Nhiệm vụ chính tuyến dành cho chủ ký sinh đây a. Đó là: Thành công lấy
được Thất Sắc Thảo ở phía trước, cách chủ ký sinh khoảng 10m.|
Trong một đám cỏ dại cao gần nửa người lúc này đang có một thân ảnh lén lén
lút lút. Chỉ thấy một bộ quần áo trên người hắn đều đã dính đầy các vệt
máu khô cùng bùn đất, vô cùng chật vật. Mà người này, hiển nhiên chính
là Nhan Mạc Oa.
Hôm đó sau khi Huyết Minh rời đi, Nhan Mạc Oa
liền bị cung chủ của Tu Nguyệt cung đuổi giết. Bị thương đến suýt nữa
liền mất mạng. Nếu không phải hệ thống ra tay giúp đỡ thì hắn nhất định
đã chết đến không thể chết lại luôn rồi.
Càng nghĩ, Nhan Mạc Oa
liền càng thêm hận đến ngứa răng. Nhất là lúc này, hắn vẫn còn cảm thấy
lòng ngực cuộn trào như cũ. Cần phải tìm đến linh dược để ổn định huyết
khí trong cơ thể mình. Mà thứ hắn cần, chính là cây Thất Sắc Thảo trước
mắt này.
Bên dưới gốc cây đại thụ mục nát đang mọc lên một ngọn
cỏ to chừng bàn tay tỏa ra quang mang chói mắt. Lúc thì là màu xanh, lúc lại là màu đỏ,... Chính là liên tục đổi màu cho nhau.
Thế nhưng, Nhan Mạc Oa cũng chỉ là nằm đợi ở chỗ này rất lâu rồi. Bởi vì hắn phát
hiện ra, chu vi vài bước phía sau tảng đá to lớn kia đang nằm một con
yêu thú thủ vệ. Mà tình trạng hiện tại của hắn căn bản là không thể cùng nó đánh một trận được.
"Phụt...khụ khụ..."
Rất nhanh,
Nhan Mạc Oa liền đã bị tiếng ho khan đang tới gần này làm cho thu liễm
lại khí tức. Ngưng thần mà đánh giá bóng người đang dần dần xuất hiện
kia.
Chỉ thấy đó là một nam nhân dung mạo anh tuấn, người mặc
trường bào màu trắng nhưng lúc này cũng đã dính đầy máu tươi. Tóc tai
lộn xộn, bộ dạng so với Nhan Mạc Oa mà nói lại càng thảm hơn. Tay nắm
trường kiếm, bước chân lảo đảo, đi được vài bước lại bắt đầu phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này, bởi vì bị thương quá nặng nên Lăng Dự
cũng không có phát giác ra được đang có một đôi mắt ở trong bóng tối
nhìn chằm chằm hắn. Mà hiện tại, hắn thật sự là hận thấu chủ nhân của
đám quỷ nô kia. Nhưng càng nhiều hơn thì lại là lo lắng, không biết đám
người Sát Thi Diễm ra sao rồi.
"Diễm nhi...khụ khụ...ngươi tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì..."
Lẩm bẩm nói một tiếng, đôi mắt của Lăng Dự liền nhanh chóng rơi vào trên
thân của Thất Sắc Thảo. Ánh mắt cũng dần trở nên nóng rực. Phải biết,
Thất Sắc Thảo chính là linh dược trị thương vô cùng hiếm thấy. Không
những có thể trị được ngoại thương mà ngay cả nội thương cũng đều có thể chữa trị được.
Mặc dù trong lòng đã mừng như điên nhưng Lăng Dự
cũng biết rõ một việc. Bảo vật thường sẽ đi đôi với nguy hiểm, vì thế,
hắn liền lẩn mình vào trong một gốc cây to ven đường. Nhặt lên một hòn
đá rồi quăng về hướng của Thất Sắc Thảo.
"Lộp bộp."
"Rống"
Chỉ thấy, khi hòn đá rơi xuống nền đất. Phía sau tảng đá lớn gần đó lại
phát ra tiếng gào rống đáng sợ. Theo sau đó, một con yêu thú với bộ lông trắng tinh liền đi theo xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ thấy nó là
một con bạch sư to lớn, trên đỉnh đầu có một chữ "vương" tỏa ra ánh sáng chói mắt. Phía trên lưng lại mọc ra một đôi cánh trắng như cánh chim.
"Bạch Dực Sư?"
Nhìn thấy con yêu thú này, Lăng Dự cũng là có chút khó khăn mà nhíu mày. Đây là một con yêu thú hệ ánh sáng cấp 4 đỉnh phong, tương đương với tu sĩ
Kiếm tông cảnh tầng 9. Nếu là bình thường, hắn chỉ cần 10 chiêu liền sẽ
cùng nó phân thắng bại. Thế nhưng, với tình trạng hiện tại của hắn...
Nghĩ nghĩ, Lăng Dự liền không khỏi cười khổ.
Mà lúc này, giống
như là không nhìn thấy được kẻ địch nào cả. Bạch Dực Sư liền có phần mờ
mịt mà liếc nhìn xung quanh cùng với cây Thất Sắc Thảo vẫn như cũ nằm
đó. Cuối cùng, nó cũng liền thu hồi lại sự cảnh giác, quay người muốn
trở về chỗ cũ.
"Chết!!!!"
Thế nhưng, lúc này, một thân ảnh bỗng dưng lại lao nhanh về phía nó. Giống như một thanh kiếm sắc bén tỏ ra hàn quang mà hét lên một tiếng. Cảm nhận thấy nguy hiểm, Bạch Dực Sư liền vội vàng quay đầu. Vỗ đôi cánh tránh né đi lưỡi kiếm của Lăng Dự.
Sau đó, một người một thú liền nhanh chóng lao vào cuộc chiến mà không có
phát hiện ra được. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình ở sau. Bởi vì lúc
này, Nhan Mạc Oa đã là đang mon men đến gần Thất Sắc Thảo. Trong lòng
vui sướng mà thầm mắng đúng là hai kẻ ngu ngốc.
"Dừng tay!"
Thế nhưng, dư quang ánh mắt của Lăng Dự cũng đã nhanh chóng rơi vào thân
ảnh đang lén lút của Nhan Mạc Oa. Vì thế, hắn liền vội vàng hét lên một
tiếng, ngưng lại công kích đối với Bạch Dực Sư mà lao nhanh về phía Nhan Mạc Oa.
"Rống"
Ở một bên, Bạch Dực Sư đương nhiên là cũng phát hiện dị biến này mà tức giận gào thét. Khốn kiếp a, một tên nhân
loại này nó vẫn chưa giải quyết xong thì một tên khác lại dám động thủ
trên đầu thái tuế. Căn bản là không muốn sống nữa rồi.
Mắt thấy
hành động của mình đã bị phát hiện, Nhan Mạc Oa liền thầm kêu không ổn
mà nhanh chóng đưa tay muốn đem Thất Sắc Thảo hái xuống rồi lập tức
chuồn đi.
Thế nhưng, ngay khi hắn sắp chạm đến Thất Sắc Thảo thì
một bàn tay thon dài như ngọc liền xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
Nhẹ nhàng đem nó nắm đi, bên tai cũng đi theo vang lên giọng nói lành
lạnh như xuân phong tháng 3.
"Đoạt bảo của người khác, không đáng mặt quân tử a..."
Ngay lúc này, ánh mắt của 2 người một thú liền lập tức rơi vào trên người
của người vừa mới đến. Chỉ thấy đó là một thiếu niên vận bạch y tuấn mỹ
đến xuất trần, hông đeo bảo kiếm, trong tay nắm lấy Thất Sắc Thảo. Đôi
mắt bị vải trắng che lại nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp
của hắn. Đặc biệt là nụ cười mỉm nhẹ nhàng như gió thu kia.
"Huyết Minh!!!!!"
Nhìn thấy cái tên "thánh mẫu sống" này, Nhan Mạc Oa liền lập tức xanh ruột.
Mỗi lần gặp phải cái tên ma tộc kia cùng cái tên này, hắn đảm bảo sẽ
không gặp được chuyện gì tốt. Hôm nay ra ngoài đúng là không coi ngày
mà. Xui xẻo.
**Tiểu kịch trường:
- -Nhan Mạc Oa: Đậu móa,
cái gì mà tên này tên kia a. Bọn họ căn bản chính là cùng một người có
được không? Mau tỉnh đi a "ta" ơi. Không được bị lừa nữa.(ノ゚Д゚)
- -Nhóc: Thì ra phiên bản Quang Trung, Nguyễn Huệ ở trong truyện là như thế này.