“tiểu Lam, sao con ngồi ngây ra vậy?” Tạ Quyên bước vào thì thấy Lâm Lam ngồi bất động, gọi ra ăn cơm cũng không phản ứng, liền hắng giọng hỏi.
“Ôi, mẹ ạ.” Lâm Lam nghe thấy tiếng gọi mới có phản ứng.
“Đừng xem nữa, mau xuống dưới ăn cơm, mẹ có làm món trứng cuộn mà con thích nhất đấy.” Tạ Quyên lấy tờ báo từ tay Lâm Lam ra, không muốn Lâm
Lam cứ dán mắt vào đó.
Lâm Lam ngẩng đầu, bà Diêm lúc này mới phát hiện mặt cô nước mắt đầm đìa.
“Con bé này... nếu đã không phải là nó, con có nhớ nhung cũng chẳng
có ích gì.” Bà Diêm nghẹn ngào buồn bã, thật không muốn nhìn thấy con bé như vậy.
Lâm Lam lắc đầu, không ngừng lắc, “Không phải vậy, không phải vậy, Benson chính là Quân Lệnh, con biết, chính là anh ấy.”
“Nhưng người ta đã phủ nhận không phải nó rồi, hơn nữa qua 3 ngày nữa thì kết hôn với công chúa Helen rồi, nếu như là A Lệnh nó sẽ không làm
như vậy đâu.” Bà Diêm nắm chặt tay Lâm Lam không cho cô suy nghĩ lung
tung nữa.
“Mẹ...” Lâm Lam muốn nói cô biết đó chính là Diêm Quân Lệnh, nhưng
nhìn thấy tròng mắt đỏ hoe của bà Diêm, thì nhận ra hành vi của mình
mang lại biết bao đau buồn cho mẹ chồng, liền vội vàng nuốt lại lời
muonons nói, tự trách đã hét lên tiếng “Mẹ”.
“Mẹ biết con cũng là vì nhớ thương A Lệnh mới như vậy, đợi con sinh
mẹ tròn con vuông rồi cơ thể hồi phục lại chút, mẹ nói chú Trương đưa
con đi thăm A Lệnh, lúc nó con sống nó thương con nhất.”
Lâm Lam nén nước mắt gật đầu, không tham gia vào đám tang của Diêm
Quân Lệnh là vì cô có ý củn riêng mình, bây giờ bà Diêm mở lời, Lâm Lam
không dám ích kỷ phản đối. Giờ đây Benson cuối cùng chọn ở bên Helen,
vậy khác gì lựa chọn từ bỏ nhà họ Diêm, từ bỏ cô và con cái.
Anh ấy sống hay chết thì có khác gì nhau?
Nếu như phải chọn lựa giữa cái chết và sự phản bội, Lâm Lam quyết định chọn cái chết còn hơn.
Còn về bản thân sự thật, biết thì sao, cũng chỉ làm tăng thêm nỗi đau của cả nhà mà thôi.
“Mẹ, con biết rồi, con sẽ đi thăm.” Cuối cũng Lâm Lam vẫn đưa ra sự lựa chọn.
Cơ thể mỗi ngày một nặng nề, số lần khám thai của Lâm Lam ngày một
dày, ngyaf dự sinh theo bác sĩ còn hơn 20 ngày nữa, cũng cận kề tết âm
lịch rồi, coi đây đúng là một đứa trẻ cát tường.
Lâm Lam đi xuống cùng bà Diêm, ăn sáng xong thì đi dạo mấy vòng trong vườn.
Toàn bộ Bắc Kinh treo đầy đèn lồng sặc sỡ, mang lại không khí năm mới vui tươi tốt lành, năm ngoái Lâm Lam đón tết âm lịch ở Paris, lúc đó
nghĩ rằng sau này ngày tháng ở cùng Diêm Quân Lệnh còn dài, tuy không
cùng gia đình đoàn viên nhưng cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng
đợi khi cô có cơ hội ở nhà thì đã là một chuyện khác rồi.
Bên ngoài nhà vẫn còn dán câu đối màu trắng, tất cả mọi người trong
nhà đều cố gắng kiềm chế cảm xúc của họ, nhưng vẫn là bầu không khí đón
năm mới xám xịt và buồn bã.
Lâm Lam từ bỏ đếm ngyaf tháng, đã không phải là ngày trở về thì đếm có tác dụng gì?
Hơn nữa 3 ngày sau đã là hôn lễ của Benson và Helen rồi.
Cô và Diêm Quân Lệnh không có được một hôn lễ vẹn toàn, cuối cùng anh ấy lại vẹn toàn nó với người phụ nữ khác rồi.!
Lâm Lam tự cười chính mình, đây có được coi như một kiểu viên mãn không?
Đỡ lấy chiếc bụng bầu nhô to ra, Lâm Lam tự lẩm bẩm, “Con yêu, sau
này chúng ta có lẽ không có ba rồi, con có thấy mẹ vô dụng không? Nhưng
mà con yên tâm, không có ba thì mẹ sẽ cố gắng bù đắp tình yêu cho con,
ông bà nội và ông ngoại đều rất yêu thương con, chỉ là không có ba thì
vẫn có thể sống tốt, mẹ cũng sẽ sống rất tốt.”
Em bé trong bụng cũng không biết có nghe được Lâm Lam lải nhải hay không, mà đạp nhẹ một cái, dường như không hứng thú lắm.
Lâm Lam chưa chịu dừng lại, vẫn tiếp tục lải nhải một hồi lâu, ví dụ
cụ nội bà làm cho nhóc con một đôi giầy hổ đỏ, cụ nội ông sai người mua
một bộ cờ ngọc, muốn dạy cho đứa trẻ chưa chào đời học chơi cờ vây. Còn
ông bà nội đã trang trí phòng cho em bé rồi, ông ngoại mỗi ngày đều tra
tự điển để đặt tên cho bé con...
Còn về đứa trẻ có thể nghe được mấy phần thì Lâm Lam cũng không để ý
lắm, nếu nói cô đang chơi với con chi bằng nói đứa trẻ trong bụng chơi
cùng cô.
Sự cô đơn của một người có thể được chữa khỏi, nhưng đã từng rất hạnh phúc, hiểu được tình yêu vốn dĩ có vô vàn sắc thái, được chất đầy trong hành tranh của cô, sau sự mất mát thì sự cô đơn đó sẽ càng làm người ta đắm chìm sâu hơn.
Lâm Lam cứ đợi chờ giống như một kẻ ngốc, kết quả thứ mà cô đợi được lại là một kết quả như vậy.
3 ngày trôi qua rất nhanh, nhưng Lâm Lam cảm thấy quá trễ để vài giây ngắn ngủi dừng lại. 3 ngày rất chậm, chậm tới nỗi Lâm Lam thấy rằng mỗi giây là một sự đau khổ.
Nhưng cho dù là loại nào thì ngày đó vẫn cứ tới.
Rất nhiều truyền thông quốc tế, thậm chí ngay cả truyền thông Bắc Kinh đều đang theo dõi hôn lễ mang tính thế kỷ này.
Tăng Tuyết gọi điện trước nhắc nhở Lâm Lam không nên xem, nhưng Lâm
Lam lại giống như người cuồng loạn, ngay từ sớm đã ngồi trước màn hình
máy tính rồi, không tận mắt nhìn thấy anh ấy cưới người khác, cô sao có
thể cam tâm?
Phóng viên phát sóng trực tiếp cũng không khỏi sốc trước vẻ hoành
tráng của lễ cưới công chúa Saya, giống cô và Tăng Tuyết lúc đầu trầm
trồ cảnh đẹp của đất nước này vậy, hội trường hôn lễ của Công chúa Saya
rất lộng lẫy, tiếc là phóng viên không thể vào trong hội trường mà chỉ
có thể đứng bên ngoài tác nghiệp đưa tin.
Nhưng như vậy cũng đủ làm trái tim Lâm Lam tan nát. Rõ ràng đau đớn
khôn tả, Lâm Lam vẫn trân trân nhìn vào màn hình máy tính, khao khát
được nhìn thấy anh ấy.
Chỉ là con người trên thế gian này một khi mất đi duyên phận, thì cho dù ở cùng một thành phố cũng khó mà gặp lại nhau. Đám phóng viên truyền hình trực tiếp đó luôn muốn chụp được Benson và Helen, tiếc là không
quay được.
Lâm Lam cũng không biết cô nên chúc mừng bản thân không nhìn thấy họ
hạnh phúc bước vào lễ đường, hay là nên tiếc cho bản thân đến ngay cả
thời khắc cuối cùng trước khi anh ấy trở thành chồng của người phụ nữ
khác cũng không được nhìn thấy.
Tim như ai bóp nghẹt lại, bụng cũng đau lâm râm, nhưng Lâm Lam lại không chú ý tới, tiếp tục nhìn màn hình.
Từng giây từng phút trôi qua, người tới hôn trường mỗi lúc một đông,
nhưng vẫn ở vòng ngoài. Đúng lúc Lâm Lam muốn từ bỏ, thì phóng viện phát sóng trực tiếp hét lên, xảy ra chuyện rồi.
Biên tập viên truyền hình lập tức hỏi phóng viên chuyện gì xảy ra,
nhưng hình phát trực tiếp bị rung lắc mạnh, vẫn có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của phóng viên, dường như là đang chạy rất nhanh.
Pằng pằng pằng...
“Các bạn có nghe thấy tiếng súng không?” khi phóng viên đang chạy
nhanh, ai đó gần màn hình hỏi, khán giả đang xem trực tiếp lúc này đều
kinh hãi, hôn lễ công chúa Helen phát ra tiếng súng, sao lại như thế
được?
Toàn thân Lâm Lam run rẩy, sao lại vào lúc này xuất hiện tiếng súng, chẳng lẽ có người muốn thích sát công chúa?
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Lam run run đánh dòng chữ, màn hình live
streams bị nổ tung trên sóng trực tiếp, ai ai cũng hỏi là chuyện gì đang xảy ra.
Pằng pằng!
Lại một loạt tiếng súng vang lên, đối mặt nhiều lần với cây súng như Lâm Lam cũng nổi da gà, đúng là có người bắn súng rồi!
“Ôi trời ơi, Benson chắn đạn cho công chúa!” đang lúc bụng dưới của
Lâm Lam mỗi lúc một đau thì phóng viên phát trực tiếp đó gào lên một
câu.
Lâm Lam ngồi phịch xuống ghế, “Sao lại như vậy...”
“Hình như tử vong tại chỗ!” phóng viên kia lại kêu lên.
Ong!
Đầu óc Lâm Lam ong lên không nghe thấy gì nữa, bụng dưới đau dồn dập, tâm trạng xúc động mạnh, vội đứng dậy bám chặt ghế từng bước từng bước
đi về phía trước, “ba, cứu con... bà nội... hình như con muốn sinh
rồi...”