Diêm Quân Lệnh thấy Lâm Lam chần chừ do dự, anh đứng dậy, giữ chặt
lấy vai của người phụ nữ bé nhỏ này “Không cho phép nghĩ linh tinh.”
“Vâng, vậy Trương Việt?” Lâm Lam không ngốc, cũng hiểu rõ người như
Diêm Quân Lệnh này, làm sao mà không có chuyện tình ngày xưa, cô lại ăn
dấm, cũng không thể nào truy cứu chuyện ngày xưa nữa, nén lại sự lắng
trong lòng, chuyển chủ đề hỏi về Trương Việt.
“Bởi vì em, nhưng không chỉ chỉ vì em.” Biết người phụ nữ này đang lo lắng cái gì, Diêm Quân Lệnh không giấu diếm, trực tiếp nói thẳng.
Lâm lam cau mày “Không chỉ vì em?”
“Yên tâm, anh sẽ không vì nụ cười người đẹp, mà phá hủy nghệ sỹ của
mình, anh ta tự muốn tự hủy, người khác cũng không thể ngăn cản.” Sợ
người phụ nữ bé nhỏ của mình áy náy, Diêm Quân Lệnh tiếp tục nói.
Kết quả khuôn mặt bé nhỏ của Lâm Lam lại trở nên khó chịu hơn “Có vẻ như trong tim anh, em không quan trọng bằng công việc.”
“A.” Diêm Quân Lệnh không ngờ tới nha đầu này lại leo lên cột ngồi rồi.
Diêm Quân Lệnh đã nhìn quen, bất kể lúc nào sống chung lúc nào cũng
đều đúng mực, yêu đương cũng kiềm chế nữ nhân, mà bây giờ lại cảm thấy
bản chất bộc lộ của người phụ nữ theo thời gian ngày càng khó kiểm soát.
Điều này làm cho Diêm Quân Lệnh lo lắng, sợ rằng có một ngày nha đầu
này càng đi càng cao càng xa hơn, còn có thể giữ được bảo chất đơn thuần ngây thơ này nữa không.
“Anh a cái gì? Em không đẹp sao?” Lâm Lam thấy Diêm Quân Lệnh nửa
ngày không phản ứng, rất không hài lòng hỏi lại. Sau đó không quên chớp
chớp mắt nhìn người đàn ông này, dường như đang nói, khen em đẹp, khen
em đẹp đi a...
Mặc dù Lâm Lam thấy mình không phải là rất đẹp, nhưng người xưa có
câu người tình trong mắt hóa Tây Thi sao, cô cũng tính là người tình của Diêm Quân Lệnh đúng không?
Diêm Quân Lệnh bị làm cho buồn cười “Đẹp, bánh bao nhỏ nhà mình đẹp nhất.”
“Vậy còn được, không đúng, em đã nói không cho gọi là bánh bao nhỏ
rồi!” Lâm Lam nói tới nửa ngày mới phản ứng được, hét lên với Diêm Quân
Lệnh. Kết quả Diêm Quân Lệnh nhân lúc này nhéo nhéo má cô, môi của Lâm
lam bị nhéo thằng cái mỏ chim, nói cũng không chữ, tức giận cắn tay
người đàn ông này.
Diêm Quân Lệnh cũng không né ra, để cho cô tùy ý cắn.
Nhìn thấy người đàn ông này bị cắn in hằn vết rồi cũng không có phản
ứng gì, Lâm Lam lại dùng lực mạnh hơn, lại ngẩng đầu nhìn Diêm Quân
Lệnh, lại cắn lại nhìn, không ngờ vậy mà chảy máy rồi.
“Anh... Anh làm sao không kêu đau?” Cuối cùng Lâm Lam nhịn không được buông cánh tay Diêm Quân Lệnh xuống, nhẹ nhàng chùi chùi cho anh, trong đáy mắt có chút chán nản và thương tiếc.
“Không đau.” Diêm Quân lệnh lắc lắc đầu, so với những cay đắng mà anh phải chịu đựng ngày trước, nỗi đau này không khác gì một cơn cù lét,
điều quan trọng là...
Môi Diêm Quân Lệnh lướt qua tai nhỏ của cô “Đây còn là vết tích tình yêu mà bánh bao nhỏ cho anh.”
“Anh... Em còn có việc, em đi trước.” Lâm Lam ấp a ấp úng nói dối, bỏ của chạy lấy người.
“Ha ha.” Diêm Quân Lệnh thấy nha đầu này xấu hổ chạy ra khỏi cửa, môi nhếch lên một nụ cười, ngày trước bởi vì chuyện rắc rối của khu đông mà phiền muộn rất nhiều, sau một bữa cơm tinh thần đều thoải mái hơn rất
nhiều.
Lâm Lam thì không may mắn như vậy, đỏ mặt chạy vội vàng ra ngoài vừa
hay gặp Vân Bích đang chuẩn bị rời đi, có chút xấu hổ gật gật đầu chào.
Vân Bích không có mối quan hệ thân thiết nào ở bữa tiệc lần trước, hờ hững nhìn Lâm lam “Người mẫu mà đi đứng thế này à, Lâm tiểu thư cẩn
thận chút.”
“Cảm ơn chị Vân đã nhắc nhở.” Lâm Lam lại không cảm nhận được ý nghĩa trong lời nói của Vân Bích, khách khí trả lời.
Vân Bích quay người bước vào thang máy, Lí Húc chạy đến thì thầm với Lâm Lam “Đợi tôi chút.”
Lâm Lam gật gật đầu,cẩn trọng đứng ngoài bên ngoài phòng làm việc của Diêm Quân Lệnh, sợ có nhân viên khác tới, cô sẽ bị lộ rồi,may mà ở đây
thiết kế dễ chịu thoải mái, lại xa hoa, tầng trên cao lại không có ai
lên.
Lí Húc đi đường bí mật rời đi, Lâm Lam không thể không tò mò “Anh thấy Vân Bích như thế nào? Cô ấy hình như rất ghét tôi.”
“Mấy video của Trương Việt.” Lí Húc không có thời gian vui vẻ trong nhóm chat, vừa buồn rầu vừa kiềm chế nói.
Lâm Lam nghĩ tới cái gì “Có phải là cái lần trước tôi chụp trộm không?”
Nói xong khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Lam đỏ lên, có chút lo lắng về
nhân phẩm tích cách của Trương Việt, sinh hoạt cá nhân loạn thành như
vậy còn làm thần tượng, chính là làm hư mấy đứa nhỏ.
“Không phải, chị dâu chị yên tâm, xử lý Trương Việt không phải vì anh ta chơi xấu phụ nữ, ở trong vòng giải trí này không là tìm đường chết,
làm ông chủ nổi giận lại là chuyện khác.” Lí Húc dường như bị cuốn vào
biểu tình của Lâm Lam, tim anh loạn một nhịp, cuối cùng cũng hiểu tại
sao lão đại thích người phụ nữ này, đây mới là vẻ đẹp đích thực của
người phụ nữ.
“Ừm.” Mặc dù Lâm Lam không hiểu chuyện này lắm, nhưng vẫn gật gật
đầu, vừa hay cửa thang máy mở, cảm ơn Lí Húc, đi đến Tiểu Hồng, chiều
nay cô phải đi cùng ba.
Vừa mới ra khỏi Đỉnh Thịnh chưa được bao lâu, Tăng Tuyết gọi điện tới nói đang ở khu trung tâm thương mại thành phố đợi cô, vừa mới tận hưởng cuộc sống tiêu tiền vui vẻ.
Lâm Lam chỉ đành gọi điện cho ba, nói ba tự chăm sóc tốt bản thân, muộn chút mới tới.
Tới trung tâm mua sắm, Lâm Lam đội một chiếc mũ, mặc áo sơ mi denim
trắng đơn giản, nhưng vừa xuống xe Tăng Tuyết đã nhìn thấy cô, vội lao
lên nói “Tiểu thuyết của tôi đi đâu cũng là tiêu điểm thế này.”
“Lắm chuyện quá cơ.” Lâm Lam lười biếng phản ứng lại sự tâng bốc của Tăng Tuyết.
“Nhiều trang sức lắm, là my heart của bộ sưu tập dr nổi tiếng lẫy
lừng, mặc dù không phải là hoạt động lớn gì, nhưng tên tuổi của dr, cũng coi như tích lũy được nhiều kinh nghiệm, quan trọng nhất là... hihi.”
Nói tới trọng điểm, Tăng Tuyết hihi cười, Lâm Lam lập tức liền hiểu cô
đang nói gì.
Lâm Lam nheo mắt nhìn Tăng Tuyết, bất lực lắc đầu.
Tăng Tuyết cười niềm nở, dùng tay chạm người chạm người Lâm Lam “Em hiểu mà.”
“Hiểu, quỷ tham tiền.” Lâm Lam làm sao không hiểu, nhưng cô cũng rõ
Tăng Tuyết đã làm mối Dr cho cô, nếu như có thể biểu hiện xuất sắc, nói
không chừng còn được Dr nhìn tới, giấc mộng này không còn xa vời rồi.
“Nhưng quần áo phải tự mình chuẩn bị.” Tăng Tuyết nhún nhún vai, một
mặt bất lực, đây cũng là lý do cô gọi Lâm Lam tới trung tâm thương mại.
“Vâng, chị kể cho em câu chuyện của my heart, chúng ta lại đi tìm
quần áo.” Cảm nhận ánh mắt xung quanh, Lâm Lam sụp mũ xuống, đồng thời
đồng ý tham gia sự kiện.
“Lần đầu gặp, em đã chạm vào tim anh rồi. Mỗi lần gặp mặt, trái tim
như tiến lại gần nhau hơn, cùng chung một nhịp đập. Ngay cả khi thời
gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, cũng không thể tách rời trái tim
của chúng ta.” Lâm Lam hỏi xong, một giọng nhẹ nhàng diễn cảm, diễn sâu
giải thích.
Lâm Lam nhướn mày “Trúng tà rồi.”
“Em cái nha đầu không hiểu gì là lãng mạn. Đây là series kinh điển
của Dr, đó là cảm giác em phải thể hiện được trong buổi triển làm này,
hiểu không?” Tăng Tuyết vẫn đang đắm chìm trong bẫu không khí lãng mạn,
bay bổng, kết qua bị một câu của Lâm Lam phá hủy bầu không khí.
“Em hiểu, hiểu, hiểu!” Lâm Lam nói vậy, nhưng giọng nói chẳng mang một chút hứng thú nào.
Tăng Tuyết nhìn Lâm Lam mất hứng, kéo vô vào cửa hàng thời trang.
“Cái này đẹp này,cái này cũng đẹp, em nhất định phải mặc nó, nhất
định sẽ cực kỳ đẹp, aiyo, cái này...” Vừa bước vào Tăng Tuyết khống chế
không nổi lực kiềm chế của bản thân, nhìn cái gì cũng đẹp.
Lâm Lam cạn lời không biết làm sao, đôi mắt vô tình nhìn trúng một
chiếc váy màu xanh nhạt, cố V và vai hơi trễ kết hợp hoàn hảo giữa gợi
cảm và tinh khiết, Lâm Lam vô thức cầm nó xuống.
Như có một bàn tay vô hình thôi thúc Lâm Lam chọn cái này, không ngờ
bên kia có một bàn tay cũng duỗi ra lấy nó xuống, ngữ khí kiêu ngạo “Tôi muốn chiếc váy này.”