Kính Minh và Chử Thiên Song đều có tâm tính thiếu niên, sau khi hai
người gặp mặt liền mang theo Cố Vân Quyết đến nơi các đệ tử của Sùng Vân môn chuyên tỷ thí, chạy đi đánh một trận với người ta còn chưa đã
nghiền, lại mang theo Cố Vân Quyết đi đến ngọn núi chuyên nuôi dưỡng
linh thú, dự định bắt vài con về nuôi.
Cũng không biết tại sao lại xui như vậy, đám linh thú vốn ngoan ngoãn đột nhiên bạo động, linh thú chưa ký kết khế ước càng liều mạng muốn
chạy trốn. Cố Vân Quyết cũng không biết sao lại xui xẻo như vậy, bị một
con Tuyết Ưng vô cùng hung ác quạt một cánh, tuy rằng được Kính Minh bảo vệ, nhưng vẫn bị chút vết thương nhẹ.
Đến khi Mục Thần nhìn thấy sau vai của Cố Vân Quyết bị thương, đau
lòng ôm Cố Vân Quyết không buông tay, nhìn tiểu đồ đệ cầm lấy tóc của
mình, tựa như làm nũng dựa vào ngực hắn, Mục Thần cũng có chút bận tâm,
tiểu đồ đệ quá thích làm nũng, tính cách thoạt nhìn cũng không mạnh mẽ
cứng rắn, sau này có thể bị người bắt nạt hay không?
"Sư tôn." Cố Vân Quyết gọi hắn.
Cằm của Mục Thần sát bên đỉnh đầu của tiểu đồ đệ, nhẹ nhàng ừ một
tiếng. Liền nghe Cố Vân Quyết cười nói: "Quả nhiên vừa rời khỏi tầm mắt
của sư tôn, là sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra."
Cố Vân Quyết cười ngẩng đầu, nhìn hai má Mục Thần, vươn ngón tay đâm
đâm cằm của hắn. Tiểu sư tôn thực sự là không đáng yêu, hiện tại không
phải nên nói "sau này một tấc cũng sẽ không rời khỏi y, hình bóng không
chia lìa" hay sao? Xem ra chỉ mới một lần, tiểu sư tôn vẫn chưa nhận
thức được điểm này.
Mục Thần nắm lấy tay Cố Vân Quyết, có chút bất đắc dĩ, nhát gan dính người lại còn nghịch ngợm, phải làm sao mới ổn đây?
Ít ngày sau đó, Mục Thần không dám thả Cố Vân Quyết đi ra ngoài nữa.
Sinh hoạt cũng trở nên có quy luật, sáng sớm gọi đồ đệ dậy luyện công,
đút đồ đệ ăn cơm, buổi sáng dạy đồ đệ nhận biết dược thảo, buổi trưa đút đồ đệ ăn cơm, buổi chiều bảo đồ đệ luyện kiếm cùng Kính Đình, hoặc là
cùng Kính Minh đến Hàn Dương cung đồng thời luyện kiếm với Chử Thiên
Song, chạng vạng tự tay chođồ đệ ăn no, tối muộn sẽ nhìn đồ đệ viết bảng chữ mẫu, buổi tối chờ đồ đệ đi vào mộng đẹp, hắn mới tĩnh tọa nghỉ
ngơi.
Có lẽ một cước kia đã để lại ám ảnh trong lòng tiểu đồ đệ, tới giờ Cố Vân Quyết cũng không còn nói buổi tối sợ, muốn ngủ cùng hắn nữa, điều
này làm cho Mục Thần rất là thất lạc.
Gần đây tiểu đồ đệ sắc mặt hồng hào, cả người phát triển không ít,
vóc dáng hình như cao hơn một chút, tóc tai cũng càng ngày càng mềm mại, càng ngày vuốt càng thích, tại sao lại không chui vào lòng mình nữa cơ
chứ?
Cố Vân Quyết cũng rất xoắn xuýt, ma công lần trước hấp thu y đã hấp
thu hầu như không còn, vận chuyển tự nhiên, chỉ cần hấp thu một lần nữa
là có thể Trúc cơ, nhưng làm thế nào mới có thể đến ngủ ké giường trong
phòng sư tôn đây? Nếu như lần này sư tôn lại ngủ tiếp, sẽ không hoài
nghi mình chứ?
Chạng vạng, Mục Thần nghiêng người nằm trên nhuyễn tháp trong phòng
Cố Vân Quyết, lấy tay chống đầu nhìn chằm chằm Cố Vân Quyết đọc sách.
Thay đổi một thân hoa bào pháp y, trên người hắn chỉ mặc một bộ lý y màu trắng, phát quan cũng bị tháo xuống, rút đi bình tĩnh nghiêm cẩn thường ngày, mặc cho một đầu tóc đen dài đến ngang eo rơi tán loạn trên sa đan vân cẩm, trên gương mặt tuấn mỹ là nét lười biếng chưa từng bị người
khác gặp quá. Bên người là vài chiếc Huyền Nguyệt đăng sáng trong, ánh
đèn dìu dịu bao phủ trên người hắn, tăng thêm mấy phần tùy ý.
Cố Vân Quyết xem sách, ánh mắt lại không khống chế được liếc nhìn về
một hướng, dáng vẻ hiện tại của sư tôn, y nhất định là người duy nhất
nhìn thấy, cái cảm xúc kia chẳng biết vì sao lại sinh ra lần nữa, Cố Vân Quyết đặt sách xuống, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Mục Thần, phảng phất
như bị hấp thu linh hồn, không nỡ dời mắt.
"Làm sao vậy? Chỗ nào không hiểu?" Mục Thần hơi ngồi dậy, dựa vào
trên giường mềm, ngoắc ngoắc tay bảo Cố Vân Quyết đến bên cạnh mình.
Cố Vân Quyết nhếch miệng, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, cầm sách tiến
vào lòng Mục Thần, ngửi mùi thơm trên người hắn, tới gần thêm một chút,
"Chỗ này, đồ nhi không hiểu."
Mục Thần nhìn lướt qua, trong sách vẽ ra một thảo dược có đóa hoa mọc ra xước mang rô, kết ba quả màu vàng tử, hắn ồ một tiếng, "Mộc hàn thảo a, không hiểu chỗ nào?"
"Tại sao rễ của nó có thể làm thuốc, lá cây lại có kịch độc?"
"Vạn vật tương sinh tương khắc, rất nhiều độc vật xung quanh đều có
linh dược có thể khắc chế nó, có lúc còn có thể lấy độc công độc. Giống
như Mộc hàn thảo này, rễ và thân của nó đều có thể làm thuốc, có tác
dụng khử gió tránh ho, lưu thông máu tan máu bầm, thư cân hoạt lạc. Thế
nhưng lúc hái cũng rất phiền phức, kỳ thực khắc chế độc tố trên lá cây
rất đơn giản, chính là nhờ trái cây màu vàng này, chỉ cần bôi chất lỏng
của nó ở trên tay, thì sẽ không lo lắng bị trúng độc, hơn nữa chất lỏng
chế biến ra từ lá cây và trái cây chính là một thuốc dẫn không thể thiếu khi chế thuốc giải độc thượng phẩm." Có lẽ là tâm tình tốt, Mục Thần
nói nhiều chút, giải thích dị thường rõ ràng. Cố Vân Quyết thẳng thắn
trực tiếp nằm trong lòng Mục Thần, gối đầu lên ngực Mục Thần, tiếp tục
hỏi: "Cái này thì sao?"
"Cửu Nguyệt Hồng, sống mười năm có thể giải độc, sống hai mươi năm
chính là độc dược, ba mươi năm sau hồng hoa thay đổi, vào máu là chết."
"Cái này sao?"
"Cái này..."
...
Hai thầy trò một hỏi một đáp, không khí ấm áp lại yên tĩnh, khiến
người không đành lòng quấy rối. Mãi đến khi vấn đề của Cố Vân Quyết được hỏi xong, Mục Thần liền kiểm tra y một lần, phát hiện tiểu đồ đệ đều
nhớ kỹ, lúc này hắn mới thoả mãn đứng dậy, bảo Cố Vân Quyết tắm xong thì nghỉ ngơi thật tốt.
Vừa định đi, ống tay áo liền bị một cái tay nhỏ nắm lấy, Mục Thần ôn
hòa cúi đầu, liền thấy tiểu đồ đệ "thẹn thùng sợ sệt" nhìn hắn, "cẩn
thận từng li từng tí một" hỏi: "Sư tôn, ta có thể ngủ cùng ngài hay
không?"
Mục Thần nháy mắt mấy cái, đáp ứng, "Được." Bóng ma bị đạp bay trong lòng tiểu đồ đệ đã biến mất rồi, thật tốt!
Nhìn bóng lưng Mục Thần rời đi, mâu sắc Cố Vân Quyết dần dần trở nên
nóng rực, trong con ngươi đen nhánh khó nén vẻ tham lam. Mục Thần dường
như nhận ra được gì đó, đột nhiên quay người lại. Thấy tiểu đồ đệ vẫn
cười một mặt hồn nhiên như trước, hắn theo bản năng cong cong khóe
miệng, nhợt nhạt mỉm cười một cái, lại nhìn tiểu đồ đệ đã ngây dại phía
đối diện.
Mục Thần cảm thấy buồn cười, vật nhỏ này, mỗi lần thấy hắn cười đều
biểu hiện dáng dấp ngốc như vậy, sau này nếu hắn cười nhiều hơn mấy lần, đứa nhỏ này chẳng phải sẽ trở nên càng thoải mái hơn? Mới nghĩ thôi mà
Mục Thần đã cong cong khóe miệng, nụ cười so với vừa nãy còn rõ ràng hơn chút.
Cố Vân Quyết ôm ngực, nhất thời cảm thấy chỗ này có chút ngộp, hô hấp cũng không ổn.
Lần thứ hai nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của tiểu đồ đệ, Mục Thần bật cười, phủ thêm áo khoác quay người rời đi.
Đợi đến khi Cố Vân Quyết tới tìm hắn, Mục Thần đang xem một phương
pháp luyện đan, ngoắc ngoắc tay với tiểu đồ đệ, ra hiệu y ngủ ở phía bên trong, như vậy sẽ không bị đạp xuống.
Cố Vân Quyết hé mắt, cấp tốc bò lên giường, vừa muốn ôm eo Mục Thần,
liền nghe tiếng nói của một đạo đồng phía sau cánh cửa: "Cung chủ,
chưởng môn chân nhân phái người đến truyền lời."
Mục Thần nhíu nhíu mày lại, truyền lời buổi tối? Có chuyện quan trọng?
Cố Vân Quyết đã nhìn thấu Mục Thần thiếu kiên nhẫn, sư tôn của y đêm
nay nói không ít lời, hiển nhiên đã không muốn mở miệng nữa, không đợi
Mục Thần lên tiếng, Cố Vân Quyết giành trước hỏi: "Không biết chưởng môn sư huynh truyền lại chuyện gì?"
Đạo đồng nghe thấy giọng trẻ con, hơi hơi dừng một chút, lúc này mới
tiếp tục trả lời: "Chưởng môn chân nhân nói Vạn Kiếm môn Tinh Tuyền đạo
trưởng đã đến Kỳ Dương thành, bái thiếp đã đưa lên, sáng sớm ngày mai sẽ đến cửa cầu chữa trị, hi vọng cung chủ nhìn thành ý của đối phương,
đừng cự tuyệt."
Cố Vân Quyết nheo mắt lại, dường như nghĩ tới điều gì, hắn hỏi: "Tinh tuyền đạo trưởng đi cùng với ai?"
"Nghe nói là sư đệ của Ngự môn chủ, Quý tiên trưởng."
"Quý Thanh Viễn!" Mục Thần lạnh mặt xuống, hận không thể nhai nát
danh tự này, cầm lấy pháp bào trên bức bình phong, Mục Thần nhanh chóng
khoác lên người, pháp bào màu trắng lúc trước được luyện chế từ Liễu
Diệp Miên Trúc, sau khi chế tạo, cảm xúc càng thêm mềm nhẹ, lúc này xẹt
qua không khí dĩ nhiên phát ra âm thanh xoạt xoạt, trên vạt áo mang theo ngọn lửa màu trắng.
Nhận ra ý nghĩ của hắn, Cố Vân Quyết nhào lên còn chưa giơ tay, đã bị Mục Thần nắm lấy vạt áo nhấc lên, tiện tay ném lên trên giường, lướt
người đi, người đã ra khỏi Viêm Dương cung.
Kính Đình và Kính Minh đang tĩnh tọa gần như cùng lúc đó mở mắt ra,
thân ảnh hóa thành một tia trắng, theo thật sát phía sau Mục Thần, dĩ
nhiên không tụt lại chút nào.
Cố Vân Quyết nhìn màn cửa sổ trên nóc giường, sắc mặt càng ngày càng
tối, cảm giác Mục Thần ném y lại như ném bao cát, cảm giác bị tiện tay
ném đi này thực sự là hỏng bét, tâm lý âm thầm ghi cho Mục Thần một món
nợ, sau này nếu có cơ hội khi sư diệt tổ, y cũng phải ném sư tôn lên
giường mấy lần, để cho hắn cảm thụ cảm giác này một chút.
Tiện tay thiết trí một cái kết giới tĩnh âm, Cố Vân Quyết từ trong
không gian giới chỉ lấy ra một cái ngọc phù, bóp nát, giây lát, hình ảnh một lão giả râu mép đỏ xuất hiện ở trong hư không. Nhìn Cố Vân Quyết
ngồi ở trên giường sắc mặt âm trầm, cho dù chỉ là dáng dấp hài đồng năm
tuổi, đối phương vẫn câu nệ cúi người xuống, cung kính nói: "Xin chào
thiếu chủ."
Nụ cười ngoan ngoãn trên mặt Cố Vân Quyết dĩ nhiên tan biến, đặc biệt là cặp mắt kia, tầm mắt sau khi Mục Thần rời khỏi liền thay đổi càng
thêm đen tối thâm thúy, thời điểm nhìn người khác không mang theo một
tia tình cảm. Tuy rằng tuổi nhỏ, trên người lại mang uy thế không thể
xem thường, y nhàn nhạt hỏi: "Người của Vạn Kiếm môn đặt chân ở nơi
nào?"
Lão giả vội vàng nói: "Hồi thiếu chủ, ở Lạc Tiên Lâu thuộc Sùng Vân môn."
Cố Vân Quyết lấy ngoại bào của bản thân, không nhanh không chậm mặc
vào, bên trong ngữ khí bình thản khó nén tàn nhẫn, "Phái mấy người sớm
chờ ở đó, nếu có người dám đả thương một sợi tóc của hắn, giết chết
không cần luận tội."
Đợi thân ảnh của đối phương biến mất, đáy mắt Cố Vân Quyết chợt lóe
một tia ảo não, thân thể này vẫn quá nhỏ, tu vi quá thấp, y cần phải xây dựng lên thế lực của chính mình, mới có thể bảo vệ sư tôn, có thể chống lại phụ quân, thoát khỏi vận mệnh của bản thân.
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Cố Vân Quyết: "Sau đó cũng phải ném sư tôn lên trên giường mấy lần, để hắn cảm thụ cảm giác này một chút."
Mấy chục năm sau, Cố Vân Quyết: "Lần đầu tiên!" "Lần thứ hai!" "Lần thứ ba!" "Lần thứ bốn!" "... Lần thứ vô số!"