Bị ánh mắt hung ác như muốn giết người của Huyết Minh làm cho sợ hãi.
Vân Ninh liền không khống chế được mà lùi về sau vài bước. Nước mắt cũng đi theo ứa ra như gặp phải vô hạn ủy khuất. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, ngay cả cha mẹ của nàng cũng chưa từng hung dữ với nàng như vậy nữa a.
Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Huyết Minh liền giống như gặp phải chuyện gì buồn cười mà xùy một tiếng. Vô cùng khinh miệt mà câu lên khóe môi, từ
từ nói ra mang theo sự chán ghét.
"Đừng trang nữa, bộ dạng này của ngươi, ta ăn không vô."
Nghe thấy lời này của Huyết Minh, Vân Ninh liền lập tức há hốc, ngay cả nước mắt cũng đi theo dừng lại, mắt đẹp trừng lớn. Khoan đã a, cái tên này
dường như không đi theo lẽ thường...
Mặc cho nàng là như thế nào
phản ứng, Huyết Minh vẫn như cũ lạnh mặt mà đem màn thầu nắm ở trong
tay. Sau đó mới từng câu từng chữ đem bộ mặt của nàng vạch trần, khiến
cho nàng lập tức sững người lại. Lời nói oán trách sắp ra tới miệng cũng đi theo cho nuốt xuống.
"Bởi vì từ nhỏ sinh ra thân kiều thể yếu cho nên ngươi được phụ mẫu hết lòng yêu thương. Ngươi phát hiện ra
rằng, chỉ cần bản thân giả vờ yếu ớt thì tất cả những người xung quanh
cũng đều sẽ thương tiếc ngươi. Vì thế, ngươi liền bắt đầu trang, bắt đầu tranh thủ sự đồng tình của người khác."
"Hôm đó, sau khi ta đến
cứu ngươi. Ngay lúc đầu ngươi cũng có một chút cảm kích, thế nhưng, một
lát sau ngươi lại bắt đầu oán trách ta tại sao lại không đến sớm hơn.
Như vậy thì phụ mẫu của ngươi sẽ được cứu..."
"Kế tiếp, khi ta
đem muội muội của ngươi cứu ra. Trong lúc khóc lóc, ngươi liền nghĩ đến
một việc, tỷ muội các ngươi có dung mạo xinh đẹp, mang theo một đống
tiền tài mà ngay cả một chút võ lực cũng đều không có. Như vậy nếu ra
ngoài thì cũng sẽ bị người ăn hết mà thôi. Cho nên..."
Nói đến
đây, Huyết Minh liền dùng một ánh mắt sâu thẳm mà liếc nhìn Vân Ninh.
Khiến cho gương mặt của nàng lập tức liền trắng bệch lại, kinh hoàng
thất thố mà ngồi bệch xuống đất. Giống như là bị nói trúng tim đen.
"Cho nên...Ngươi liền nghĩ ra một kế sách, đó là vờ như quy thuận ta nhưng
thực chất lại là xem trọng thực lực của ta. Muốn đem ta trở thành hộ vệ
không công cho tỷ muội các ngươi. Mà trên đường đến kinh thành, ngươi sẽ dùng mỹ nhân kế thu phục ta, đem tiền tài lừa trở về. Sau đó..."
"Khi đến kinh thành, ngươi sẽ đem ta đá văng. Ôm lấy tiền tài rồi tìm một gia đình đàng hoàng sống hết quãng đời còn lại."
"Ta nói có đúng không, Vân đại cô nương?"
Nghe đến đây, Vân Ninh liền trực tiếp ôm mặt khóc rống lên. Hắn biết, mọi
thứ hắn đều biết. Hắn đã nhìn thấy hết tất cả những suy tính của nàng.
Mà hiện tại, hắn đã đem một mặt giả tạo này của nàng cho phơi bày ra ánh sáng. Ngay cả một chỗ dung thân cũng không có.
Mà lúc này, Vân
Hinh đầu tiên là sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó cũng liền lấy lại tinh
thần mà chắn trước mặt của Vân Ninh. Ngẩng đầu quát lớn về phía Huyết
Minh, rõ ràng là đang khiển trách hắn.
"Ngươi đúng là khinh người quá đáng..."
Thế nhưng, đối diện với sự lên án của Vân Hinh, Huyết Minh cư nhiên lại nở
một nụ cười trào phúng. Giống như là gặp phải chuyện gì vô cùng giễu
cợt, hắn liền đưa tay huơ huơ, chỉ về phía hai tỷ muội bọn họ.
"Quá đáng sao? Lúc tính kế ta, sao hai tỷ muội các ngươi không biết quá
đáng? Còn có, ngươi a, ngươi cũng đừng có trang nữa, bộ hai tỷ muội của
ngươi là con hát hay sao? Ngươi cứ làm như là ngươi thương yêu nàng ta
lắm không bằng?"
Bị Huyết Minh chế giễu, trong lòng của Vân Hinh
liền lộp bộp một tiếng. Đáy lòng cũng đi theo liên tục run lên, bàn tay
cũng bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh. Tại sao hắn lại nói như vậy? Hắn có
phải là đã biết gì hay không? Không thể nào...không thể...
"Ngươi làm sao vậy? Không dám nói nữa hay sao? Cũng được, để ta nói thay ngươi."
Ngươi đừng nói.
"Từ nhỏ ngươi so với tỷ tỷ của ngươi hoạt bát hơn cũng như khỏe mạnh hơn
cho nên phụ mẫu của ngươi lúc nào cũng yêu thương tỷ tỷ của ngươi hơn.
Người ngoài khi nhắc đến tỷ muội các ngươi thì cũng đều nói tỷ tỷ ngươi
là như thế nào tri thư đạt lý. Còn ngươi là như thế nào tinh nghịch quậy phá. Mỗi một chỗ của ngươi đều là không bằng nàng..."
Đừng mà...
"Cho nên, ngươi hận. Có nhiều lúc ngươi muốn nàng trực tiếp chết đi cho
xong. Ngươi muốn tráo thuốc của nàng, để cho nàng bệnh chết. Thế nhưng,
lần nào ngươi cũng không nỡ. Sau đó, khi bị bọn họ bắt đi, ngươi có phải hay không đã từng nghĩ, nếu người chết là tỷ tỷ mà không phải là phụ
mẫu của ngươi thì sẽ tốt biết bao?"
"Ta nói có đúng không a...Vân nhị cô nương?"
Lúc này, Vân Hinh cũng đã sớm nước mắt chảy ròng. Nàng giống như một cái
xác chết mà ngã ngồi xuống bên cạnh Vân Ninh. Nước mắt cũng đi theo rớt
dài xuống, trong miệng liên tục lẩm nhẩm.
"Đừng nói nữa...van xin ngươi đừng nói nữa..."
"Thế nhưng, ta cũng không thể cho ngươi một điểm tán thưởng, đó là ngươi
thật sự muốn làm người của ta. Nhưng là, ngươi vẫn còn có một điểm dã
tâm. Muốn leo lên giường của ta, sau đó lại đem tỷ tỷ của ngươi đạp
xuống. Ngươi muốn một lần được vượt qua nàng...ừ, nghị lực không tệ."
Đối diện với hai tỷ muội bọn họ tâm đã như tro tàn, Huyết Minh lại càng
thêm thích thú bệnh hoạn. Chính là như vậy a, so với giết bọn họ, hắn
lại càng thích đem bộ mặt âm u dơ bẩn của bọn họ cho phơi bày ra bên
ngoài rồi hung hăng giẫm đạp lên nó.
Vốn dĩ hắn là mắt nhắm mắt
mở, thờ ơ xem như không thấy không biết. Thế nhưng, ai bảo bọn họ lại
chạm vào vảy ngược của hắn a. Căn bản là không biết tự mình hiểu lấy một chút nào.
Chỉ cần là con người thì cũng đều sẽ có một ít xấu xa
cùng mưu cầu, chỉ là tùy theo từng người, lòng dạ sẽ đen nhiều hay đen
ít mà thôi. Tỷ như hắn, hắn cũng có một bộ mặt không muốn cho ai biết...
"Các ngươi cứ tự cho mình là thông minh. Thế nhưng, ở trong mắt của ta, các ngươi cũng chỉ là một vai hề nhảy nhót mà thôi."
"Nhớ kỹ, các ngươi hiện tại chỉ là một cái nô tì ti tiện của ta chứ không
phải là mẫu thân của ta. À không, suýt quên mất, ta cũng không cần các
ngươi nữa. Các ngươi có thể cút."
**Cảm ơn bạn Yêunghi đã ủng hộ LT cho Nhóc nhé. Hôm nay sẽ bạo chương.
**Giống như Huyết Minh nói, ai cũng có một mặt đen tối không muốn cho người
khác biết. Thế nên, hai tỷ muội bọn họ sẽ thay đổi, quay đầu là bờ a.