọi Bạch Đản."
Bạch Hồ bò lên, nhe răng hung ác nhìn Mục Thần, Mục Thần chậc một
tiếng, giơ tay, bốp! Trên đất in hình một con hồ ly. Bạch Hồ lại bò lên, Mục Thần lại giơ tay, bốp! Trên đất lại in thêm một dấu hồ ly. Bạch Hồ
lại bò lên, còn chưa kịp nhe răng, Mục Thần sắc mặt lạnh lẽo, giơ tay
bốp bốp bốp... Một hơi vỗ mười mấy lần, vỗ Bạch Hồ dính lên vách đá muốn gỡ cũng gỡ không ra.
Hắc Đản ở trên cây dùng mỏ tỉa lại lông chim, ánh mắt nhìn Bạch Đản
như nhìn tên ngu xuẩn, tên của lão tử còn bạo ngược hơn, tên đầy đủ là
Nhạ Bất Đắc, nhũ danh Tiểu Bá Vương, người khác đặt biệt hiệu là Nhạ đại gia, hiện tại cũng bị gọi là Hắc Đản thôi. Kêu mãi cũng thành thói
quen, cần gì phải chịu một trận đánh, ngốc muốn chết!
Cố Vân Quyết nhân cơ hội nhấc đối phương lên, thừa dịp màu lông còn
chưa dưỡng tốt, trực tiếp ném vào phía sau núi của Viêm Dương cung, đợi
sau khi tiểu sư tôn dưỡng đối phương thành lông xù nhất định sẽ ôm không buông tay. Hắc Đản nhân cơ hội đuổi tới, xa xa mà theo dõi đối phương,
âm thầm đánh giá có bao nhiêu tỷ lệ đánh được đối phương, đánh thắng
được thì dùng sức đánh, đánh không lại thì nghĩ biện pháp khác, thật sự
quá không biết xấu hổ.
Bởi vì Kính Đình bế quan vẫn mãi chưa ra, bây giờ Kính Minh thiếu
người quản, mỗi ngày trải qua dị thường thoải mái. Nghe nói trong cung
có thêm một tên Bạch Đản, cũng chạy đến sau núi vây xem.
Kính Minh tâm tư đơn thuần, ôm một đống thịt khô đưa cho Bạch Đản,
nói là lễ ra mắt, còn liên tục nói Mục Thần là người tốt, chỉ cần đi
theo cung chủ nhà ta, bảo đảm ăn no uống say, nuôi ngươi đến mập mạp
cường tráng, tư vị vô cùng.
Bạch Đản ngạc nhiên nhìn Kính Minh, bởi vì hắn có thể cảm giác được,
Kính Minh không bị ký kết khế ước, sau đó hắn liền nổi giận, không ký
kết khế ước mà ngươi còn không chạy, sao lại không có tiền đồ mà đi theo tên nhân loại hai chân, ngươi là sỉ nhục của yêu giới! Là bại hoại của
loài bốn chân!
Kính Minh cũng giận, tốt bụng đưa đồ ăn cho ngươi, vậy mà ngươi còn mắng ta, đánh ngươi!
Đang muốn động thủ đánh kẻ mới tới một trận, biểu hiện mình mới là
lão đại ở nơi này, Hắc Đản liền nhìn thấy một con Bạch Lang đè một con
Bạch Hồ vừa xé vừa cắn, hình ảnh đẹp đến không dám nhìn. Đánh đối phương xong, Kính Minh còn chưa hết giận, hóa thành hình người chỉ vào mũi đối phương mắng: "Tiểu tử ngươi chờ ta, chờ ca của ta xuất quan, ta bảo hắn đến đánh ngươi thành quả trứng!"
Bạch Hồ tức đến muốn thổ huyết, bình thường không phải là kẻ thua
cuộc mới mắng chửi người hay sao, ngươi đánh thắng ta mà còn kêu ca ca
của ngươi đến đánh ta, chơi kiểu gì vậy! Chờ hắn khôi phục công lực!
Nhất định báo nỗi nhục ngày hôm nay!
————
Thừa dịp Mục Thần đi luyện đan, Cố Vân Quyết gọi Quản Thiện tới.
Thời gian mười năm, Quản Thiện đã quản lý chặt chẽ nề nếp toàn bộ
Viêm Dương cung, nhìn thấy Cố Vân Quyết, hắn tôn kính khom lưng thi lễ,
so với lúc trước càng thêm thành kính, nếu lúc trước là bị Cố Vân Quyết
bức bách, thì hiện tại là thật tâm kính phục: "Xin chào thiếu chủ."
Cái gọi là thiếu chủ, cũng không phải xưng hô theo thân phận lúc
trước của Cố Vân Quyết, mà là dựa theo Viêm Dương cung. Hiện tại trên
dưới Viêm Dương cung đều gọi y là thiếu chủ, mà không phải tiểu cung
chủ.
Cố Vân Quyết đang vẽ lên quạt bức tranh bóng lưng của Mục Thần lúc
ngồi ở rừng trúc chợp mắt, thanh ngọc vi cốt, làn da như bạch ngọc, mực
nước màu đen miêu tả ra một mỹ nhân dáng dấp thanh lãnh, giảm đi sự lãnh đạm, thêm vài phần tình cờ lười biếng và gợi cảm. Vẻ mặt của y vô cùng
thành kính, trong mắt cũng mang ý cười, phảng phất như từng điểm từng
điểm miêu tả có thể phát ra phần chấp nhất yêu thương tích trữ trong
lòng mình. Đợi đến khi vẽ xong vạt áo của mỹ nhân, y mới mở miệng: "Hôm
nay sàn đấu giá xuất hiện một nữ ma tu, hẳn là người của lão đại."
Đôi mắt của Quản Thiện tối sầm lại, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Cố Vân Quyết ngữ khí nhàn nhạt, dường như không chút nào để ý mà tiếp tục nói: "Ngươi phái người đưa thi thể về cho lão đại, truyền cho lão
đại một bức thư, lần này chặt chính là móng vuốt của hắn, nếu đầu hắn
cũng dám đến gần phía bên này, ta liền chặt đầu hắn luôn."
Quản Thiện cúi đầu, "Thuộc hạ lập tức đi làm."
"Sau này lúc có sư tôn đến, không được làm chuyện buôn bán mạng người, hắn sẽ không cao hứng."
Quản Thiện biết là chuyện cái lô đỉnh kia, lúc này đành câu nệ đáp lại: "Thuộc hạ nhớ rồi."
Cố Vân Quyết ừ một tiếng, gật gật đầu bảo đối phương rời đi, tiếp tục chăm chú vẽ mỹ nhân trên quạt, dường như tất cả mọi chuyện đều không có sức hấp dẫn bằng người trong bức họa.
————
Đã sắp đến ngày Tứ môn thi đấu, Sùng Vân môn đương nhiên phải lấy ra
phần thưởng mà chúng đệ tử coi trọng, cho nên Nhạc Minh Trạch nhờ Mục
Thần luyện chế một bình tiểu hoàn đan.
Loại đan dược này chính là dùng để chữa thương, tu vi dưới Nguyên
Anh, chỉ cần nuốt một viên là có thể khôi phục như lúc ban đầu, đã thuộc về đan dược trung phẩm. Một viên thuốc, tương đương với việc có nhiều
hơn một cái mạng, dùng nó làm phần thưởng cho người hạng nhất, không có
chỗ nào bất hợp lý.
Nhưng đối với Mục Thần mà nói, chế tạo loại đan dược này hoàn toàn dễ như trở bàn tay, trong không gian giới chỉ của Cố Vân Quyết thực sự đã
chất đầy hơn trăm viên, đồ nhi ngã một cái hắn cũng có thể nhét vào
miệng Cố Vân Quyết cả một bình. Hắn cũng lười luyện chế, luyện chế loại
đồ vật cấp bậc đó còn không hứng thú bằng loại thảo dược trước mắt.
Trên bàn đá trong rừng trúc bày mười mấy loại linh thảo, đều nằm trên bàn ngọc trắng như tuyết, quanh thân của từng cây đều bao phủ một tầng
ánh sáng óng ánh, nhìn ra được thời gian hái xuống không lâu, bên trong
linh khí chảy ngào ngạt, còn lộ ra mùi thơm ngát.
Mục Thần ngồi ở bên cạnh bàn, cầm từng cây từng cây lên, nhìn một chút lại ngửi một cái, cau mày rồi thả xuống.
Đạo đồng đứng ở một bên cẩn thận nhìn hắn, thấy hắn cầm lên, căng
thẳng nín thở, thấy hắn thả xuống, tập thể thở phào nhẹ nhõm, lại cầm
lên, lại nín thở, lặp đi lặp lại...
Rốt cục, trong ánh mắt lo lắng của đạo đồng, Mục Thần cắn vào một
mảnh lá cây của dược thảo. Nhìn hắn không hề có cảm xúc nhai hai lần,
tinh tế cảm thụ dược hiệu bên trong, mấy đạo đồng mặt mũi trắng bệch...
tổ sư gia phù hộ!
Cố Vân Quyết đi tới, liền nhìn thấy Mục Thần đang nếm thử thuốc. Mâu
sắc chìm xuống, Cố Vân Quyết trực tiếp đáp xuống bên người Mục Thần, giơ tay đoạt mất dược thảo mà hắn mới ăn một nửa từ trong tay hắn, lúc y
không cười dĩ nhiên mang đến cho người khác một loại cảm giác lạnh lùng
nghiêm nghị, "Không cho ăn, ăn như vậy sớm muộn cũng có ngày trúng bậy
trúng bạ!"
Mục Thần thiếu kiên nhẫn chậc một tiếng, đồ đệ đúng là lớn rồi, dĩ
nhiên còn muốn quản hắn? Nhưng mà, Mục Thần hít hít mũi, hắn nghe thấy
trên người đồ đệ một mùi hương hoa của phụ nữ, lúc này liền xụ mặt
xuống, bất mãn hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?" Cái tên đồ đệ vô liêm sỉ này,
liếc mắt sơ suất một cái là không được, dám chạy đi chơi đùa cùng nữ tử. Nếu là có một ngày... Trong đầu Mục Thần xuất hiện hình ảnh tiểu đồ đệ
và một cô nương xa lạ xấu xí, ôm một đứa bé quỳ trước mặt hắn thỉnh cầu
hắn làm chủ hôn, nhất thời trong ngực khó chịu, tên nghiệp chướng này!
Trải qua mấy lần đột nhiên trở mặt, Cố Vân Quyết cũng nhận ra được ý
tứ của Mục Thần, dường như chỉ cần y tiếp xúc với nữ tử, tiểu sư tôn sẽ
trở nên đặc biệt kích động. Đây là vì ghen? Chẳng lẽ đời trước sư tôn đã có gì đó với y... Cho nên sau khi thời gian đảo ngược liền nuôi mình ở
bên người mà sủng nịch?
Mục Thần thấy trong con ngươi của tiểu đồ đệ dường như mang theo ánh
sao, ánh mắt nóng rực của y phảng phất như đâm thủng linh hồn hắn, Mục
Thần khó chịu giơ tay, lòng bàn tay vỗ vào gương mặt tuấn tú càng ngày
càng câu người của đồ đệ, ánh mắt nhìn hắn lại dám không lễ phép như
thế, quả thực thích ăn đòn! "Trả lời câu hỏi của sư phụ, vừa nãy đi nơi
nào?"
Cố Vân Quyết ôm cái trán bị vỗ đỏ, cười giải thích: "Trên đường trở về gặp Tứ sư tỷ, trì hoãn chút thời gian."
Mục Thần nhíu nhíu mày lại, cái tên đồ đệ thiểu năng này, bị đánh còn vui vẻ như vậy, tụ tập cùng nữ tu của Hồng Tụ cung làm cái gì? Đồ háo
sắc! Thích ăn đòn!
Thấy Mục Thần lại đưa tay, Cố Vân Quyết vội vàng nắm được ngón tay
của Mục Thần, xúc cảm ấm áp trên đầu ngón tay làm cho đáy lòng y run
lên, thấy Mục Thần mặt lạnh trừng y, lại không có ý tứ bỏ qua, ngón tay y từng chút từng chút trượt lên trên, mãi đến tận khi bắt được mu bàn tay của Mục Thần, lật ngược lại, cười đặt ở trong lòng bàn tay hắn một
chiếc Long Văn nhẫn, long văn màu đen, hai bên nạm một tầng viền bạc, cổ điển xa hoa, hiện ra vầng sáng màu vàng, liếc mắt là đã nhìn ra không
phải vật phàm. "Thật ra là ta kính nhờ Tứ sư tỷ, lúc trước ta nhờ Tam sư huynh luyện chế nhẫn dùm ta, làm sao hắn cũng không đồng ý, chỉ đành
cầu Tứ sư tỷ mở miệng."
Nói xong, y kéo tay của Mục Thần, không cho hắn phản bác mà đeo nhẫn lên, "Sư tôn không được tháo ra."
Mục Thần có chút không phản ứng kịp, "Tại sao muốn đưa sư phụ cái
này?" Đồ đệ thường sẽ đưa cho hắn một vài thứ, có lớn có nhỏ, loại hình
gì cũng có, có đôi khi là mua, có đôi khi là tự mình làm, thậm chí lúc
đến hậu sơn luyện kiếm nhìn thấy một mảnh lá cây xinh đẹp, cũng sẽ mang
về đưa cho hắn, lần này thế nhưng đưa hắn nhẫn, lại còn là nhẫn có phẩm
chất như thế. Dựa vào bản lĩnh luyện khí của Mặc Tấn Dương, chiếc nhẫn
này đã là trình độ cao nhất của y, hao hết tâm lực luyện chế thứ này làm cái gì?
Cố Vân Quyết cười ôm cổ Mục Thần, cọ cọ, "Vật này tên là nhẫn Đồng
Tâm, sau khi nó nhận chủ, không quản sư tôn ở nơi nào, ta đều có thể tìm tới ngươi."
Mục Thần bị sự "hiếu thuận" này của Cố Vân Quyết làm cho đáy lòng ấm
áp, thái độ cũng nhu hòa chút, "Đỉnh núi của Tứ sư tỷ ngươi là nơi đáng
sợ nhất trong toàn bộ Sùng Vân môn, sau này ít đi đến đó." Hắn cảm thấy
lời nói không đầu không đuôi này của mình làm đồ đệ nghe không hiểu, Mục Thần bèn giải thích: "Bạch Tuân Dung là một nữ tu, có thể làm cho Hồng
Tụ cung đứng vững gót chân tại Sùng Vân môn, có thể nhìn ra nàng không
dễ chọc. Sau này nếu cùng mấy sư huynh đệ luận bàn, nên chọn Liễu Hàn
Chi, đừng chọn Bạch Tuân Dung, nàng điên lên, ai cũng không trị nổi."
Cố Vân Quyết gật đầu đáp ứng, bảo người thu dọn thảo dược trước mắt, tránh cho Mục Thần một hồi nhớ tới lại nhét vào miệng.
Được thái độ nghe lời của đồ đệ dỗ dành làm tâm tình tốt lên không
ít, Mục Thần tiếp nhận trà mà người hầu đưa tới, ý vị sâu xa giáo dục đồ đệ, nói: "Lúc tìm đạo lữ nhất định phải mang về cho sư phụ nhìn, nữ
nhân xinh đẹp không phải tâm nhãn hỏng thì chính là thủ đoạn tàn nhẫn,
thậm chí so với yêu thú, ma thú còn lợi hại hơn. Tam sư huynh của ngươi
chính là người nông cạn, chỉ biết nhìn bề ngoài, mới quyết chí thề không thay lòng với loại người nổi khùng lên là biến thành ma thú như Tứ sư
tỷ của ngươi."
"Ma thú..." Cố Vân Quyết cười gật đầu, mê muội nhìn Mục Thần đang
biểu hiện ra vẻ mặt lạnh lùng để hù dọa y, tiểu sư tôn là sợ mình trêu
chọc người khác sao? Nếu y đoán không lầm, đời trước tiểu sư tôn chấp
nhất đối xử tốt với mình như thế, lúc toàn bộ tiên giới đều muốn giết y, hắn lại không tiếc tính mạng mà bảo vệ y, là bởi vì cũng có tâm tư
giống y sao?
Thấy Mục Thần nhìn mình chờ câu trả lời, Cố Vân Quyết hơi nheo mắt,
cọ cọ hai má Mục Thần, âm thanh ôn nhuận hơi có thâm ý nói: "Ta và sư
tôn giống nhau, đời này có sư tôn là đủ rồi, không cần đạo lữ gì hết,
càng sẽ không trêu chọc nữ nhân."
Mục Thần trở tay xoa xoa đầu Cố Vân Quyết, cảm thấy thời khắc này
tiểu đồ đệ thật ngoan, sư tôn nói cái gì y đều ghi tạc trong lòng, mặc
dù nói một đời không tìm đạo lữ có chút không thực tế, hắn cũng chỉ xem
như tiểu hài tử nhất thời kích động không hiểu chuyện, ngược lại cứ tiếp tục như vậy hẳn là sẽ không trở thành đại ma đầu, còn rất biết tôn sư
trọng đạo, làm sư tôn, Mục Thần rất hài lòng.
Mục Thần lại không thấy, trong mắt của thiếu niên đang ôm hắn che giấu biết bao thâm tình cùng dục vọng chiếm hữu.
Hai thầy trò đang hưởng thụ thời khắc ôn nhu này, phương hướng cửa
đột nhiên truyền đến một tiếng vang ầm ầm, Mục Thần nghi hoặc nhìn sang, liền thấy nơi đó khói bụi tràn ngập, giống như mới vừa bị công kích.
Kính Minh vui vẻ chạy ào vào, kích động nói: "Cung chủ, ngoài cửa có một tên béo, nói là muốn chưởng môn chân nhân đi ra ngoài đánh một trận
chiến!"
Khiêu chiến Nhạc Minh Trạch?
Mục Thần hừ một tiếng, sắc mặt có chút lạnh, mắt thấy đã sắp đến thời gian hai mươi năm một lần Tứ Môn thi đấu, năm nay lại cử hành ở Sùng
Vân môn, những kẻ tán tu này muốn dương danh, muốn nổi danh đến sắp điên rồi nên liền tới khiêu chiến chưởng môn Nhạc Minh Trạch còn trẻ người
non dạ, cảm thấy Sùng Vân môn dễ ức hiếp lắm sao?
Cố Vân Quyết tiếp nhận cái khăn thị nữ đưa tới, lau nước thuốc trên
tay Mục Thần đi, cùng hắn lắc mình đi ra bên ngoài Viêm Dương cung. Đứng ở vùng trời ngoài cổng nhìn xuống, người vây xem không ít, phần lớn là
đệ tử đời ba, cộng thêm mấy vị trưởng lão. Chử Thiên Song đã chạy đến
xem trò vui, thấy bọn họ thì chủ động bay đến, thân mật áp sát bên người Mục Thần.
Cố Vân Quyết nắm lấy tay Mục Thần, kéo người về phía mình.
Chử Thiên Song vồ hụt, nhìn hai người nắm tay thản nhiên như vậy,
theo bản năng tưởng tượng hình ảnh mình cũng nắm tay sư tôn, khó giải
thích được cả người run lên, phía sau lưng chảy mồ hôi lạnh: Sẽ chết,
nhất định bị chém chết!
Tuy rằng sư bá tổ và sư tôn đều quen dùng mặt lạnh lại không thích
nói chuyện, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác
nhau!
Trên quảng trường trước sơn môn, nơi lúc trước thiếu niên đã đứng thí luyện, một đại hán hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đang cầm hai
cái chùy đen thui, ở trên quảng trường trước sơn môn chỉ vào mấy đệ tử
đời hai trước mắt mà cười to phách lối một tiếng, giọng cao chấn động
đến mức màng nhĩ mọi người vang lên ong ong: "Mấy vị trưởng lão hẳn là
sợ, muốn cho mấy tiểu đệ tử đi tìm cái chết à? Nếu như vậy, đừng trách
song chùy của lão tử vô tình!"
Một người trẻ tuổi mặc trang phục của đệ tử đời hai đứng ra, ngăn mấy sư đệ ở phía sau, sắc mặt lạnh lùng nói: "Các ngươi không phải là đối
thủ, ta tới."
Mục Thần nhíu nhíu mày lại, người này tu vi đã sắp đến Hóa Thần sơ
kỳ, tu vi như thế ở tại tiên giới không thể không có danh tiếng. Cảm
nhận được linh lực trên người đối phương tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cũng có chút bất ổn, Mục Thần lập tức liền biết người này hẳn là mới vừa đột
phá, hoặc là dùng dược lực đột phá. Không cố gắng bế quan củng cố cảnh
giới, cố tình chạy tới khiêu chiến Tông Môn của người khác, đầu óc có
bệnh? Nhưng mà đệ tử đời hai này không phải là đối thủ của gã, nghĩ tới
đây Mục Thần bước về trước một bước.
Ngay tại lúc này, một đạo thanh quang bay đến, kèm theo một tiếng
nũng nịu: "Hòa thượng dởm đến từ nơi nào, muốn giữ lại cái mạng thì cút
mau!"
Đúng là Bạch Tuân Dung đến rồi!
Vốn muốn ra tay thử xem sâu cạn của đối phương, Mục Thần quay đầu
nhìn đồ đệ, một mặt ý tứ sâu xa, "Nữ tu bề ngoài xinh đẹp, rất có thể là ma thú biến thành, Tứ sư tỷ của ngươi có thể giải thích hàm nghĩa của
câu nói này cho ngươi đó."
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Cố Vân Quyết: "Tiểu sư tôn thầm mến ta, đời trước đã thầm mến ta."
Hắc miêu: "Mọi người mau tới xem nè, đội ngũ của Hắc Đản Bạch Đản sắp lớn mạnh thêm rồi, nơi này có thêm một tên đầu đất!"