Lâm Lam vừa rời khỏi, không khí gian phòng liền trở nên ngột ngạt tới cực độ.
Diêm Quân Lệnh châm thuốc, chầm chậm nhả khói: “Chuyện thì mọi người cũng có lẽ đoán được đại khái rồi, có ý kiến gì không?”
“Nhà họ Đồng lần này không muốn sống nữa à?” Thẩm Hoằng tức giận, anh ta vốn biết nhà họ Đồng thường là làm mấy chuyện khác người nhưng lần
này dám động vào Diêm Quân Lệnh, thật không sợ chết.
“Tôi không cảm thấy đây chỉ đơn giản là nhà họ Đồng.” Tiêu Chấn Nhạc
bình tĩnh hơn Thẩm Hoằng nhiều, nếu như đúng là nhà họ Đồng thì không
thể nào dồn Diêm Quân Lệnh vào đường cùng, suy cho cùng nhà họ Đồng có
lăn lộn xã hội đen thế nào thì cũng muốn phát triển ở trong nước, như
thế còn cần kiêng nể nhà họ Diêm và ông ngoại Hoắc Quốc Bang của Diêm
Quân Lệnh.
Đồng Thiên Hoa làm như vậy chẳng khác nào tự hủy đi tương lai của
mình, xả được cơn giận nhưng lại đắc tội hoàn toàn với hai nhà, đó không là cách làm việc của lão cáo già đó.
Bên trong nhất định còn có những chuyện khác, nhưng mà nhà họ Đồng tuyệt đối không đứng ngoài chuyện này.
“Thế còn có ai nữa?” Thẩm Hoằng thật sự không nghĩ ra ai đám ra tay
tới anh Diêm, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì mấy năm gần đây Đỉnh Thành
phát triển quá nhanh, chọc vào không ít người, cộng vào chú hai nhà họ
Diêm tham gia vào chính trị, mấy năm gần đây thành tựu đều là có tiếng
có miếng, lại nổi tiếng không dễ bị mua chuộc, không biết đắc tội tai to mặt lớn bao lần.
Nhưng mà chú hai là người thế nào, động một cái là dính tới không
biết bao người, cha Diêm và ông cụ nhà họ Diêm lại sống ở Bắc Kinh hằng
năm, lính canh bên người đều là lính đặc chủng nghỉ hưu, ngay cả tiếp
cận còn khó, chỉ còn Diêm Quân Lệnh bình thường dễ tiếp cận lại thiếu đề phòng.
Quan trọng nhất là từ nhà họ Diêm tới đời của Diêm Quân Lệnh, ngoại
trừ cô hai đi du lịch khắp thế giới, ngay cả cha mẹ cũng không biết cô ở đâu thì chỉ còn con độc đinh Diêm Quân Lệnh, mà chú hai nhà họ Diêm
đừng nói là có con, bốn mươi tuổi chưa kết hôn, không có gì để bới ra
càng không có chỗ yếu.
Diêm Quân Lệnh đầu năm mới từng bị bắt cóc nên nếu như bị bắn cũng không phải chuyện gì bất ngờ.
“Tôi nghi ngờ họ không cùng một nhóm, mục tiêu cũng không như nhau.”
Diêm Quân Lệnh lúc đó cũng cho là nhà họ Đồng biết nguyên do vì sao nhà
họ Diệp bị phân chia, tìm bãi đỗ xe của anh, nhưng mà sau khi Lý Húc bị
trúng đạn Diêm Quân Lệnh không nghĩ như vậy nữa.
Mới đầu tập kích bọn họ có thể là người nhà họ Đồng nhưng sau cùng
đánh úp bọn họ không hẳn là họ. Nhất là vào lúc thấy Lý Húc bị thương,
Diêm Quân Lệnh càng xác định.
“Mục tiêu không như nhau?” Tiêu Chấn Nhạc ngạc nhiên.
“Lý Húc mặt trông đơ đơ nhưng làm không ít chuyện thương thiên hại
lý, đừng nói là hắn ngủ với con gái nhà người ta nên bị người thân người ta báo thù?” Trí tưởng tượng của Thẩm Hoằng thật phong phú.
Diêm Quân Lệnh lười phải hiểu đồ hâm dở Thẩm Hoằng: “Lộc Tam và Vương Đại đã đi điều tra, muộn nhất là sáng mai sẽ có kết quả. Mọi người giúp tôi giấu đi, dừng để ông cụ biết. Còn Thẩm Hoàng, cậu cử người đi giám
sát Bule, có vấn đề báo ngay.”
“Em biết rồi.” Cái này Thẩm Hoằng đương nhiên rõ, sau khi nhận được điện thoại của Lâm Lam cậu đã cử người đi rồi.
“Chút nữa cậu đi kiểm tra vết thương của Lý Húc, chuyện này tốt nhất
đừng để bên cảnh sát biết, nếu không thì phiền toái.” Mặc dù Diêm Quân
Lệnh là người kinh doanh chính thống nhưng thân phận đặc biệt, nhất là
khi chú hai nhà họ Diêm đang trong thời kỳ quan trọng, có thể tiến thêm
một bước nữa hay không, đều dựa vào lần này.
Bởi vì chuyện anh bị bắn mà mang lại rắc rối cho chú hai là kết quả Diêm Quân Lệnh không muốn nghĩ tới nhất.
“Tôi hiểu rồi.” Tiêu Chấn Nhạc nhận được điện thoại của Thẩm Hoằng đã bắt đầu âm thầm thám thính tin tức, họ là là anh em sống chết cùng vượt qua khó khăn, có sự thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau mà những người khác không thế nào so nổi.
Có Thẩm Hoằng và Tiêu Chấn Nhạc xử lý rắc rối, Diêm Quân Lệnh nhẹ lòng không ít.
Xác định mọi chuyện lại một lần nữa, Thẩm Hoằng và Tiêu Chấn Nhạc mới rời khỏi Đỉnh Thành, mà Diêm Quân Lệnh thì dứng ở phòng khách chờ đợi
tin tức của Lộc Tam và Vương Đại.
Lâm Lam đợi một lúc lâu mới nghe thấy Tiêu Chấn Nhạc đi vào phòng của Lý Húc, sau đó nghe thấy tiếng anh ta đi xuống dưới lầu cùng tiếng xe
nổ máy đi khỏi biệt nhưng mãi không thấy Diêm Quân Lệnh lên lầu.
Thấp thỏm không yên, lại sợ hiện giờ anh đang không vui trong lòng,
cô đi xuống càng thêm phiền. Nhịn tới mười giờ vẫn chưa thấy Diêm Quân
Lệnh lên lầu, Lâm Lam cuối cùng cũng xuống lầu.
Tấn Thị vào tháng mười đã bắt đầu lạnh, Lâm Lam cầm theo một chiếc áo khoác xuống tầng dưới, thì thấy Diêm Quân Lệnh đang yên tĩnh đứng ở bên ô cửa sổ, bóng dáng kiên nghị mà hiu quạnh, mang theo bi thương không
nói nên lời.
Cô khẽ bước tới đằng sau lưng anh, nhón chân đặt chiếc áo lên vai người Diêm Quân Lệnh: “Ban đêm trời lạnh.”
“Ừm, sao em còn chưa ngủ?” Diêm Quân Lệnh lúc này mới quay lại, nhìn người con gái bên mình.
“Không ngủ được.” Lâm Lâm thật thà trả lời, phải chuyện như thế này ngủ được mới là lạ.
Diêm Quân Lệnh nghe thấy thế cũng không nói gì, vòng tay ôm lấy cô vào trong lòng, nhìn ra bên ngoài.
Lâm Lâm ngẩng đầu: “Anh đang đợi tin Lộc Tam và Vương Đại sao?”
“Năng lực của hai người họ không kém, có lẽ là không thua hai người
kia.” Diêm Quân Lệnh trả lời Lâm Lam, ngày hôm nay nếu như bị tập kích
mà họ có mang vũ khí, lại có những người khác phục kích thì Lý Húc làm
sao có thể bị thương.
“Ừm.” Lâm Lam hơi gật đầu, không hề nghi ngờ những gì anh sắp xếp,
rất tin tưởng Lộc Tam và Vương Đại, cô lo là anh đang nghĩ cái gì?
“Cảm ơn bánh bao nhỏ, hôm nay khiến em vất vả rồi.” Diêm Quân Lệnh
cảm ơn từ đáy lòng, hôm nay nếu như không có cô, anh và Lý Húc chỉ e là
khó thoát nguy hiểm.
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh không cảm ơn thì thôi, cảm ơn xong Lâm Lam mới
đỏ mặt. Cô không thể bảo với anh thực ra cô lo cho anh, muốn đi xem thử
có phải như lời anh nói không có mỹ nữ bên cạnh hay không, nào biết anh
đi Bule, ấn tượng của Lâm Lam về Bule ngoại trừ Trương Việt thì là Diệp
Đại Hải, cũng chỉ có tầm đó.
Cho nên cô tựa ma xui quỷ khiến bám theo, nào biết được ở bãi đỗ xe
đợi bao nhiêu lâu không thấy hai người bước ra, càng nghĩ càng thấy sai
sai, nên mới thử tiếp tục lái xe vào bên trong, còn cố ý tắt đèn xe tối
om để bắt kẻ thông dâm, nhưng không hề nghĩ vừa đi vào thì nghe thấy
tiếng súng.
Lâm Lam lúc đó sợ muốn chết, mới chuẩn bị quay đầu đột nhiên nhớ ra
Diêm Quân Lệnh và Lý Húc chưa đi ra, lập tức hiểu người bị truy đuổi là
người mình đang muốn tìm, gần như cô phải cấu vào lòng bàn tay để tỉnh
táo lại, mở đèn xe rồi nói liên thiên, không nghĩ rằng lại cứu anh và Lý Húc.
Nhìn thấy vẻ mặt mặt của cô nàng, Diêm Quân Lệnh hơi nhíu mày: “Cho nên là em đi theo dõi anh?”
“Đâu có. Chỉ là đúng lúc thôi.” Lâm Lam thừa nhận bản thân có chút
hẹp hòi nhưng cô cũng không biết lúc đó trong đầu cô nghĩ gì, cứ như là
bị lừa đá vậy, nhưng mà bây giờ bị lừa đá thì cũng tốt.
“Đúng lúc?” Diêm Quân Lệnh lặp lại một cách sâu xa.
Lâm Lâm gật đầu như gà mổ thóc, thể hiện sự thật đúng như cô kể. Cô thật sự tin tưởng anh, thật không theo dõi anh.
“Đúng lúc thì tốt.” Phảng phất như cảm nhận được thành ý của bánh bao nhỏ, Diêm Quân Lệnh bình luận bốn chữ.
“Hì hì.” Lâm Lam làm bộ cười hì hì sau đó lái sang chủ đề khác: “Lý
Húc sao rồi? Chú Trương sao lại biết lấy viên đạn? Còn nữa mấy người hôm nay là ai vậy? Tại sao họ lại muốn giết hai anh?”
Sẹo vừa liền đã quên đau, Lâm Lam đã hóa thành một vạn câu hỏi vì sao phiên bản người lớn.
Diêm Quân Lệnh không mong Lâm Lam dính líu tới việc này nên xoa xoa mái tóc đen của cô: “Nghe lời, quên chuyện tối hôm nay đi.”