Từ sau khi Tô Mộ Bạch xảy ra chuyện, lần đầu tiên trợ lý Lý vốn dĩ
nổi tiếng mặt đơ, lạnh lùng lại quyết đoán để lộ ra sự ưu tư của mình,
lần này bộ phim điện ảnh được công ty phụ trách đã tiêu tốn trên trăm
triệu, mà giá trị thương mại của Tô Mộ Bạch cũng không hề thấp, lần này
bị đả thương nghiêm trọng, khiến công ty tổn thất ít nhất vài trăm
triệu.
Nhưng đây vẫn không phải là điều nghiêm trọng nhất, nếu như chuyện
này bị truyền thông công khai, với lượng fan của Tô Mộ Bạch, nhất định
sẽ đẩy Đỉnh Thành lên đầu sóng ngọn gió.
Mấy năm nay mặc dù Đỉnh Thành có nền tảng vững chắc, nhưng một khi xử lý không thỏa đáng, để người khác lợi dụng được cơ hội này thì nhất
định sẽ rất phiền phức.
Thêm vào sự việc lần này còn liên quan đến phương diện bất động sản
của Đỉnh Thành, đến lúc mọi người đặt nghi vấn về chất lượng, họ sẽ bị
ảnh hưởng đến uy tín.
So với việc tổn thất về tài chính, đây mới là điểm trí mạng.
Trước lúc Diêm Quân Lệnh lên máy bay, Lý Húc đã gửi tài liệu qua, anh đọc hết chúng trong đêm trên máy bay, sắc mặt cũng ngày càng trầm
xuống, phim trường được Tô Mộ Bạch bắt đầu sử dụng lần này được công ty
bỏ ra vài nghìn vạn để xây dựng, dùng đội thi công riêng của Đỉnh Thành, bây giờ xảy ra vấn đề như thế, yếu tố đầu tiên bị nghi ngờ chính là
chất lượng.
Hơn nữa bất động sản Đỉnh Thành là do bố Diêm quản lý, đội thi công
lần này được phụ trách bởi một công ty con, chất lượng công trình mấy
năm nay luôn nhận được phản hồi tốt, nhưng bây giờ lại xuất hiện tình
huống này, có ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của Đỉnh Thành.
Sau khi xem xong tài liệu, Diêm Quân Lệnh chợp mắt, tâm trạng phức tạp.
Chuyến bay kéo dài mười mấy giờ đồng hồ, Diêm Quân Lệnh đến Bắc Kinh
đúng lúc trời sáng, Lý Húc đón anh, sau đó họ đi thẳng đến bệnh viện.
Nhưng không biết vì sao khi Diêm Quân Lệnh vội vã đến bệnh viện thì
phóng viên đã chắn trước cửa.
"Chuyện gì đây?" Diêm Quân Lệnh lạnh giọng.
"Tôi sẽ bảo người đi hỏi ngay." Trong lúc đón Diêm Quân Lệnh, Lý Húc
đã điều người đi trông chừng, khi đó không thấy phóng viên, nhưng chỉ
mới một lúc, không ngờ lại có nhiều người tụ tập đến thế, theo lý mà nói tin tức Tô Mộ Bạch bị thương không bị lộ nhanh như vậy mới phải.
Lý Húc nói xong thì điện thoại chợt reo lên.
"Trợ lý, có công nhân tiết lộ tin tức về sự cố cho truyền thông biết, bây giờ tất cả họ đều đang chắn trước bệnh viện, hòng có được bài viết
đầu tiên." Một cấp dưới phụ trách trông chừng bệnh viện nhanh chóng báo
cáo với Lý Húc.
"Chuyện bồi thường không phải đang được tiến hành ư? Sao lại xuất hiện tai vạ này?" Lý Húc giật mình, hỏi một cách nôn nóng.
"Công ty bảo hiểm đã đến kiểm tra hiện trường, đang thống kê những
người bị thương và xác nhận nguyên nhân sự cố, sớm nhất cũng phải tuần
sau mới có thể xác định được số tiền bồi thường, có thể là có công nhân
sợ công ty quỵt nợ nên cố tình tiết lộ với truyền thông, dùng việc này
uy hiếp sếp, muốn lợi dụng sức ép của truyền thông để được bồi thường
với giá cao." Người cấp dưới đó nhanh chóng phân tích tình hình với Lý
Húc.
"Lập tức điều tra."
"Vâng."
Cúp máy, Lý Húc kể lại tình hình một cách ngắn gọn, sắc mặt của Diêm
Quân Lệnh càng trầm xuống. Lúc này nhà họ Diêm cũng gọi điện đến, phía
bất động sản Đỉnh Thành cũng bắt đầu bị phóng viên bao vây.
"Nếu đã không còn cách nào giữ bí mật, thì ra sức giảm mức độ lan
truyền của nó. Cậu đi chào hỏi với các truyền thông lớn, bảo họ ém sự
việc này đi, sau đó điều tra rõ ràng ngọn nguồn sự cố nhanh nhất có
thể." Nói xong, Diêm Quân Lệnh nhìn ra ngoài cửa xe.
Hiện giờ sự việc vẫn chưa đến mức tồi tệ nhất, một khi chuyện Tô Mộ
Bạch bị thương xuất hiện trên mặt báo, đó mới là phiền phức lớn.
"Sếp, hiện giờ anh..."
"Xuống xe." Thấy tình hình bên ngoài như vậy, Lý Húc lo lắng Diêm
Quân Lệnh bước xuống sẽ bị phóng viên bao vây mà xảy ra chuyện ngoài ý
muốn, nào ngờ Diêm Quân Lệnh trực tiếp cắt ngang lời của anh ta, chỉ
thốt ra hai từ.
Nếu như đã có công nhân báo chuyện này cho truyền thông biết, chỉ một mực gây áp lực để giảm bớt khả năng bị công khai cũng không phải là
cách, đến lúc đó sự việc được giữ kín quá lâu, sau này trái lại còn
nghiêm trọng hơn, chi bằng hiện giờ cứ bình thản mà đối mặt.
"Nhưng mà..."
"Có chú Trương và cậu, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Diêm Quân
Lệnh biết Lý Húc đang lo lắng điều gì, anh nói ngắn gọn sau đó mở cửa xe ra.
Mặc dù mấy năm nay Diêm Quân Lệnh ít khi lộ mặt, nhưng tin tức với
công chúa Saya và Trần Văn trong những ngày gần đây làm mọi người biết
về anh nhiều hơn, mặc dù các phóng viên không dám chia sẻ ảnh của Diêm
Quân Lệnh, nhưng vẫn biết anh ở ngoài đời.
Vì vậy khoảnh khắc Diêm Quân Lệnh bước xuống xe, những phóng viên
chắn trước cửa bệnh viện phút chốc ùa đến như ong vỡ tổ, đều giơ micro
đến trước mặt Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh bước về phía trước không nói một lời, mặc dù những câu hỏi của phóng viên sắc bén, nhưng trước khí thế mạnh mẽ của Diêm Quân
Lệnh, họ ngây người không dám tiếp tục gặng hỏi nữa. Nhưng cuộc sống này sợ nhất chính là gặp phải những tên không sợ chết, chính vào lúc Diêm
Quân Lệnh sắp đi vào bệnh viện, một phóng viên đột nhiên hỏi anh bằng
giọng nói chói tai: "Nghe nói Tô Mộ Bạch cũng đang quay phim tại nơi xảy ra sự cố, xin hỏi anh Tô có bị thương không ạ?"
Không ngờ lại có phóng viên dám hỏi thẳng như vậy, giọng nói của anh
ta làm cho xung quanh phút chốc yên tĩnh trở lại, mọi người dường như
đều đang chờ đợi câu trả lời của Diêm Quân Lệnh.
Chỉ đáng tiếc là Diêm Quân Lệnh hơi khựng lại, sau đó vẫn im lặng đi vào trong.
Rất nhanh Diêm Quân Lệnh đã đến khu vực dành cho nhân viên bị thương, anh hỏi thăm vài câu với những công nhân bị thương và người nhà của họ, đồng thời đích thân hứa rằng sẽ mang đến cho công nhân quyền lợi và sự
đền bù tốt nhất.
Những người này đã cảm thấy yên tâm, Diêm Quân Lệnh mới lặng lẽ đi
lên tầng cao nhất của Thụy An, cũng là phòng làm việc của Tiêu Chấn Nhạc và phòng bệnh cao cấp nhất của Thụy An.
"Tô Mộ Bạch thế nào rồi?" Diêm Quân Lệnh vừa lên đó đã chủ động hỏi.
"Đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, nhưng muốn hồi phục vẫn cần ít nhất
ba tháng." Tiêu Chấn Nhạc đã kiểm tra cho Tô Mộ Bạch, mặc dù tổn thương
bên trong không nhiều, nhưng xương đùi bị gãy nếu như không nằm nghỉ
ngơi hai, ba tháng, sợ là sẽ không khỏi hoàn toàn.
"Ba tháng ư?" Diêm Quân Lệnh nhíu mày bất mãn.
"Tôi sẽ cố gắng để anh ta hồi phục nhanh nhất có thể." Tiêu Chấn Nhạc nhìn vào ánh mắt không hài lòng của Diêm Quân Lệnh, cảm thấy rất ai
oán.
"Ừm, tôi đi thăm cậu ta." Được Tiêu Chấn Nhạc đảm bảo, Diêm Quân Lệnh mới rời khỏi phòng làm việc đi đến phòng bệnh của Tô Mộ Bạch.
Lúc này một bên chân của Tô Mộ Bạch được bó bột và treo lên nhờ băng
gạc, trên trán cũng được băng bó bằng vải gạc, hiếm khi anh ta trông
quẫn bách như vậy. Thấy Diêm Quân Lệnh đi vào, Tô Mộ Bạch hỏi một cách
rất bình thản: "Sếp, tiền bồi thường tính thế nào đây?"
"Có mạng để trở về đã rất không tồi rồi, còn đòi tiền." Diêm Quân Lệnh lạnh nhạt hỏi anh ta.
Tô Mộ Bạch đành chịu: "Nếu đã không phải đến đây để bồi thường, tôi không ngại mời anh ra về đâu."
"Là ngoài ý muốn hay có người cố tình?" Diêm Quân Lệnh không quan tâm đến những lời thừa thãi của Tô Mộ Bạch, hỏi thẳng điều mà anh đang muốn biết.
“Có người cố tình." Sau lời nói của Diêm Quân Lệnh, ánh mắt Tô Mộ Bạch trở nên lạnh lẽo, khẳng định một cách chắc chắn.
"Sao cậu lại chắc chắn như vậy?" Diêm Quân Lệnh không chỉ cần đến phán đoán của Tô Mộ Bạch mà còn cần chứng cứ.
"Khi tôi bị đập vào đùi đã nhìn thấy mặt cắt của vật đó, nó bị lưỡi
dao sắc bén cắt đứt, có vẻ được gây ra bởi máy khoan điện." Tô Mộ Bạch
bị đập vào đùi, mặc dù đau đớn, nhưng không mất đi khả năng phán đoán.
Nghe thấy câu trả lời này, ánh mắt của Diêm Quân Lệnh càng sâu thẳm
hơn, nếu như thật sự là do ai đó cố tình thì người đó là ai? Gương mặt
tựa như yêu nghiệt của Đồng Thiên Hoa xuất hiện trước mắt anh, xem ra
đối phương đã bắt đầu ra tay với anh rồi.
Nghĩ như vậy, Diêm Quân Lệnh càng lo lắng cho sự an toàn của Lâm Lam
hơn, vừa rời khỏi phòng bệnh của Tô Mộ Bạch, anh liền dặn dò nhóm Lộc
Tam trông chừng Lâm Lam thật kỹ, nếu gặp chuyện gì kỳ lạ phải lập tức
báo cáo với anh.
Còn sự cố xảy ra tại phim trường lần này, Diêm Quân Lệnh ý thức được
nếu như thật sự là do Đồng Thiên Hoa làm, sợ rằng sau này sẽ còn gặp
phiền phức lớn!