Tăng Tuyết cảnh giác đứng ở cửa, Vương Đại và Lộ Tam cũng đứng lên kết thành một thế trận phòng ngự.
Bị đám phóng viên điên cuồng đó đuổi tận hết một con phố, thần kinh bốn người đã có chút mẫn cảm.
RẦM!
Một lúc sau, cửa đã bị đẩy ra, Diêm Quân Lệnh dẫn Tiêu Chấn Nhạc trực tiếp đi vào, nhìn thấy ba người đang đứng căng thẳng trước cửa, đi vòng qua bước đến bên cạnh Lâm Lam.
“Kiểm tra cho cô ấy.” Diêm Quân Lệnh không bận tâm đến phản ứng của mọi người, trực tiếp dặn dò Tiêu Chấn Nhạc.
Từ một viện trưởng biến thành bác sỹ gia đình, Tiêu Chấn Nhạc vẫn giữ phong độ tùng dung nhu nhã, nhìn một vòng khắp người Lâm Lam đang có
chút ngẩn ngơ: “Người không có vấn đề gì, phản ứng chậm chắc vì bị hoảng sợ quá mức, tình hình cụ thể nữa thì cần phải kiểm tra toàn diện mới
được, khai đơn rồi em dẫn đi bệnh viện chụp cộng hưởng từ não bộ mới
được.”
“Em không sao!” Lâm Lam nghe mấy chữ chụp cộng hưởng từ xong, cuối
cùng cũng khôi phục lại tâm trạng, nhanh chóng nói rõ mình không có bệnh hay thương tích gì, sau đó kỳ quặc nhìn ông chồng mình: “Sao anh lại
đến đây?”
Miệng không nói gì, nhưng trong tình huống lúc đó, tận mắt nhìn thấy
Diêm Quân Lệnh dẫn công chúa Saya đi trước, trong lòng cô quả thực là
khó chịu.
“Em nói thử xem?” Anh có vẻ không thích câu hỏi này của Lâm
Lam, chẳng lẽ cô xảy ra chuyện lớn như vậy, anh còn không được về chăng.
"Em tưởng anh sẽ đi với công chúa Saya.” Lâm Lam gắng sức để ngữ điệu của mình không có cảm giác ghen tị.
“Tiếp đón cô ta là nhiệm vụ.” Diêm Quân Lệnh giải thích một cách không để tâm.
Tâm trạng của Lâm Lam bỗng tốt lên rất nhiều.
Tiêu Chấn Nhạc nhìn hai người: “Hai anh chị đã nói chuyện tán tỉnh xong chưa? Đợi em kiểm tra xong rồi nói tiếp.”
“Au.” Lâm Lam giờ mới phát hiện bên cạnh còn có người khác, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, cho bác sỹ kiểm tra.
“Kiểm tra kỹ.” Diêm Quân Lệnh ra lệnh bá tạo.
“Bạo quân.” Tiêu Chấn Nhạc giỡn cợt, sau đó lấy máy móc ra làm lại
một lần kiểm tra toàn diện kỹ hơn cho Lâm Lam, xác nhận Lâm Lam không
sao rồi, Diêm Quân Lệnh mới thả lòng xuống.
“Mấy ngày nay cứ ở nhà nghỉ dưỡng đi, còn những việc khác đừng có xen vào, cũng đừng có hỏi thêm, hiểu chưa?” Đợi Tiêu Chấn Nhạc đi ra, Diêm
Quân Lệnh dặn dò lại Lâm Lam.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lâm Lam nghe giọng nói của Diêm Quân Lệnh, đã đoán được chắc chắn có việc gì đó rồi.
“Trương Việt bị bắt, đã lôi kéo ra rất nhiều chuyện trong cái ngành
này, em lại từng hợp tác với hắn, cộng thêm việc ngày hôm nay, bên
truyền thông sẽ không nhẹ nhàng tha cho em đâu, cho nên em phải cố gắng ở nhà, đừng lộ diện ra ngoài.” Diêm Quân Lệnh biết Lâm Lam lo lắng, đành
giải thích sơ qua.
Lâm Lam gật đầu, cuối cùng, cô nói ra một việc suy đoán trước đây, “Việc của Trương Việt, là anh làm đúng không?”
“Việc của Trương Việt là do hắn tự làm tự chịu, anh chẳng qua là đẩy
thuyền theo nước mà thôi.” Diêm Quân Lệnh biết chuyện này sẽ không giấu
được Lâm Lam, nên cũng không để cô phải suy nghĩ linh tinh, dứt khoát
trả lời.
“Thế còn nhà họ Trần?”
“Họ đáng đời.” Diêm Quân Lệnh lại nghĩ đến việc đối phương dám ra tay với bánh bao nhỏ của mình, đúng là không biết đường chết.
“Oh.” Lâm Lam oh nhẹ một tiếng, cô lẽ ra phải đoán ra sớm hơn nữa.
“Không nhẫn tâm?” Nhìn phản ứng của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Lam lắc lắc đầu: “Em không, loại người như Trương Việt vỗn dĩ
không nên trở thành thần tượng của thanh thiếu niên bây giờ, sự tồn tại
của hắn đối với các em thế hệ trẻ bây giờ là một biển chỉ đường sai
lệch, nếu không xử lý sớm hơn, chỉ sợ sẽ làm hại đến nhiều người nữa.
Còn về nhà họ Trần, thế nào đi chăng nữa cũng không liên quan gì đến
em.”
“Ừm.” Nghe câu trả lời của vợ mình, Diêm Quân Lệnh ừm nhẹ, không nói
thêm gì nữa, nhưng hôm nay bị phóng viên chụp được ảnh, anh có chút đau
đầu, nhất là những cái ảnh của anh và Helen.
Mấy ngày tiếp theo, việc của Trương Việt đã bị lộ ra từng tí một, và
dần được xác nhận đều là sự thật, chỉ cần có chút dính dáng hoặc quan hệ với Trương Việt, đều bị kênh truyền thông và dân mạng suy đoán liệu có
phải người nghiện hay không.
Như thế còn chưa xong, sau khi việc của Trương Việt bùng nổ, người
quản lý của anh ta đã bị điều tra ra có nghi ngờ buôn ma túy. Tiếp theo, cục công an đã truy theo mối nguồn, lại bắt được mấy ngôi sao nhỏ đã
dính ma túy.
Quả thực là nạn này chưa yên, nạn khác đã đến, tin đồn nói có một
đường dây buôn bán ma túy khủng lồ giờ đang làm sôi động cả thế giới
mạng, đồng thời, các anh hùng bàn phím tài ba còn dò được người mẫu mà
công ty giải trí Tân Trí mới ký kết là em họ của Trương Việt, nên lại
trào dâng một làn sóng dư luận mới, khiến cô Vu Giai---một người mẫu
đang phát triển thuận lợi này trực tiếp bị công ty đóng băng giấu kín
lại.
Từ đây có thể biết phạm vi ảnh hưởng của vụ việc Trương Việt quả thực rộng lớn.
Lâm Lam nhớ rằng Vân Bích hình như cũng có chút quan hệ với Trương
Việt, lần trước còn vì Trương Việt đi cầu xin Diêm Quân Lệnh, nhưng Hu
Giai xảy ra chuyện, còn Vân Bích vẫn không bị sao cả.
Lâm Lam tò mò hỏi Diêm Quân Lệnh, anh liếc cô gái của mình: “Vân Bích là nghệ sỹ của Đỉnh Thịnh, em tưởng là ai cũng có thể tùy tiện động
chạm đến hay sao?”
“Thế còn Trương Việt...” hỏi đến một nửa Lâm Lam đã nhanh mồm dừng lại, Trương Việt là Đỉnh Thịnh tự ra tay.
“Cứ yên tâm chờ đợi đi, đợi sóng gió qua rồi hẵng tính tiếp.” Diêm
Quân Lệnh xoa xoa đầu của Lâm Lam, an ủi thêm lần nữa, trong lòng thì
đang lo lắng scandal của anh với công chúa Saya đang chuẩn bị nở ra này.
May là ngôi nhà này anh không thường xuyên vào ở, không có kết nối
mạng, bây giờ lại cố tình để Lý Húc chắn hết tín hiệu tin nhắn của Tăng
Tuyết với Lâm Lam, như vậy mới không to chuyện lên.
Nếu bị nha đầu rất hay ghen tuông này biết được, thì chưa tưởng tượng được sẽ cáu gắt với anh thế nào đây.
“Không được, ngày kia là thời gian phỏng vấn của Tân Trí rồi, em bắt
buộc phải đi tham gia.” Nghe câu nói của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam trực
tiếp từ chối, cô cũng không thể lúc nào cũng trốn tránh ở đằng sau chỉ
ngắm nhìn.
Từ đây có thể biết phạm vi ảnh hưởng của vụ việc Trương Việt quả thực rộng lớn.
Lâm Lam nhớ rằng Vân Bích hình như cũng có chút quan hệ với Trương
Việt, lần trước còn vì Trương Việt đi cầu xin Diêm Quân Lệnh, nhưng Hu
Giai xảy ra chuyện, còn Vân Bích vẫn không bị sao cả.
Lâm Lam tò mò hỏi Diêm Quân Lệnh, anh liếc cô gái của mình: “Vân Bích là nghệ sỹ của Đỉnh Thịnh, em tưởng là ai cũng có thể tùy tiện động
chạm đến hay sao?”
“Thế còn Trương Việt...” hỏi đến một nửa Lâm Lam đã nhanh mồm dừng lại, Trương Việt là Đỉnh Thịnh tự ra tay.
“Cứ yên tâm chờ đợi đi, đợi sóng gió qua rồi hẵng tính tiếp.” Diêm
Quân Lệnh xoa xoa đầu của Lâm Lam, an ủi thêm lần nữa, trong lòng thì
đang lo lắng scandal của anh với công chúa Saya đang chuẩn bị nở ra này.
May là ngôi nhà này anh không thường xuyên vào ở, không có kết nối
mạng, bây giờ lại cố tình để Lý Húc chắn hết tín hiệu tin nhắn của Tăng
Tuyết với Lâm Lam, như vậy mới không to chuyện lên.
Nếu bị nha đầu rất hay ghen tuông này biết được, thì chưa tưởng tượng được sẽ cáu gắt với anh thế nào đây.
“Không được, ngày kia là thời gian phỏng vấn của Tân Trí rồi, em bắt
buộc phải đi tham gia.” Nghe câu nói của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam trực
tiếp từ chối, cô cũng không thể lúc nào cũng trốn tránh ở đằng sau chỉ
ngắm nhìn.
“Lâm Lam...” Diêm Quân Lệnh không muốn Lâm Lam đi mạo hiểm vào lúc này.
“Anh cũng biết là em bắt buộc phải đi, lần trước em đã giao lưu với
Tần Sâm rồi, chỉ cần em thông qua phỏng vấn, ông ấy sẽ nâng em lên.” Lâm Lam có thể cảm thấy được sự coi trọng thuần thúy của Tần Sâm dành cho
cô. Việc vào được Tân Trí sẽ giúp được cho cô rất nhiều.
“Đến lúc đó anh đưa em đi.” Mấy vụ ngoài ý muốn này đã bắt đầu khiến
Diêm Quân Lệnh nảy sinh ý tưởng có nên cho bánh bao nhỏ nhà mình tiếp
tục ở lại trong ngành này không, dù có nói anh tự kỷ cũng được, bá đạo
cũng được, nhưng anh thật sự không muốn lần nào cũng phải lo lắng sốt
ruột như vậy. Nhưng mỗi lần đối mặt vào ánh mắt cố chấp không chịu
nhượng bộ của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh lại không nỡ, cuối cùng đánh phải
nói vậy.
Từ lúc về Bắc Kinh, đã bị ông nội nhét vào bộ đội, cộng thêm những
chuyện lớn nhỏ đã trải qua trong mấy năm nay, Diêm Quân Lệnh là một
người ít khi chịu nhún nhường, lúc cần thiết thậm chí có thể bất chấp
tất cả để đạt được mục đích, nhưng với người con gái yêu thích của mình, lại nhường bộ hết lần này sang lần khác, chỉ để cho cô có thể thực hiện ước mơ của mình.
“Cảm ơn ông xã.” Lâm Lam nghe Diêm Quân Lệnh nói vậy, vui nhộn bám
lên người Diêm Quân Lệnh rồi hôn một cái, ánh quang trong đôi mắt cười
đó đã khiến Diêm Quân Lệnh đầu hàng thật sự. Dù nha đầu này muốn bay lên trời, anh cũng sẵn lòng đỡ lên.
“Chỉ cảm ơn thế thôi sao?” Diêm Quân Lệnh đã nghĩ rõ, người cũng thả lỏng xuống, gian tà hỏi với Lâm Lam.
“Thế anh muốn em cảm ơn như nào?” Lâm Lam hỏi lại.
Diêm Quân Lệnh lật người đè vào Lâm Lam, nhếch mày lên: “Em nói xem?”
“Em không biết.” Lâm Lam đỏ mặt, miệng nói không, nhưng cơ thể cô lại vô cùng thành thực.
Lâm Lam đã từ một thiếu nữ dễ mắc cỡ ban đầu bị đào tạo thành một phụ nữ thật sự, nhất cử nhất động đã mang theo một chút khí chất một "cô
vợ", luôn dễ dàng khiêu khích được dục vọng dã tính của người đàn ông.
“Không biết còn dám nhìn anh với ánh mắt thế này? Đang mong chờ hay
sao?” nhìn người cô gái đang nằm dưới người mình, nụ cười của Diêm Quân
Lệnh càng gian tà.
Da mặt Lâm Lam mỏng, nhẹ nhẹ đấm vào ngực của người đàn ông này: “Anh không làm, em ngủ đây.”
“Cho nên em đang mời anh đây à?”
“Anh...”
“Được rồi, được rồi, tiểu bảo bối của anh, bây giờ anh sẽ thỏa mãn em luôn đây.” Nói xong, nụ hôn của Diêm Quân Lệnh đã rơi xuống mớn man như hạt mưa.
Lâm Lam hai tay bám lấy cổ của người đàn ông, nét quyến rũ trong mắt càng sâu đậm, hai người đã cùng chìm trong say đắm.
Không một lúc lâu, giường trong phòng đã lắc động, Tăng Tuyết vốn dĩ
còn muốn gọi hai người xuống ăn bữa đêm, kết quả chờ mãi không thấy hai
người xuống, đi đến trước cửa bỗng dưng nhớ ra việc gì đó, lập tức dừng
lại, tiếp theo trên mặt ánh lên một ý cười nghịch ngợm, cuối cùng cô dứt khoát đi ăn với Vương Đại, Lộ Tam ở nhà bên cạnh.