Lâm Lam đọc tin tức mà lòng buồn bã, đột nhiên đứng phắt dậy.
“Em đến Tinh Thần một chuyến.” Lâm Lam nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Diêm Quân Lệnh nhìn dáng người mảnh mai của Lâm Lam, trầm giọng hỏi: “Em đang trách anh à?”
“Sao có thể chứ?” Lâm Lam hoàn toàn không ngờ rằng Diêm Quân Lệnh lại hỏi như thế, cô bỗng nhiên ý thức được rằng cảm xúc mấy ngày hôm nay
của bản thân đã ảnh hưởng đến người đàn ông này, quay người trở về bên
cạnh Diêm Quân Lệnh: “Em đoán sự việc của Diệp Thị lần này chắc chắn có
liên quan đến anh, nhưng cái chết của Trần Lâm Kiệt là do chính anh ta,
giống như việc hợp tác với Diệp Thị, đều là anh ta tự mình lựa chọn,
người ngoài không ai can thiệp được.”
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh chỉ ừm một tiếng, ra hiệu cho Lâm Lam nói tiếp.
Lâm Lam nhíu mày: “Em chỉ cảm thấy không đáng thay cho Trần Lâm Kiệt, đúng là anh ta đã phản bội, tính kế với em, nhưng bao nhiêu năm qua anh ta luôn nỗ lực chứng minh bản thân, luôn muốn được nhà họ Trần công
nhận, đến cuối cùng cũng chỉ nhận lại được câu nhà họ Trần không có loại con cháu như vậy.”
Nói xong Lâm Lam thở dài một hơi, nghĩ lại thì cuối cùng Trần Lâm
Kiệt vẫn để cô lấy được hợp đồng: “Anh ta đối xử với em vẫn là niệm tình cũ.”
Diêm Quân Lệnh không nói gì, Lâm Lam chỉ nghĩ rằng anh ta để lộ
chuyện hợp tác giữa Diệp Thị và Tinh Thần, mà không hề biết bắt đầu từ
lúc Trần Lâm Kiệt theo dõi cô, Diêm Quân Lệnh đã sắp đặt ổn thỏa mọi
thứ.
Ngay cả việc tuyển người cũng là anh bảo Thẩm Hoằng ngấm ngầm thao
túng, Diêm Quân Lệnh mấp máy môi, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, sống
trong giới giải trí lâu như thế, Diêm Quân Lệnh chính là loại người làm
việc sát phạt quyết đoán, không niệm tình riêng, nhưng thấy Lâm Lam như
vậy làm anh cảm thấy nghi ngờ có phải mình đã làm sai rồi không.
“Để chú Vương đưa em đi, nhân tiện làm vệ sĩ luôn, có chuyện gì thì
gọi cho anh.” Cuối cùng Diêm Quân Lệnh cũng để Lâm Lam đi, anh biết cô
gái này yếu lòng nhưng những việc mà cô đã muốn làm thì anh cũng không
thể ngăn cản được.
Lâm Lam bước lên ôm Lâm Quân Lệnh một cái rồi mới rời đi.
Lâm Lam vừa đi, Thẩm Hoằng đã gọi điện đến.
“Anh Diêm, có phải lần này chúng ta làm quá rồi không?” Thẩm Hoằng
cũng không ngờ tên Trần Lâm Kiệt này lại yếu ớt như thế, mới gặp chút đả kích đã đi nhảy lầu rồi.
“Ngang ngạnh cố chấp, tự cho mình là đúng, dù bây giờ không xảy ra
chuyện thì sau này cũng khó mà tránh khỏi.” So với sự dịu dàng dành cho
Lâm Lam, những câu này Diêm Quân Lệnh nói ra không mang theo chút ấm áp
nào.
Thẩm Hoằng thở phào một hơi, đứng ở vị trí của anh ta đã từng nhìn
thấy rất nhiều người chết, nhưng náo loạn một trận lớn như Trần Lâm Kiệt đúng là ít gặp mà.
Diêm Quân Lệnh lười giải thích với Thẩm Hoằng, chỉ dặn dò một câu:
“Địa bàn của nhà họ Diệp cậu cứ xem tình hình rồi giải quyết, đừng làm
quá lên là được.”
“Tôi hiểu rồi.” Mặc dù cái chết của Trần Lâm Kiệt đã làm ầm ĩ một
trận lớn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lợi, Diệp Thị bị lật
đổ cũng để lại nhiều địa bàn, với Thẩm Hoằng mà nói muốn chiếm được một
chút thì cũng chẳng khó khăn gì.
Chỉ là phải cẩn thận bên phía nhà họ Đồng.
Để trở thành chủ nhân của nhà họ Thẩm, Thẩm Hoằng nhìn thì giống kẻ
chỉ biết ăn chơi, nhưng lại không phải đồ vô dụng. Bây giờ Tấn Thị lại
loạn như vậy, đương nhiên sẽ ngư ông đắc lợi.
Nghe Thẩm Hoằng nói thế, Diêm Quân Lệnh cũng không nói lời vô ích nữa, tắt máy, xác định vị trí của Lâm Lam trên điện thoại.
Hôm nay Tinh Thần xảy ra chuyện lớn như thế, người khác tránh còn
không kịp, cô gái này thì cứ khăng khăng đến đó chịu khổ, thế nào cũng
không chịu khuất phục.
Một giờ sau.
Lâm Lam xuất hiện ở nhà chứa xác, nhưng lại bất ngờ bị phóng viên vây kín.
“Chủ tịch Trần từng là chồng sắp cưới của cô Lâm, không biết cô Lâm Lam cảm thấy thế nào trước cái chết của chủ tịch Trần?”
“Cảnh sát đã xác minh, chủ tịch Trần đã kí với Diệp Thị một thỏa
thuận, cô Lâm cũng tham gia vào cuộc giao dịch tiền bạc này phải không?”
“Nghe nói lúc chủ tịch Trần chết, cô Lâm cũng ở cạnh đó, xin hỏi cái chết của chủ tịch Trần có liên quan gì đến cô Lâm không?”
“Sau khi chủ tịch Trần chết, Tinh Thần đã nợ đến cả nghìn vạn, xin hỏi cô Lâm có cái nhìn như thế nào về sự việc này?”
“Nghe nói bên Bule đã để lộ ra một video cắn thuốc, người xuất hiện trong video là cô Lâm sao?”
“Có người nói chủ tịch Trần là con riêng của nhà họ Trần, nhưng lại bị ông Trần phủ nhận, cô Lâm cô thấy thế nào?”
“...”
“Câu hỏi của phóng viên càng về sau càng sắc bén, Lâm Lam bước lên
một chỗ cao hơn, liếc nhìn những người xung quanh: “Xảy ra án mạng là
chuyện lớn, mặc dù lúc còn sống Trần Lâm Kiệt phạm phải rất nhiều lỗi
lầm, nhưng anh ta đã dùng cả mạng sống để chuộc tội, kí hợp đồng với
Diệp Thị cũng là do tình thế ép buộc chứ không phải tự nguyện. Nếu như
những việc này có liên quan đến pháp luật hay phạm tội kinh tế thì sẽ có cảnh sát xử lí, tôi tin rằng họ chắc chắn sẽ cho chúng ta một đáp án
công bằng và hài lòng, còn những việc khác đành để các bạn phóng viên tự mình tìm hiểu.”
“Ý của cô Lâm là, chủ tịch Trần kí hợp đồng đó là do bị tình thế ép buộc, cô có bằng chứng gì không?”
“Là một trong những người bị hại, cô Lâm đến bệnh viện là để chứng minh sự trong sạch cho chủ tịch Trần sao?”
“Xin hỏi...”
Các phóng viên căn bản không có ý định buông tha cho Lâm Lam.
Mà Lâm Lam cũng hiểu rõ, những người này căn bản đang xuyên tạc sự
thật, Lâm Lam bình tĩnh đứng ở đó: “Tôi và Trần Lâm Kiệt đã từng ở bên
nhau ba năm, mặc dù cuối cùng không có kết quả gì, nhưng bây giờ người
cũng không còn nữa, hiện giờ anh ấy không có bố, mẹ hay bất kì người
thân nào ở đây thì tôi với tư cách là bạn gái cũ, không thể để thi thể
của anh ấy ở trong nhà xác mãi được, người Trung Quốc tin rằng người
chết phải được chôn cất thì mới có thể yên nghỉ, tôi đến đây để tiễn anh ấy đoạn đường cuối cùng.”
Lâm Lam đứng trước ống kính, từng câu từng chữ của cô đều thuận theo
đạo lí, nhất là mấy câu không bố, không mẹ, không người thân nói ra rất
nặng nề. Ai mà chẳng biết Trần Lâm Kiệt là con trai của nhà họ Trần, mặc dù là con riêng, nhưng chung quy lại thì trong người vẫn mang dòng máu
của nhà họ Trần, người ngoài có thể bôi nhọ, chỉ trích anh ta nhưng hôm
nay anh ta chết rồi vẫn không vào được cửa của nhà họ Trần.
Kể cả người xa lạ cũng cảm thấy chạnh lòng.
Thẩm Hoằng nằm trong văn phòng của Diêm Quân Lệnh xem phát trực tiếp
buổi phỏng vấn, không nhịn được tấm tắc khen: “Anh Diêm, năng lực làm
rối tung mọi chuyện lên của chị dâu không phải kiểu lợi hại bình thường
đâu, chỉ với một câu đã đắc tội hoàn toàn với nhà họ Trần rồi.”
“Thế thì sao?”Diêm Quân Lệnh xem tài liệu, tiện thể ném cho Thẩm Hoằng một câu.
Thẩm Hoằng cạn lời: “Anh không sợ nhà họ Trần lại giống Diệp Thị đến làm khó chị dâu nhỏ sao?”
“Họ dám.”
“À.” Thẩm Hoằng được khí thế của câu nói này làm trấn tĩnh lại, nhưng sau đó lại nở nụ cười đê tiện: “Em nói này anh Diêm, chủ tịch Diêm, chị dâu ra sức bảo vệ bạn trai cũ như thế, anh không ghen chút nào sao?”
“Cậu thích đi ghen với người chết à?” Diêm Quân Lệnh hỏi lại.
“Khụ khụ khụ...” Thẩm Hoằng nghẹn lại, người đàn ông này không thể
suy nghĩ giống người bình thường sao, mưa nắng thất thường, may mà anh
ta đang không ăn gì, nếu không sẽ bị anh làm làm cho nghẹn đến chết.
“Bên phía nhà họ Đồng có động tĩnh gì không?”Diêm Quân Lệnh không
tiếp tục quan tâm đến câu chuyện vô nghĩa của Thẩm Hoằng nữa mà chuyển
chủ đề.
“Đến bây giờ thì chưa, sợ rằng cũng đã để ý đến miếng thịt tươi này
rồi, đằng sau nhất định đang nghĩ cách, nhà họ Tần cũng đang có động
tĩnh, dù sao thì muốn ăn hết chỗ thịt này chắc chắn là rất khó.” Thẩm
Hoằng nhún vai nói.
“Nhà họ Tần?”
“Đúng thế, mặc dù ông Tần sắp không xong rồi nhưng nhà họ Tần vẫn còn một người phụ nữ khó chơi nữa. Nghe nói lần trước có mười mấy tên lưu
manh đến tìm cô ta tính sổ, nhưng mà không có ai lành lặn trở về, em
nghe thấy mà nổi hết cả da gà. Đó mà là phụ nữ sao, là biến thái thì
có.” Thẩm Hoằng sợ sệt nói.
“Cậu tự mình cầu phúc đi.”
“Dựa vào em thì phải trả tiền!” Thẩm Hoằng ôm gối nhìn Diêm Quân
Lệnh. Diêm Quân Lệnh lười biếng nhìn Thẩm Hoằng một cái: “Nếu cậu sợ
không làm được thì tôi để Lí Húc làm. “
“Thôi bỏ đi, Tiểu Hồng coi như là quà gặp mặt em tặng chị dâu.” Thẩm Hoằng thay đổi giọng điệu, nham nhở nói.
Lí Húc là người như thế nào chứ, khuôn mặt lương thiện như thế chứ
lại là kẻ ăn không nhổ xương, cho anh ta làm thì còn gì hay để xem nữa.
Thẩm Hoằng ai oán nhìn Diêm Quân Lệnh, đứng dậy ỉu xìu bước đi.
Diêm Quân Lệnh nhíu mày, lúc này Lí Húc bước vào: “Chủ tịch Diêm, cậu Thẩm đi rồi sao?”