Quản lý nhân sự khách khí chào hỏi người thiết kế chính, “Thật bận rộn! Giám đốc Tô không có thời gian để đến đây sao?”
Đây là lần đầu tiên thấy nụ cười của nhà thiết kế chính từ khi bước vào
phòng, mà dường như cười cũng cho có lệ, “Chuyện này mình tôi đến là
được rồi. Hiện tại chúng tôi đang bận đến phát điên, anh sao lại bố trí
hai người cùng một lúc thế này?”
Trong giọng nói lộ vẻ oán giận,
không nhắc đến giám đốc Tô kia. Quản lý nhân sự khóe miệng cười cười, Bộ Hành nhìn anh ta cười liền nghĩ có chút ý vị sâu xa.
Bộ Hành suy
nghĩ, có lẽ có một người nữa cũng được gọi đến phỏng vấn cho vị trí trợ
lý thiết kế, không biết lúc ở dưới lầu là ai nhỉ?
Thiết kế chính
xem sơ lược lý lịch của Bộ Hành, chú ý tới mục không có kinh nghiệm công tác. Cũng không chắc, vì ứng tuyển làm ở vị trí này cơ bản đều thuộc
trường hợp mới tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm gì.
Đưa mắt nhìn Bộ Hành, nghi ngờ: “Cô tốt nghiệp năm ngoái à?”
“Vâng!”
“Một năm sau tốt nghiệp cô làm gì?”
Thiết kế chính hỏi rất nhanh, không để Bộ Hành có thời gian suy nghĩ.
Bộ Hành đem những điều đã nói với quản lý nhân sự trước đó nói ngắn gọn
lại một lần nữa, “Gia đình tôi kinh doanh nhỏ, hơn một năm nay tôi trông nom giúp cửa hàng của gia đình.”
Lúc này, quản lý nhân sự nhận
điện thoại rời đi, chắc còn có cuộc phỏng vấn khác. Thiết kế chính cũng
rất vội không chờ Bộ Hành tiếp tục nói, ngay sau đó hỏi tiếp: “Một khi
đã như vậy, tại sao bây giờ cô lại ra ngoài tìm việc?”
“Việc kinh doanh không tốt, nên gia đình tôi phải đóng cửa.”
Bộ Hành thay đổi sách lược, trước mặt quản lý nhân sự, cô nói thiết kế là
sở thích của mình, muốn làm thiết kế theo hướng chuyên nghiệp. Dựa theo
các cấp bậc thiết kế ở Trác Chu, thiết kế chính là người thiết kế cao
nhất, chỉ dưới quyền của giám đốc thiết kế.
Theo cô quan sát,
người thiết kế chính này chưa đến ba mươi tuổi, trang điểm thời thượng,
nói chuyện có vẻ hùng hổ doạ người, cũng có thể chuyên nghiệp quá mức,
hoặc thuộc kiểu cá tính, mạnh mẽ. Vị trí trợ lý thiết kế so với cô ta
kém hơn vài cấp, cô ta thế này thì chỉ có thể là người mạnh mẽ hoặc với
người mới ra oai phủ đầu, cũng có thể là ở vị trí cao muốn hưởng cảm
giác được ra lệnh, loại người này phần lớn cố chấp, chỉ tin tưởng vào
những gì mình nhìn thấy để phán đoán, mà không cần lắng nghe người khác
nói gì.
“Cô có kế hoạch gì cho công việc ở tương lai không?”
Bộ Hành đương nhiên không thể nói tương lai muốn tạo nên một thương hiệu
đẳng cấp, cũng không định sẽ nói những kịch bản nhàm chán đã chuẩn bị
trước đó, chỉ ngắn gọn trả lời: “Trong ba năm tới, hy vọng tôi có thể
trở thành một người ưu tú về thiết kế.”
Thiết kế chính tỏ ra vừa
lòng cho câu trả lời chung chung này, cũng không có hứng thú hỏi thêm
vấn đề khác, chỉ nói: “Đưa tác phẩm cho tôi xem một chút.” Xem xong tác
phẩm là có thể nói ý tứ rằng Bộ Hành không phù hợp.
Bộ Hành lấy tác phẩm chuẩn bị ra đưa cho cô ta.
Thiết kế chính ngay lúc đầu chỉ xem lấy lệ, đến trang thứ hai trang lại nhìn
nghiêm túc, chỉ là mặt vẫn lạnh lùng như cũ, làm người khác nhìn không
rõ lý do vì sao.
Bộ Hành đã dự cảm buổi phỏng vấn hôm nay không
được tốt lắm, có lẽ là do chiếc áo cô mặc đã chọc tức cô ta. Cô thật sự
rất thích áo khoác mới này, thoạt nhìn cũng sẽ làm người khác cảm thấy
không giản dị, trong trường hợp phỏng vấn này còn cảm thấy phù hợp. Hơn
nữa là sản phẩm nổi bật của “Chu”, cô cho rằng mặc nó đi phỏng vấn sẽ để lại một ấn tượng tốt. Ai ngờ người tính không bằng trời tính.
Thiết kế chính xem xong tập tác phẩn, thái độ có chút quái dị, “Cô không có kinh nghiệm công tác sao?”
“Vâng, khi tôi rảnh tôi thường đi dạo để tham khảo thị trường, gia đình bạn
tôi cũng mở xưởng giày, thỉnh thoảng cũng được nhìn thấy.”
Bộ Hành nghĩ nhất định phải trúng tuyển ở vị trí này, cố gắng chuẩn bị tác phẩm thiết kế tốt nhất của mình, hơn nữa ghi chú thiết kế kỹ càng tỉ mỉ,
thuyết minh chất liệu, thể hiện đây không phải đơn thuần chỉ là tranh
vẽ.
Lúc này lại thành biến khéo thành vụng, vị thiết kế chính này
cơ bản chỉ muốn tìm người trợ lý qua loa đại khái không chuyên nghiệp,
biết nghe lời thuận theo chịu thương chịu khó mà thôi. Mà cô đương nhiên không thích hợp.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của quản lý nhân sự có chút vui mừng, “Ôi! Giám đốc Tô đã đến!”
“Vừa lúc anh đang uống trộm trà đúng không?” Kèm theo một tràng cười.
Ngay sau đó một phụ nữ thoạt nhìn khoảng ba mươi lăm tuổi xuất hiện ở cửa, trong tay ôm một cái bình giữ ấm màu champagne.
“Từ Giai, phỏng vấn xong rồi à?”
Cô ấy vóc dáng trung bình, bên trong mặc áo len cao cổ bên ngoài là chiếc
khăn len màu xám nhạt cùng áo khoác nhung, khuôn mặt dịu dàng, giọng nói vững vàng kiên định, nhìn rất phúc hậu.
Bộ Hành đã nghe Tưởng
Dung nói về giám đốc Tô, một nhân viên lâu năm của Bella, là người
chuyển từ nơi khác đến, được làm ở vị trí thiết kế trung cấp và được
thăng thẳng lên chức giám đốc thiết kế.
Nhưng có chút kỳ lạ, cơ
chế thăng chức của Trác Chu rất chuyên nghiệp, nhiều cương vị thăng chức đều từ nhân viên trong công ty phấn đấu lên, Bộ Hành chưa nghe Tưởng
Dung nói qua người có tên Từ Giai này, suy đoán vị thiết kế chính này
chắc là thăng chức sau khi Tưởng Dung đến làm việc.
“Cũng gần xong rồi.” Từ Giai đứng lên đưa tập tác phẩm lại cho Bộ Hành, muốn kết thúc phỏng vấn.
Bộ Hành trong lòng thở dài, biết mình không trúng tuyển. Giám đốc Tô lại
không để ý đến Từ Giai đang có động tác đứng dậy muốn đi ra, cô đi thẳng vào chỗ đối diện Bộ Hành ngồi, tiện tay cầm sơ lược lý lịch lên xem.
Quản lý nhân sự cũng vào theo, ngồi ở phía bên cạnh giám đốc Tô. Từ Giai đang đứng thấy xấu hổ, nếu lúc này đi thì không thích hợp, đành phải
chậm rãi ngồi về chỗ cũ.
Giám đốc Tô xem xong lý lịch, lúc này mới ngẩng đầu nhìn kỹ Bộ Hành, ánh mắt sáng lên, từ đáy lòng nói đầy khích
lệ: “Cái áo khoác này rất hợp với em!”
“Em cảm ơn ạ!” Bộ Hành thái độ không kiêu ngạo, không xu nịnh.
Trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ, hình như vị giám đốc Tô này không đơn thuần chỉ muốn có một trợ lý thiết kế bình thường.
Giám đốc Tô cười nói: “Vị trí trợ lý thiết kế này tuy đơn giản, nhưng không dễ thực hiện. Em đã chuẩn bị tâm lý chưa?”
“Vâng. Em biết đại đa số các nhà thiết kế ưu tú đều từ vị trí này đi lên. Đối
với em vào lúc này việc quan trọng nhất chính là có thể học hỏi được mọi việc để làm nền tảng cho sự nghiệp của mình.”
Bộ Hành nói đều phù hợp với cương vị trợ lý thiết kế.
Giám đốc Tô gật đầu, nhìn tập tác phẩm trước mặt cô, “Là tác phẩm của em à? Có thể đưa cho chị xem một chút không?”
Bộ Hành trong lòng buồn cười, hai vị lãnh đạo này, một người uy quyền, một người lại rất lịch sự. Cô đưa tập tác phẩm trong tay cho cô ấy.
Giám đốc Tô cẩn thận xem một hồi lâu, hình như có hứng thú với tác phẩm của cô, nhìn vào hỏi cô hai mục ý tưởng thiết kế.
Bộ Hành trả lời từng câu một.
“Ý tưởng của em rất tốt, màu sắc, chất liệu, đế giày này đều có thể vận
dụng được, với năng lực thiết kế của em làm trợ lý thiết kế thì hơi
thiệt thòi, nhưng em không có kinh nghiệm, vẫn nên bắt đầu từ đầu. Em
yêu cầu tiền lương thế nào?”
Bộ Hành đã hiểu ý giám đốc Tô, trả
lời: “Tiền lương chỉ là vấn đề thứ hai, em hy vọng có thể học hỏi được
nhiều việc, cải thiện được năng lực, từng bước trở thành nhà thiết kế
giỏi.”