Khép lại Ma mộ ký sử, Huyết Minh liền phất tay đem tất cả sách cổ này
đều thu vào trong không gian. Mặc dù trong Ma mộ ký sử có ghi chép rất
nhiều thứ về toà mộ cổ này, nhưng duy nhất lại không có bản đồ cụ thể.
Khi nhìn đến thẻ huyễn hóa Hy Tà kiếm nằm trong không gian của mình. Huyết
Minh liền lập tức đem nó lấy ra. Suýt nữa hắn liền quên mất bản thân còn có một vật như thế này a. Dường như thứ này là rơi ra từ trên một nhiệm vụ nào đó thì phải.
Nhìn lấy tấm thẻ có phần giống như thẻ ATM
màu đỏ tươi, không có chữ viết trên tay mình. Huyết Minh liền không khỏi nghĩ tới một điều, thứ này, dùng như thế nào?
Nghĩ nghĩ, Huyết
Minh liền đem Hy Tà kiếm lấy ra. Sau đó lại thử đem tấm thẻ đặt vào gần
Hy Tà. Chỉ thấy, khi tấm thẻ chạm vào lưỡi kiếm của nó, tấm thẻ này liền lập tức thu hẹp dần, hóa thành một luồng ánh sáng chui vào trong thân
kiếm.
Lúc này, chỉ thấy Hy Tà cũng bắt đầu sinh ra dị biến mà bay ra khỏi tay của Huyết Minh. Treo lơ lửng trên không trung, bị hào quang chói mắt bao phủ ở bên trong. Mà trạng thái này kéo dài hơn 2 phân (
30s) sau, ánh sáng cũng dần dần thi nhau rút đi. Hiện ra hình dáng hiện
tại của Hy Tà.
Lúc này, Hy Tà đã trở thành một sợi roi dài hơn 2m có màu đỏ sẫm như máu tươi với từng sợi khí đen quấn quanh, phảng phất
như độc xà chờ đợi kẻ địch.
Nhưng làm người ta rợn
người nhất chính là, xung quanh sợi roi này cư nhiên lại phủ đầy móc gai nhọn. Không khó tưởng tượng, nếu kẻ nào bị sợi roi này đánh trúng,
không chết thì nhất định cũng phải mất một lớp da.
"Đến!" Trầm
giọng, Huyết Minh liền giơ lên bàn tay về phía Hy Tà. Mặc dù huyễn hóa
trở thành một sợi roi cũng khiến hắn có chút tiếc nuối. Nhưng không sao
a, từ lần trước bị 2 cái tỳ nữ kia níu chân, hắn đã sớm muốn thử cái cảm giác cầm roi đánh người này rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Huyết Minh liền không khỏi trở nên lãnh lệ. Câu lên một nụ cười tuyệt mỹ mà
liếm liếm đôi môi đỏ tươi của mình.
Nghe thấy tiếng gọi của Huyết Minh, Hy Tà liền lập tức cuộn lại rồi chui vào trong lòng bàn tay của
hắn. Gai nhọn xung quanh cũng đều được thu hồi."Aaa, chạy, mau chạy..."
"Nhanh chân lên, quái thú sắp đuổi tới rồi a!!"
"........."
Theo tiếng bước chân hỗn loạn cùng với tiếng nói tràn đầy sợ hãi của một đám người vang lên. Huyết Minh liền nhíu mày mà nhanh chóng đi thẳng về
phía cửa của đại điện. Không chút do dự đem cánh cửa đá to lớn này mở
ra.
"Ầm ầm..."
Cùng với tiếng dịch chuyển nặng nề của cánh cửa vang lên. Tình cảnh ở bên ngoài đại điện cũng liền theo đó ánh vào
trong đôi mắt của Huyết Minh. Chỉ thấy, phía trên hành lang đen ngòm đối diện đại điện lúc này, có một đám chừng chục tu sĩ nhân tộc đang chạy
tán loạn khắp nơi.
Hắc y cùng áo khoác trên người bọn họ đều đã
phủ đầy các vết rách, máu me khắp nơi, tóc tai lộn xộn. Trên tay mỗi
người đều cầm lấy vũ khí mà lao người chạy về phía trước. Đôi khi lại
ngoảnh đầu nhìn về sau giống như là bị quái vật rượt đuổi vậy.
"Thần...Thần tử, phía trước có căn phòng đang mở cửa!!!!"
Rất nhanh, một cái thanh niên chạy ở đầu tiên liền đã phát hiện ra cánh cửa đang mở rộng kia, vội vàng kinh hỷ hô lên. Mà ở sau, những người khác
cũng đều lóe lên hy vọng mà chạy nhanh về hướng này. Có lẽ bởi vì trong
khoảnh khắc sinh tử, ngay cả Huyết Minh đang đứng ở đó cũng đều bị bọn
họ xem nhẹ đi.
Mà nhìn thấy điều này, Huyết Minh liền không khỏi
nở một nụ cười trào phúng. Nhìn bọn họ cũng giống như là nhìn một đám
đại ngốc. Nếu đại điện Ma thần chi mộ dễ vào như vậy thì có lẽ bài vị 16 đời Ma thần ở đây đã sớm bị nhân tộc lật lên rồi.Đương nhiên, lúc này đây, đến chính Hồng Đỉnh cũng đều đã rơi vào trong sung
sướng không tự kìm chế được mà vội vàng bẩm báo:"Thần tử, Thánh tử, phía trước có một tòa đại điện rất lớn a. Đi vào đó, chúng ta có lẽ sẽ thoát được một kiếp nạn..."
Nghe thấy lời này của Hồng Đỉnh, Trác
Thiên Hạo cùng Ôn Văn cũng đều gật đầu tán đồng. Nhưng không biết vì
sao, trong lòng bọn họ lại dâng lên một cỗ bất an không tên.
Nhất là khi khoảng cách dần dần thu hẹp lại, ánh mắt rơi vào trên người của
Huyết Minh đang lẳng lặng đứng đó kia. Bọn họ liền thầm nói không xong.
Đúng như Huyết Minh dự đoán, khi tên đệ tử chạy ở đầu tiên đến gần cửa đại
điện khoảng chừng nửa trượng thì ầm một tiếng. Chỉ thấy hắn ta lập tức
liền giống như một quả bóng bị phản chấn mà văng ra ngoài hơn vài
trượng, va vào hai tên đệ tử đang theo sát ở sau. Khiến bọn họ đều ngã
xuống đất.
Lúc này, bên ngoài đại điện cũng lập tức hiện lên một
màn sáng đen phủ đầy ma khí âm hàn. Giống như một tầng bảo vệ bao bọc
lấy toà đại điện này ở bên trong. Không cho ngoại nhân xâm lấn.
"Tất cả dừng lại!"
"Các ngươi có sao không?"
Vội vàng hô lên, Trác Thiên Hạo liền vượt lên trước mà chạy đến trước mặt
của ba cái đệ tử đang ngã trên mặt đất này. Thấy hắn xuất hiện, hai cái
đại tử bị đụng trúng kia cũng đều từ trên mặt đất ngồi dậy. Lắc đầu nói
ra:"Bẩm Thánh tử, chúng ta không sao."
Mà lúc này, Ôn Văn cũng đã đi đến bên cạnh bọn họ. Ngồi xuống, vén lên tay áo, bắt đầu xem xét
tình trạng của cái đệ tử còn lại kia. Nhưng là, vừa xem xét, đôi mắt của hắn liền không khỏi mở to ra, tràn đầy vẻ khó tin.
**Mấy chương sau, A Minh sẽ đi phượt một vòng quanh Mộ cổ a. Tính cách tà ác, thiếu đánh của hắn cũng sẽ được bật nút auto.