Theo lời kể của hai tỷ muội nhà họ Vân, phụ mẫu của bọn họ là phú thương quanh năm đi buôn bán vải vóc bên trong Lục Hưng hoàng triều. Hôm qua,
khi bọn họ đi ngang qua U Ám Sâm Lâm để vận chuyển ngân lượng trở về
kinh thành, chuẩn bị cho đơn hàng tiếp theo thì liền bị đám người của
Triệu Hổ cho chặn đường.
Khi đó, không những thị vệ, nô bộc mà
ngay cả phụ mẫu của các nàng cũng đều bị bọn chúng giết chết. Còn mấy
cái nữ nhân đã bỏ trốn ban nãy thì tất cả đều là tỳ nữ của các nàng mang theo trên đường đi.
"Được rồi, trước hết các ngươi liền đi theo ta đi..."
Chờ khi bọn họ nói xong cố sự của mình, Huyết Minh cũng không có tỏ vẻ gì
cả mà chỉ cúi đầu trầm ngâm. Sau đó mới không mặn không nhạt mà nói với
ba người các nàng, cùng nhau đi trở về chỗ tụ họp cùng đám người Lãnh
Hàn.
Đương nhiên, trước khi đi hắn cũng không quên đem mấy gương
ngân lượng, vải vóc cùng xe ngựa thu vào trong không gian hệ thống.
Trong đầu cũng đã suy nghĩ ra một kế hoạch vẹn toàn, quyết định không
lâu nữa sẽ liền phân phó cho bọn họ đi làm.
- --------------------------
"A...công tử trở về..."
Vốn đang chán chường ngồi ở trước xe ngựa, khi nhìn đến thân ảnh của Huyết
Minh xuất hiện từ phương xa. Lãnh Kỳ liền lập tức reo hò mà nhảy cẩng
lên rồi nhào về phía trước. Giống như chú chó nhỏ nhìn thấy chủ nhân của mình.
[ Lãnh Kỳ:
Mị lực: 90. Độ trung thành: 100.]
"Tiểu Kỳ."
Vừa mới trở về, Huyết Minh liền đã được ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy cõi
lòng. Khiến cho hắn không thể không bất đắc dĩ mà xoa đầu của nàng, nhẹ
giọng gọi.
Mà bị động tĩnh của Lãnh Kỳ làm kinh động đến, Y Trân
cũng liền từ trong xe ngựa chui ra. Thế nhưng, khi nhìn thấy ba cái nữ
nhân đi theo sau lưng của Huyết Minh, nụ cười vui vẻ trên mặt nàng cũng
liền lập tức cứng lại. Rõ ràng là lại ăn giấm chua nữa rồi.
"A Minh, bọn họ là ai?"
[ Y Trân:
Mị lực: 102. Độ trung thành: 99.]
Mị lực vượt qua 100? Đối diện với Y Trân đang không vui kia, Huyết Minh
liền trực tiếp lựa chọn phớt lờ mà cúi đầu hỏi Lãnh Kỳ. Bởi vì ban nãy
hắn đã tìm kiếm xung quanh nhưng cũng không có nhìn đến thân ảnh của
Lãnh Hàn.
"A Hàn đâu?"
Lúc này, Lãnh Kỳ cũng đã từ trong
lòng của Huyết Minh chui ra mà vô cùng hiếu kỳ đánh giá ba người Sở Ưu.
Thế nhưng, khác với Y Trân, nàng cũng là không hỏi gì nhiều mà chỉ vô
cùng cung kính trả lời câu hỏi của hắn.
"Đại ca của ta vừa mới đi ra ngoài săn thú rồi a..."
"Được rồi, vậy thì các ngươi tự nhận biết nhau đi. Ta trước đi tu luyện đã."
Ôm tâm tư chuyện của nữ nhân với nhau, nữ nhân tự giải quyết. Huyết Minh
liền bỏ lại một câu này rồi trực tiếp đi vào trong xe ngựa, để lại một
đám nữ nhân cười khổ đưa mắt nhìn nhau. Bất tri bất giác lại sinh ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên cùng bất đắc dĩ.
Đối với cảm
giác của các nàng, Huyết Minh là một chút cũng không thèm quan tâm mà
chỉ vô cùng ung dung đem một đống yêu hạch lôi hệ, ám hệ cùng hỏa hệ lấy ra. Sau đó mới đem chúng toàn bộ nuốt vào, từ từ hấp thu.
Theo
tu vi hiện tại của Huyết Minh thì việc tiêu hóa mấy viên yêu hạch cấp
thấp này cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian. Chưa đến nửa khắc, hắn
đã trực tiếp đem chúng đều hấp thu hết. Sau đó, hắn mới lần nữa từ trong xe ngựa đi ra.
Lúc này, Huyết Minh cũng liền nhìn thấy được một khung cảnh vi diệu cùng trong suy đoán của hắn cũng không khác nhau là bao.
Y Trân cùng Vân Ninh bởi vì đều là thuộc kiểu tiểu thư khuê các cho nên
cả hai cũng xem như là có chung đề tài mà bắt đầu bàn về tứ thư ngũ
kinh, cầm sắc, phẩm trà gì gì đó. Xem ra là rất hợp ý nhau mà liên tục
che miệng cười khẽ.
Còn Vân Hinh cùng Lãnh Kỳ lúc này cũng là nói chuyện đến quên trời quên đất, nào là thức ăn ở chỗ nào ăn ngon. Yêu
thú nào lớn lên ngốc, lớn lên đáng yêu. Quả thật chính là nói từ tận
rừng sâu lên đến kinh thành, chủ đề vô cùng đa dạng.
Về phần Sở
Ưu, nàng là chỉ ngồi ở giữa hai bên, yên lặng nghe bọn họ trò chuyện. Có lẽ là vì đồng cảm với tao ngộ của nàng, cả hai bên đối với nàng đều rất tốt, căn bản là không có khinh bỉ hay xa lánh gì cả.
Mặc dù là
bị một đám nữ nhân xem nhẹ không quan tâm tới, nhưng Huyết Minh cũng vẫn như cũ thờ ơ vô cảm mà đi đến bên cạnh Lãnh Hàn. Y lúc này là đang ngồi bên dưới tán cây, nhìn lấy mặt trời đang từ từ lên cao.
"Công tử."
Nhìn thấy Lãnh Hàn đang muốn hành lễ với mình, Huyết Minh liền vội vàng đưa
tay ngăn cản. Sau đó mới nhàn nhạt phân phó với y, đồng thời cũng mở
miệng hỏi.
"Sau này không cần gọi ta là công tử, liền gọi là chủ thượng đi."
"Còn có A Hàn, ngươi xem, trong hai tỷ muội bọn họ, ngươi có xem trọng người nào không? Nếu có, ta liền sẽ làm chủ cho ngươi..."
Nghe thấy lời phân phó cùng câu hỏi của Huyết Minh, Lãnh Hàn liền gật đầu
đáp ứng. Sau đó cũng không có ra vẻ chối từ gì mà chỉ bắt đầu nghiêm túc đánh giá tỷ muội Vân Ninh, Vân Hinh. Nhưng cuối cùng, hắn cũng liền là
lạnh nhạt lắc đầu.
"Ngươi không xem trọng người nào sao a? Chẳng lẽ bọn họ là không đủ để lọt vào mắt xanh của ngươi?"
"Hoặc là nói, ngươi thích nam nhân?"
Nhìn thấy Lãnh Hàn lắc đầu từ chối, mặc dù cũng không ngoài dự đoán của bản
thân nhưng Huyết Minh cũng liền có phần hiếu kỳ mà hỏi.
Theo trong trí nhớ của hắn, tận hơn một tháng qua, dường như ngoại trừ muội
muội của mình ra thì Lãnh Hàn cũng chưa từng cùng nữ nhân nào khác tiếp
xúc quá nhiều. Ngay cả mỹ nữ tuyệt sắc như Y Trân cũng là như vậy.
"Khụ khụ..."
Vốn dĩ đang uống nước, Lãnh Kỳ liền lập tức bị lời này của Huyết Minh làm
cho sặc nước mà liên tục ho khan. Cơ thể cũng liền đi theo căn cứng mà
nhanh chóng lắc đầu.
"Thưa công tử...không đúng, là chủ thượng. Thật ra, ta đã có người trong lòng, cho nên mới không..."