"Thao..." Nhan Mạc Oa không cấm chửi tục một tiếng. Lửa giận trong nháy mắt liền
xông đến đỉnh đầu, kém chút cùng Huyết Minh liều mạng. Rốt cuộc là hắn
cần trang bức để thăng cấp hay là kẻ này cần trang bức để thăng cấp vậy
a?
"Rút kiếm ra. Nếu không, ta nhất định sẽ cùng ngươi liều mạng!"
Nhìn thấy bộ dạng tức giận đến sắp nhảy cẩng lên của Nhan Mạc Oa.
Huyết Minh liền lộ ra thần sắc ảo não mà thở dài. Phảng phất bị hắn ép
đến bất đắc dĩ mà đặt tay lên trên chui kiếm :"Aizz, vì sao ngươi một
mực không chịu nghe khuyên bảo a... Một kiếm của ta, ngươi tiếp không
nổi."
'Keng' Huyết Minh vừa dứt lời, khí chất bình thản quanh thân của hắn
liền lập tức biến đổi, phảng phất như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, khí tức sắc bén vô ngần. Không khí xung quanh hắn bắt đầu bao trùm lên
vô số kiếm khí. Gió là kiếm, một sợi tóc, hạt bụi cũng có thể hóa thành
kiếm.
Kiếm khí lan tràn ra xung quanh, phát ra từng đạo kiếm ngân vô hình
vô ảnh. Từng luồn khí tức sắc bén phả vào mặt. Phảng phất như hít vào
một hơi cũng có thể bị kiếm khí đâm chết.
Đứng ở đối diện, Nhan Mạc Oa đã sớm cứng đờ thân mình. Vô số kiếm khí bủa vây lấy hắn, phảng phất đang ở trên từng tấc da thịt của hắn dạo
chơi, nhưng lại mang theo lãnh khí khiến hắn không dám thở mạnh. Đầu óc
trong nháy mắt trống rỗng, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được
tử vong đến gần mình như vậy.
Huyết Minh lúc này giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm. Không khí, thiên địa xung quanh cũng bắt đầu bị ảnh hưởng. Chỉ thấy, trên trời bắt đầu rơi xuống từng hạt tuyết trắng xóa. Mặc dù là giữa trời mùa thu,
nhưng lại khiến người ta cảm thấy như thân ở trong băng tuyền đồng dạng.
Thiên là lạnh, địa là lạnh, kiếm là lạnh, người cũng lạnh. Mà hắn,
chính là trung tâm của băng lãnh chi khu. Tất cả lãnh ý, đều chính là từ trên người hắn phát ra.
"Tuyết rơi..." Một tên đệ tử ngẩng đầu, nhỏ giọng kinh thán, theo bản năng liền ngây ngốc đưa tay hứng lấy bông tuyết.
Không chỉ riêng hắn ta, những người khác ở đây cũng đã sớm bị làm
ngốc. Tất cả đều ngơ ngác nhìn lấy Huyết Minh. Nhưng kinh ngạc nhất vẫn
là đám đại lão ở trên đài cao.
"Đây là kiếm ý sao? Không đúng, kiếm ý không có lợi hại đến mức có
thể ảnh hưởng được đến thiên địa dị tượng. Vả lại, Tiểu cung chủ không
phải là Lôi, Hỏa song linh căn hay sao? Tại sao lại làm cho tuyết
rơi..."
"Đây không phải kiếm ý, mà là kiếm hồn!" Liễu Chính gần như kinh hô
lên, trên mặt cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa. Vội vã quay đầu
nhìn sang Ân Như Tuyết, muốn trưng cầu ý kiến của nàng.
Phát giác được ánh mắt dò hỏi của Liễu Chính, Ân Như Tuyết liền gật
đầu tán đồng, trong lòng cũng không có bình tĩnh hơn ông bao nhiêu. Lần
này lịch luyện, Tiểu đồ nhi rốt cuộc đã gặp phải cơ duyên gì...
Nghe thấy mấy từ 'kiếm hồn' này, tên trưởng lão nghi hoặc ban đầu
cũng không khỏi tò mò lên. Mặc dù không biết đây là thứ gì, nhưng lão có cảm giác, nhất định phải so kiếm ý ngưu bức hơn rất nhiều. Vì vậy, lão
liền hỏi :"Xin thỉnh giáo Tông chủ một chút...Kiếm hồn...rốt cục là vật
gì?"
Được người thỉnh giáo, Liễu Chính không khỏi cảm thấy vinh quang. Một bộ dạng cao thâm mạc trắc, hơi ghé mắt nhìn xem tên trưởng lão này.
Giọng nói không to không nhỏ :"Kiếm hồn, chính là đỉnh cao của kiếm đạo
mà kiếm khách cả một đời luôn luôn truy tìm."
"Như ngươi biết đến, Minh Nhật tông chính là thiên hạ đệ nhất kiếm
môn, sở hữu kiếm đạo thuần túy nhất. Bọn họ ăn, ngủ, nghỉ, đều không bao giờ để kiếm rời thân. Đó là vì muốn luyện thành nhân kiếm hợp nhất,
người chính là kiếm, kiếm chính là người. Người hóa kiếm, vạn vật đều có thể hóa kiếm."
Liễu Chính nói một làu, nhưng một số người nghe xong chỉ có thể cái
hiểu cái không gật gù suy ngẫm. Mà bản thân Liễu Chính cũng lập tức
nghiêm túc lại nhìn xem trận đấu.
Cùng lúc đó, đứng trên diễn võ trường, Huyết Minh đương nhiên cũng
biết được tâm trạng của bọn họ. Nhưng là, hắn so bọn họ, cũng không có
tốt hơn bao nhiêu đâu. Cũng bị chính hồng hoang chi lực của mình làm cho kinh sợ.
Kỳ thật, loại đồ chơi...khụ, chính là kiếm hồn này, hắn đã sớm luyện
được từ xưa ơi là xưa. 18 kiếp xuyên qua, hắn chắc chắn cũng sẽ không
sống thành cẩu, những...đồ chơi này đương nhiên cũng sẽ có một tay, hiểu biết không ít.
Nhưng lúc đầu, hắn cứ cho rằng những thứ mình đã học không thể quán
đỉnh được đến thế giới này, cho nên cũng chưa từng sử dụng qua. Nhưng
vừa mới, nhìn thấy Lãnh Hàn ở trên diễn võ trường bộc lộ ra kiếm ý, hắn
mới phát hiện được, bản thân mình từ đầu tới giờ giống như nghĩ sai.
Cho nên, lúc rút kiếm, hắn mới đem một phần kiếm hồn thả ra thử xem.
Nếu không được thì cũng có thể đổi lại dùng Vạn Kiếm Quy Tông đánh bại
Nhan Mạc Oa.
Nhưng không ngờ, kiếm hồn ở thế giới này cư nhiên sẽ vận dụng được,
hơn nữa uy lực còn vượt xa hơn cả hắn tưởng tượng. Phải biết, gần như
tất cả những vị diện cổ trang, dị giới,... hắn đều sử dụng kiếm làm vũ
khí chính hết a. Cho nên, lặp tới lặp lui sử dụng, kiếm hồn cũng đều bị
hắn vô ý ngộ ra tới.
Nếu để người khác biết được suy nghĩ hiện tại của Huyết Minh, thì
nhất định sẽ tại chỗ hộc máu ba thuớc. Đây là kiếm hồn, là kiếm hồn a!
Ngươi còn mọe nó vô ý ngộ ra. Đúng là đồ yêu nghiệt đáng bị trời đánh
mà!
Lúc này, Huyết Minh cũng lập tức phản ứng lại, vội vàng thu liễm lại
kiếm ý. Trong nháy mắt đó, Nhan Mạc Oa liền mất đi thăng bằng gục xuống
đất, hai chân quỳ xuống, không ngừng run lên, gương mặt đều bị đông lạnh đến trắng bệch. Ngoại sam cũng bị kiếm khí cắt nát.
Nếu không phải Huyết Minh hạ thủ lưu tình, thì không khó tưởng tượng, hạ tràng của Nhan Mạc Oa sẽ là gì.
Thế nhưng, đám người cũng không có phát hiện ra được, ở cánh tay của
Nhan Mạc Oa cũng có một vết xước vô cùng nhỏ. Mà lúc nãy, khi Huyết Minh thu lại kiếm hồn. Thì một giọt máu cũng bị hắn ép ra khỏi đầu ngón tay, theo kiếm khí thổi bay, chuẩn xác đáp vào trên vết thương của Nhan Mạc
Oa. Trong nháy mắt liền chui vào trong da thịt của hắn ta.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi, phảng phất như đã được diễn tập vô số lần.