"Tất cả các ngươi, kẻ nào không muốn chết, đều cút cho ta..."
Sau khi đáp ứng Sở Ưu, Huyết Minh liền từ từ đứng dậy rồi đưa ra mệnh lệnh. Mà nghe thấy lời này của hắn, tất cả những nữ nhân còn lại - ngoại trừ
Sát Thi Diễm cùng Kha Nương vẫn đang bị trói ra đều đồng loạt phản ứng
lại đây mà nhanh chóng bỏ chạy tứ phía. Rõ ràng là bị Huyết Minh dọa sợ
không nhẹ.
Cuối cùng, ở tại hiện trường cũng chỉ còn sót lại vài
người Huyết Minh cùng với một đám thi thể mà thôi. Lúc này đây, hắn mới
một lần nữa ngồi xuống trước mặt của Sở Ưu. Dùng Hy Tà kiếm cứa đứt cổ
tay trái của mình, khiến cho máu tươi nhanh chóng trào ra ngoài.
"Uống đi a. Không được lãng phí."
Nhìn đến vết thương đang rỉ máu trước mặt, Sở Ưu liền không chút do dự mà
đem cổ tay của Huyết Minh ngậm lấy. Mùi máu tươi khiến cho nàng có cảm
giác buồn nôn, nhưng càng nhiều hơn đó là sự chờ mong.
Cũng không đợi cho Sở Ưu uống được bao nhiêu máu, Huyết Minh liền đã bất động
thanh sắc đem cổ tay rụt lại. Bởi vì vết thương của hắn lúc này đã lấy
tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được mà nhanh chóng khép lại. Máu
tươi cũng không còn chảy ra nữa.
"Khoan đã..."
Tiếc nuối
mà nắm lấy tay của Huyết Minh, Sở Ưu liền ở phía trên miệng vết thương
của hắn liếm liếm một chút. Cho đến khi vết cắt hoàn toàn lành lại, nàng mới vô cùng không nỡ mà đem tay hắn buông ra.
Mặc dù chỉ uống
một chút máu của hắn, thế nhưng nàng lại cảm thấy cơn đau nhức do bị
đánh khi nãy cư nhiên lại dần dần rút đi. Không những vậy, cơ thể cũng
bắt đầu có lại sức lực khiến cho nàng lập tức mừng rỡ như điên mà vội
vàng ngồi dậy. Điên cuồng hướng về phía Huyết Minh mà dập đầu.
"Đa tạ công tử, đa tạ công tử..."
"Khoan hãy đa tạ ta. Ta quên mất vẫn chưa nói cho ngươi biết. Nếu uống vào máu của ta, ngươi sẽ trực tiếp biến thành ma tộc. Không những vậy, vĩnh
viễn đều sẽ là nô lệ của ta. Thậm chí, chỉ cần ta động một cái ý
niệm...ngươi sẽ chết."
Đối diện với sự cảm kích của Sở Ưu, Huyết
Minh liền vô cùng tà ác mà bóp lấy quai hàm của nàng rồi nói ra. Giống
như muốn nhìn đến sự phẫn nộ, chán ghét hay chỉ là một tia hối hận từ
trong ánh mắt của nàng. Thế nhưng, đối với lời nói của hắn, con ngươi
của Sở Ưu vẫn như cũ là một mảnh tiêu điều mà mỉm cười.
"Sở Ưu, nguyện làm nô lệ cho ngài. Đây chính là lời hứa của ta."
Nếu Huyết Minh nói bản thân không kinh ngạc thì đó chính là nói dối. Vì
thế, hắn liền từ trên thi thể của một tên hán tử rút ra một thanh chủy
thủ rồi ném đến trước mặt của Sở Ưu, nhàn nhạt nói ra.
"Giao dịch đã xong, ngươi hiện tại đã có thể chính tay giết chết các nàng rồi."
Nhìn về phía thanh chủy thủ trước mặt mình, Sở Ưu liền không chút do dự mà
đem nó nắm lấy. Sau đó liền tràn đằng đằng sát khí mà từng bước, từng
bước khập khiễng đi về phía của Kha Nương. Ma khí trên người cũng từng
chút một bắt đầu tỏa ra ngoài.
"Tiện...tiện nhân...ngươi muốn làm gì..."
Vốn dĩ nãy giờ chứng kiến hết mọi chuyện cũng như nghe thấy được cuộc giao
dịch của Sở Ưu cùng Huyết Minh, Kha Nương đã bị dọa đến run lên. Nhất là khi nhìn đến bộ dạng âm trầm đang tiến về phía mình của Sở Ưu, Kha
Nương liền vô cùng sợ hãi mà run rẩy nói ra.
"Tiện nhân...Đừng qua đây, nếu không lão nương liền sẽ giết ngươi."
"A, tiện nhân kia, ngươi bị điếc hay sao? Lão nương làm ngươi đừng qua đây..."
Nhìn đến Kha Nương bởi vì hoảng sợ mà liên tục chửi đổng lên. Huyết Minh
liền ném cho ả một ánh mắt như đang nhìn người chết, khóe miệng cũng câu lên một nụ cười giễu cợt.
Trong giờ phút này, Sở Ưu rõ ràng là
đã bị thù hận che mờ đi lý trí. Ả ta càng mắng thì sẽ càng giống như là
thêm dầu vào lửa, căn bản là muốn chết sớm thêm một chút mà.
"Kha Nương..."
"Kha Nương..."
Mà đúng như Huyết Minh dự đoán, Sở Ưu cũng thật sự bị từng tiếng mắng chửi này của Kha Nương làm cho nhớ lại hồi ức trước kia. Nhớ đến bản thân đã phải chịu bao nhiêu khuất nhục, tra tấn từ trên tay ả ta.
Mặc dù chỉ là từng tiếng "Kha Nương" vô cùng đơn giản nhưng Kha Nương lại có
cảm giác bản thân giống như là bị ác quỷ dưới địa ngục gọi tên. Sợ đến
mức ả ta liên tục lê người về sau, váy áo cũng đã bị thấm nước đến ướt
nhẹp mà bắt đầu tràn ra đất. Rõ ràng, ả ta đã sợ hãi đến không khống chế nổi bài tiết của mình.
Có trời mới biết, ả đã từng đối xử với Sở Ưu tàn nhẫn đến thế nào nên bây giờ mới có thể lo sợ bị nàng trả thù đến như vậy.
"Tiện nhân...không...Sở Ưu... Không, Sở muội muội... Làm ơn, tha cho ta đi. Ta biết sai rồi..."
Đối diện với lời cầu xin của Kha Nương, Sở Ưu bỗng dưng lại nở một nụ cười
điên cuồng mà nắm lấy đầu tóc của ả ghìm chặt về sau. Khiến cho gương
mặt của ả đối diện với gương mặt của nàng.
Nhất là khi nhìn đến
trong mắt của Kha Nương ánh lên vẻ sợ hãi cùng chán ghét khi nhìn đến
gương mặt đáng sợ của mình. Sở Ưu liền giơ lên chủy thủ ở trong không
khí huơ huơ vài cái. Vẫn chưa để Kha Nương kịp phản ứng, chủy thủ ở
trong tay của nàng liền nhanh chóng hạ xuống. Trực tiếp rốc xuống một
lạng thịt từ trên mặt của ả.
"Aaaaa...Tiện nhân...Ta muốn giết ngươi..."
"Đau sao? Sao lúc ngươi dùng đao từng đường, từng đường rạch trên mặt của ta, ngươi lại không biết ta cũng đau a."
"Khi đó, ngươi nói, mặc dù ta có hơi gầy yếu vàng vọt, nhưng nếu nhìn kĩ thì lại có hình dạng của một cái tiểu mỹ nhân. Cho nên, ngươi không chấp
nhận được việc ta đẹp hơn ngươi. Ngươi còn nói, muốn đem mặt của ta rạch thành một cái sàn, để cho cẩu cũng đều không muốn ta."
"..........."
Vừa nói, Sở Ưu liền liên tục cười lạnh mà dùng chủy thủ hoa lên mặt của Kha Nương. Mỗi khi rốc xuống một lớp thịt của ả, Sở Ưu giống như lại càng
thêm thuần thục hơn. Động tác cũng so với lúc đầu nhanh hơn rất nhiều.
Sau hơn 1 khắc, gương mặt của Kha Nương cũng đã bị Sở Ưu làm cho máu thịt
lẫn lộn, hoàn toàn không còn nhân dạng nữa. Thấy vậy, Sở Ưu mới dừng lại động tác trên tay mà từ từ đứng dậy, đem tóc của Kha Nương nắm ở trong
tay. Hướng về phía đống lửa được đốt bởi đám hán tử kia mà từ từ đi đến.
Theo bước chân của Sở Ưu, cơ thể của Kha Nương liền đi theo bị kéo lê trên
đất. Da thịt cũng bị đất đá mài nát, đau đớn đến mức cơ thể của ả liên
tục run lên lẩy bẩy. Chỉ có thể liên tục há miệng mà thở dốc, cố gắng
đốp lấy không khí xung quanh của mình.
"Đau không? Ngươi còn nhớ, trên đường đến U Ám Sâm Lâm này, ngươi đã đem ta cột vào trên xe ngựa,
một đường kéo lê đến đây. Khi đó, ta so với ngươi lại càng thêm đau
hơn."