Lâm Lam đứng trên sân khấu, kinh ngạc nhìn đạo diễn Trương, miệng há hốc, không nói lên lời, cô đang nằm mơ ư?
Một lát sau, MC nhắc Lâm Lam cảm ơn đạo diễn Trương cùng các vị lãnh
đạo và khán giả trong trường quay, sau đó thì nhẹ nhàng đi xuống sân
khấu.
Nếu sự nghiệp trước đây của Lâm Lam rất u ám, vậy thì lần này cuộc đời cô đã thật sự khác hẳn rồi.
Cánh tay cầm điện thoại đang run lên, đúng lúc Diêm Quân Lệnh gọi
điện thoại đến thì Trần Lâm Kiệt đã đứng trước mặt cô rồi. Sắc mặt Lâm
Lam liền đanh lại: “Tìm tôi có việc gì vậy?”
“Tiểu Lam, chuyện trước đây là anh không đúng, nhưng dù sao hợp đồng
của em vẫn còn ở Tinh Thần, cho nên lần này em không thể tự quyết định,
cần phải báo hợp đồng qua công ty, nếu không...”
“Nếu không cái gì?” Lâm Lam nghe thấy mấy lời uy hiếp của Trần Lâm Kiệt liền lạnh nhạt hỏi lại.
“Em biết quy định của ngành này mà, nếu tự nhận hợp đồng sẽ ảnh hưởng đến con đường sau này của em. Đến lúc đó em sẽ phải bồi thường theo
thỏa thuận, đó cũng không phải món tiền nhỏ.” Trần Lâm Kiệt nhìn Lâm Lam nói từng câu từng chữ.
“Tôi biết rồi.” Lâm Lam cũng đâu định vượt mặt Tinh Thần, dù sao cô
cũng là nghệ nhân của Tinh Thần, nếu vừa trở thành đại sứ thương hiệu
của Tấn Thị và người phát ngôn quảng cáo cho nhãn hàng LG đã có xích
mích với công ty quản lý thì sẽ không có lợi cho tất cả.
“Em biết là tốt.” Trần Lâm Kiệt khẽ thở dài, biểu hiện hôm nay của
Lâm Lam rất xuất sắc, sau này nếu muốn mỏ vàng này kiếm tiền cho Tinh
Thần thì trước hết phải khiến cô nghe lời mới được.
Lâm Lam sớm đã nhìn rõ bộ mặt của Trần Lâm Kiệt, thấy đối phương không nói gì: “Nếu đã như vậy thì tôi đi được chưa?”
“Chuyện của bác trai lần trước là anh và Hinh Nhi không đúng, nhưng
anh cũng do tức em mới làm vậy. Tiểu Lam, hôn lễ của chúng ta...” Nói
đến đây Trần Lâm Kiệt đột nhiên tiến đến nắm lấy tay Lâm Lam.
“Thả ra!” Từ chuyện lần trước, Trần Lâm Kiệt đã gây ra ám ảnh cho Lâm Lam, hắn cho rằng cô còn có thể đính hôn với hắn chắc? Thật nực cười!
“Tiểu Lam, cho anh thêm cơ hội đi...”
“Thả tôi ra, hiện giờ chúng ta chỉ có quan hệ trên hợp đồng thôi. Còn về chuyện của ba tôi, tôi có thể tha thứ cho anh nhưng cũng chỉ là tha
thứ mà thôi! Còn về hôn lễ, chúng ta đã chia tay rồi.” Nói xong Lâm Lam
liền hung hăng hất tay Trần Lâm Kiệt ra, đi thẳng ra ngoài.
Đúng lúc gặp nhân viên phụ trách, cô liền mời cô ấy đến tham gia bữa tiệc tối nay.
Cuộc thi đã kết thúc, ban tổ chức lần này là công ty giải trí Thịnh
Thiên và đài truyền hình có tổ chức một bữa tiệc chúc mừng, Lâm Lam là
người chiến thắng lần này nên đương nhiên phải tham gia. Nghe nói mục
đích công ty giải trí Thịnh Thiên nhận đầu tư cho cuộc thi của Đỉnh
Thịnh là để nghệ nhân công ty họ có thể giành được hợp đồng quảng cáo
này, muốn lấy được danh tiếng, sau này cũng dễ có cơ hội hợp tác với
Đỉnh Thịnh tiếp.
Lúc đầu Trần Lâm Kiệt muốn giành hạng mục này của Đỉnh Thịnh cũng vì
mục đích tương tự, không ngờ Tinh Thần không giành được quyền tổ chức
nhưng cuối cùng Lâm Lam lại giành được giải nhất, cũng coi như đạt được
danh tiếng rồi.
Đương nhiên công ty giải trí Thịnh Thiên sẽ không cam tâm, không chỉ
mời ban giám khảo ở hiện trường, còn mời các lãnh đạo thành phố và người được lợi nhiều nhất là Lâm Lam đến.
Đến nơi Lâm Lam mới biết Thịnh Thiên tổ chức bữa tiệc long trọng đến vậy, còn có một mục đích khác là muốn tạo quan hệ với cô.
So với Trần Lâm Kiệt thì tổng tài của Thịnh Thiên – Lỗ Trân Hải lại
trưởng thành và trầm ổn hơn nhiều, cơ thể đầy sức hút, đến lời nói cũng
đầy quyền uy, nói chuyện xong còn cố ý mời Lâm Lam một ly, thể hiện rõ ý đồ.
Lúc Lâm Lam không biết nên từ chối vị giám đốc này thể nào thì Thẩm
Hoằng bỗng nhiên xuất hiện cắt ngang câu chuyện, sau đó nói đạo diễn
Trương muốn nói chuyện với Lâm Lam về chuyện quảng cáo, nhân thể lôi Lâm Lam đi.
Lúc này tất cả khách quan đều vô thức mà nhìn sang, Thẩm Hoằng vốn
nổi tiếng giàu có, có điều cũng chỉ vì cách hành sự tàn nhẫn và bối cảnh gia đình không ai dám động đến của nhà họ Thẩm. Lúc này mọi người nhìn
thấy hành động của hắn và Lâm Lam liền không ngừng đoán mò, chẳng lẽ
người này thích Lâm Lam sao?
Sắc mặt Trần Lâm Kiệt càng khó coi, muốn bước đến ngăn Thẩm Hoằng, nhưng lại bị Hàn Hinh Nhi ngăn lại: “Lâm Kiệt...”
“Hinh Nhi, em đang làm cái gì vậy?” Trần Lâm Kiệt bị Hàn Hinh Nhi ngăn lại, có chút giận dữ.
“Lâm Kiệt, bây giờ em không còn gì hết, chỉ còn anh thôi, lẽ nào anh
cũng muốn đi tìm cô ta...” Nói xong Hàn Hinh Nhi liền ôm bụng mình: “Anh nói sẽ đền đáp cho em và con mà, Lâm Kiệt...”
“Anh...” Trần Lâm Kiệt nhìn Lâm Lam rồi lại nhìn Hàn Hinh Nhi, cuối
cùng phát hiện bên đó còn có đạo diễn Trương nên mới dừng bước quay sang an ủi Hàn Hinh Nhi: “Em biết anh chỉ có em thôi mà, nhưng cô ấy còn
phải kiếm tiền cho công ty, cho nên cần phải giữ lại.”
“Là như vậy thật sao?” Hàn Hinh Nhi đáng thương nhìn Trần Lâm Kiệt, trong lòng lại hận Lâm Lam vô cùng.
“Đương nhiên rồi.” Nói dối nhiều quá rồi, có những lúc đến bản thân
Trần Lâm Kiệt cũng không biết lời nào của mình là thật, lời nào là giả
nữa.
Hàn Hinh Nhi được an ủi, liền dựa nửa người lên vai của Trần Lâm
Kiệt, ánh mắt thì lại không hề thể hiện sự dựa dẫm như vậy. Lần này cô
ta thua Lâm Lam, nhưng sớm muộn cũng sẽ thắng lại thôi.
Bên kia.
Lâm Lam đi bên cạnh Thẩm Hoằng, liền nghe thấy Thẩm Hoằng thấp giọng
nói: “Loại công ty nát như Thịnh Thiên có tặng tôi cũng không thèm, còn
muốn hợp đồng với cô nữa chứ.”
“Ha ha, chắc gì người ta có ý đó.” Lâm Lam từng nghe qua danh tiếng
của Thẩm Hoằng rồi, nhưng không hề cảm thấy hắn là tên khoe của, đúng là khác hẳn lời đồn.
Tôi đã ký hợp đồng mười hai năm với Tinh Thần rồi, nếu Thịnh Thiên
muốn lôi kéo tôi thì sẽ phải bồi thường hợp đồng cho Tinh Thần với giá
trên trời đó, cho nên tôi nghĩ dù Thịnh Thiên có muốn cũng không thực tế cho lắm.” Lâm Lam bất lực nhún vai nói.
So với Tinh Thần, Thịnh Thiên mạnh hơn, dưới tay cũng có mấy nghệ
nhân xuất sắc, nhưng vẫn không đủ trả tiền bồi thường cao như vậy cho
Lâm Lam.
“Cái gì?” Thẩm Hoằng cho rằng mình nghe lầm, thời kỳ hoàng kim của
một người mẫu cũng không quá mười năm, vậy mà cô ký hẳn hợp đồng hai
mươi năm với Tinh Thần.
“Tôi cũng biết lúc đó não tôi đã bị chó gặm mất rồi.” Lâm Lam nghiêng đầu, đón lấy ly cooktail nhân biên phục vụ đang đặt trên đĩa, uống một
ngụm.
Thẩm Hoằng không nói gì nữa, chỉ đưa Lâm Lam đến chỗ đạo diễn Trương.
Thực tế Lâm Lam biết Trần Lâm Kiệt sợ chuyện này diễn ra nên mới nói
mấy lời đe dọa kia với cô, mới muốn làm lành với cô. Bởi vì đối phương
biết với hợp đồng hai mươi năm, nếu có công ty muốn lôi kéo cô, họ có
thể trả được.
Có điều bữa tiệc cũng không hẳn không thu hoạch được gì, cuối cùng
Lâm Lam cũng gặp được một đạo diễn có cá tính, còn được tổng biên tập
Duyệt Vy mời chụp ảnh bìa tháng bảy, Lúc này Lâm Lam mới biết trở thành
đại sứ thương hiệu được lợi như thế nào, trong lòng kích động nhưng
ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
Cho đến tận khi tiệc kết thúc, Thẩm Hoằng vẫn luôn đi bên cạnh Lâm
Lam, mặc dù biết đó là yêu cầu của người nào đó nhưng Lâm Lam vẫn rất
muốn cảm ơn. Nhưng những ánh mắt hóng chuyện đang nhắn vào cô lại không
tốt như vậy.
Lúc tiệc kết thúc cũng đã mười một rưỡi, Lâm Lam và Thẩm Hoằng ai ra
xe nấy, nhưng lại bị người chặn lại, lần này là Hàn Hinh Nhi, còn có
Trần Lâm Kiệt đi theo sau.
Lâm Lam xoa xoa trán, đêm nay hai người này đúng là âm hồn bất tan mà.
“Có chuyện gì đợi mai đến công ty nói đi được không?” Cả ngày nay Lâm Lam rất căng thẳng, lại còn tốn nhiều tâm tư để đối phó Hàn Hinh Nhi,
lúc trên khán đài thì có vẻ bình tĩnh nhưng thực tế trong lòng cô rất lo lắng, tối nay lại còn phải tiếp đủ loại người, đã mệt lắm rồi.
“Cô và Thẩm thiếu có quan hệ gì vậy?” Trên bữa tiệc Hàn Hinh Nhi đã muốn hỏi rồi.