| Ma thần đời thứ 16 chi vị, Huyết Minh. 12 tuổi kế thừa Ma thần chi vị. Thiên tư xuất chúng, anh tài đứng đầu trong lịch sử của ma tộc. Tiền đồ bất khả tư nghị.|
Nhìn thấy tấm linh vị cuối cùng cư nhiên lại
ghi tên của mình. Huyết Minh liền không khỏi câu lên khóe môi mà đưa tay nắm lấy bài vị của mình. Ở trên mặt của nó xoa xoa một chút, trầm giọng nói ra.
"Tấm linh vị này, vĩnh viễn đều sẽ không có điểm hồi
kết. Bởi vì, Huyết Minh ta sẽ vĩnh thế vĩnh sinh, không có kẻ nào có thể đặt dấu chấm hết cho cuộc đời của ta được cả!"
Nói đến đây,
Huyết Minh liền đem linh vị đặt trở về vị trí vốn có của nó. Ở trong số
16 tấm bài vị này, hắn có phát hiện ra một chuyện rất đỗi thú vị. Đó là
tấm linh vị xếp thứ 12 ở đây, là một miếng gỗ trống, không có ghi tên
của kẻ nào cả.
Chẳng lẽ, giống như ý tứ trên tấm linh vị của
Huyết Thiên Thần có nói. Vị Ma thần đời thứ 12 này chẳng lẽ đã làm ra
việc gì đó làm mất mặt ma tộc? Không xứng được ghi tên trên Ma thần sử?
Phải biết, Ma thần sử chính là tồn tại tương tự với gia phả trong hoàng tộc. Những kẻ nào không được ghi trên gia phả thì cũng liền sẽ bị xem như là kẻ ngoại tộc, không được dòng tộc thừa nhận.
Thế nhưng, cũng chỉ là tò mò giây lát, Huyết Minh cũng liền đã đem việc này dẹp sang một
bên. Bắt đầu rảo bước quanh cung điện này, nhìn xem có thứ gì lạ không.
Rốt cuộc, ánh mắt của Huyết Minh cũng lần nữa rơi vào trên một cái giá
sách cách linh đường không xa. Từ từ bước về phía nó.
Chỉ thấy,
tủ gỗ này cũng là được làm bằng Linh Khu Mộc, phía trên chất đầy các
loại cổ tịch cũ kĩ. Lật xem vài quyển, Huyết Minh liền phát hiện ra
được, những quyển sách này đa số đều nói về chiến tích của những vị Ma
thần trước kia. Lịch sử của Thương Lang đại lục cùng một đống bí sử ít
người biết đến từ thời xa xưa.
Đương nhiên, ở đây cũng không hề
thiếu các loại võ kỹ, pháp trận, luyện đan thuật,... tri thức về linh
dược, yêu thú thượng vàng hạ cám ở đại lục này. Thế nhưng, thứ làm cho
Huyết Minh chú ý nhất chính là...
Một quyển thư tịch dày hơn ba tấc có ghi chép tất cả những thứ có liên quan về toà Ma thần chi mộ.
- -----------------------
"Phù phù, nơi đây là đâu a..."
"Thần tử, Thánh tử, hai người ở đâu?"
"........."
Lúc này, trong một hành lang nhỏ hẹp âm u, dưới ánh sáng chiếu gọi từ Vạn
niên đăng được treo ở hai bên vách tường. Một đám chừng vài chục người
là đang nằm ngổn ngang trên mặt đất. Trên mặt cũng đều là vẻ mờ mịt cùng sợ hãi mà đảo mắt nhìn quanh.
Theo thời gian trôi qua, đám người này cũng liền dần dần yên tĩnh lại. Lúc này, một cái trung niên nam
nhân kiên trung, cường liệt cũng liền từ trong đám người đi ra. Ánh mắt
mang theo vui vẻ mà hô lên:"Thần tử, Thánh tử!"
"Hô to gọi nhỏ
như vậy thì còn ra thể thống gì nữa! Dù sao ta cũng chưa có chết." Đối
diện với biểu cảm như nhìn thấy cha mẹ tái sinh của Hồng Đỉnh. Trác
Thiên Hạo liền tùy hứng nói ra, lỗ mũi cũng phát ra tiếng hừ hừ. Đưa tay xoa bóp thắt lưng đang tê dại của mình.
Trái ngược với Trác
Thiên Hạo, Ôn Văn chỉ là chậm rãi đứng dậy mà phủi đi cát bụi trên
người. Sau đó mới đánh giá tứ phía, phất phất tay với Hồng Đỉnh:"Ta
không sao."
Một đường tìm kiếm tung tích của Kim Đỉnh Chu Tước
nhưng không thu hoạch được gì. Ngay khi bọn họ nản lòng thoái chí, muốn
rời khỏi U Ám Sâm Lâm thì bỗng dưng lại bất ngờ đụng phải thú triều.
Hơn ngàn, vạn yêu thú bỗng chốc lại giống như nổi điên lao về phía bọn họ.
Đem Phiên Thiên Bảo Mã dọa cho hoảng sợ mà chạy loạn tứ phía, rốt cuộc
liền lao đầu xuống Ma Tiêu vực. Cuối cùng lại đến nơi này.
Nếu để cho Huyết Minh biết, trong khi hắn phải ở trên dung nham bay lượn cả
buổi, còn bọn họ thì cứ dễ dàng như vậy liền đến được đây. Không biết
hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Trầm giọng, Ôn Văn liền đánh giá đám binh sĩ Minh Nhật tông xung quanh mình. Nhíu mày hỏi Hồng Đỉnh:"Số người của chúng ta tổng cộng còn có bao nhiêu?"
Nghe thấy câu hỏi của Ôn
Văn, Hồng Đỉnh liền lập tức đi đến xung quanh đếm đếm số đệ tử Minh Nhật tông còn lại ở đây. Chưa đến nửa chung trà sau, chỉ thấy gương mặt của
Hồng Đỉnh lại là một mảnh xám trắng mà đi đến trước mặt của Ôn Văn. Quỳ
xuống đất rồi chắp tay.
"Bẩm Thần tử đại nhân, còn lại...chưa đến 20 người."
"Cái gì? Chưa đến 20 người?"
Ngay khi Ôn Văn vẫn còn chưa kịp tỏ vẻ gì cả, Trác Thiên Hạo đã trực tiếp
nhảy cẫng lên. Ánh mắt tràn đầy không thể tin tưởng mà liếc nhìn đám đệ
tử Minh Nhật tông đang đứng thành một hàng kia. Đếm đếm, quả thật chỉ
còn có 17 người.
"Rống..."
Thế nhưng, chưa để cho Hồng
Đỉnh nói ra điều gì. Một tiếng rống như dã thú tràn đầy chói tai liền
lập tức rơi vào trong lỗ tai của tất cả bọn họ. Khiến bọn họ không khỏi
đưa mắt nhìn sang.
Vừa nhìn, chỉ thấy nó là một con yêu thú có
phần giống như con người nhưng cả người đều phủ đầy lông đen, cao hơn 7
thước. Con ngươi đỏ rực tràn đầy thị huyết. Hai cánh tay cũng dị biến
trở nên lực lưỡng vô cùng, dài ngoằn ngoèo rũ xuống mặt đất.
Không chút hốt hoảng, Ôn Văn cùng đám người Minh Nhật tông cũng đều đồng loạt vận chuyển linh lực trong cơ thể mình. Chuẩn bị tác chiến bất cứ lúc
nào.
Thế nhưng, ngay lập tức, gương mặt của tất cả bọn họ đều trở nên cứng đờ lại. Hai bàn tay cũng bắt đầu ứa ra mồ hôi lạnh. Bởi
vì...linh lực của bọn họ, cư nhiên lại không thể vận chuyển được.
Tình thế cấp bách, không chút do dự, Trác Thiên Hạo liền hét lớn một tiếng:"Chạy!!!"