Âm thanh Ân Như Tuyết chuyển sang cao vút, đã bị Huyết Minh mang lên cao triều. Tiểu huyệt cũng phân bố ra đại lượng dịch mật, chảy dài xuống
cằm của Huyết Minh, nhưng lại bị hắn nuốt vào.
Lúc này, Ân Như
Tuyết chỉ cảm thấy hai chân run lên, hạ thể tê dại từng cơn. Loáng
thoáng nhìn thấy Huyết Minh cởi ra quần áo, đem hạ căn cứng ngắc chống
đỡ trước cửa động chật hẹp của mình.
Huyết Minh một tay nắm lấy
bờ mông trắng nõn của Ân Như Tuyết, một tay lại cầm giữ tiểu huynh đệ
đang muốn "thảo phạt" của mình. Trực tiếp cắm vào trong tiểu huyệt của
nàng, không chút dịu dàng ôn nhu mà mãnh cắm.
Vừa tiến vào,
Huyết Minh đã bị mị thịt từ ba bên bốn phía đè ép, xoắn lấy. Nếu không
phải đã kịp ổn định tinh thần, hắn có lẽ đã trực tiếp đầu hàng ở đây.
Mỗi khi ma sát vào trên vách tường, hắn đều có thể cảm nhận được người
dưới thân đang run rẩy. Hành lang lại cùng lúc chảy ra càng nhiều nước.
"A...ư...Chậm...Chậm...đã..."
"Minh nhi...đừng...Aaa...Đừng...đừng động chỗ đó...A..."
Mỗi lần, Huyết Minh đều tiến vào nơi sâu nhất, phảng phất muốn đâm xuyên
qua cung khẩu. Bàn tay lại ác ý mơn trớn hoa hạch của nàng, khiến nàng
không ngừng cầu xin tha thứ, hai chân run lẩy bẩy không ngừng.
Khác với trải nghiệm lần đầu tiên tự lực cánh sinh. Lần này, Ân Như Tuyết đã hoàn toàn cảm nhận đến sự xâm chiếm bá đạo của nam nhân. Mỗi một lần
hắn va chạm, cơ thể của nàng liền không khống chế được mà ngã về trước,
hai cánh tay run rẩy chống đỡ trên bức tường. Đầu ngửa cao, nước mắt ẩn
hiện, diện như hoa đào.
Một đêm này, Huyết Minh tổng cộng muốn
nàng hơn 7 lần. Sau đó liền giống như thường lệ ngủ say. Mặc dù Ân Như
Tuyết có tu vi và thể chất tốt hơn hắn. Nhưng sau khi điên loan đảo
phượng, vẫn là nhịn không được tay chân bủn rủn, bộ dạng giống như đóa
hoa bị tàn phá sau mưa.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm trần nhà.
Đôi mắt băng sương lạnh lẽo lại phủ lên một lớp khói mù mông lung. Môi
hé mở, nhẹ thở ra từng hơi thở bình thản. Quần áo trên người đã sớm nhăn nhúm không chịu nổi. Mảnh lông cáo phủ trên giường cũng bị một số chất
lỏng khó nói thấm ướt, chứng minh những chuyện vừa xảy ra cũng không
phải là mộng.
Lúc này, Ân Như Tuyết chỉ cảm thấy bụng có chút
đau. Bất động thanh sắc, nghĩ rằng bản thân là bởi vận động quá mức mà
ra. Ân Như Tuyết liền an tĩnh nhắm lại đôi con ngươi hư ảo. Linh khí
trong cơ thể bắt đầu vận chuyển ra toàn thân.
Nàng rốt cuộc vẫn là ngủ đồ đệ của mình.
- -------------------------
Huyết Minh nằm trên giường ngủ, trên người đã được đổi một bộ y phục sạch sẽ. Mái tóc không có cố định, tùy ý xõa ra giường. Gương mặt hoàn mỹ vô
khuyết, mi mắt nhắm chặt, ngũ quan giãn ra, thánh khiết vô cùng. Khiến
người ta vừa nhìn liền có cảm giác bình yên.
Lông hỏa hồ đã được Ân Như Tuyết đổi sang một bộ mới, đem hắn quấn ở bên trong. Ân Như
Tuyết ngồi trên bàn trà, ánh mắt bình tĩnh chuyên chú. Khi nhìn thấy hắn sắp chuyển tỉnh, mới chậm chạp mở miệng:"Đã tỉnh?"
"Sư tôn..."
Huyết Minh hé mắt, hơi chu môi nhu nhu gọi. Cộng với gương mặt vẫn còn
sót lại vài nét ngây ngô trẻ con kia. Trong nháy mắt liền khiến tâm của
Ân Như Tuyết mềm nhũn như nước, khóe môi cũng không khỏi nhẹ nhếch lên,
đứng dậy đi tới cạnh giường. Một bàn tay lại vươn ra, xoa nhẹ mái tóc
của hắn.
[....................] Bất tri bất giác bị nhét cho một ngụm cẩu lương, hệ thống tỏ vẻ vô cùng phản đối. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bán manh của ký chủ, nó vẫn là nhịn không được muốn quỳ rạp xuống
đất bái lạy. Diễn kỹ của ký chủ, thật sự là sư tổ, sư sư....sư tổ a.
Nhìn thấy đồ án đỏ rực trên mặt Tiểu đồ nhi đã biến mất, hắn cũng trở về dịu ngoan như ngày thường. Ân Như Tuyết mới cảm thấy một trận nhẹ nhõm,
nhưng trên mặt lại nghiêm nghị lên:"Huyết Minh, ngươi có việc giấu ta."
"Kh...không...không có..."
Nhìn thấy Huyết Minh rụt rụt cổ, trên mặt hiện ra vẻ quẫn bách cùng kinh
hoảng, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi. Ân Như Tuyết vô cùng bất đắc dĩ
thầm lắc đầu. Nàng suýt chút nữa liền quên mất, lúc ở trong thạch động,
Tiểu đồ nhi đã thể hiện ra, bề ngoài của hắn thoạt như chất phác, nhưng
trên thực tế tính cảnh giác lại rất cao. Có lẽ từ khi bái nhập vào môn
hạ của nàng, hắn cũng chưa từng thật lòng buông hết phòng bị với nàng.
Nghĩ đến đây, Ân Như Tuyết liền không khỏi dâng lên một chút thất bại cùng
tức giận. Chẳng lẽ bản thân nàng đối với hắn vẫn chưa đủ tốt hay sao?
Hắn thế nhưng lại xem nàng như ngoại nhân!
"Sư...sư tôn. Ta
không phải là cố ý giấu giếm ngài đâu. Ta...ta chỉ là không muốn liên
luỵ ngài mà thôi. Thù hận của ta, ta sẽ tự mình đến báo, sẽ không ảnh
hưởng đến người nào khác cả." Cảm nhận thấy nhiệt độ xung quanh đang
không ngừng hạ thấp. Huyết Minh liền vội vàng giải thích, trên mặt là
một mảnh kiên định.
Đúng vậy, thù hận của hắn, hắn sẽ tự mình
đến giải. Về phần có hay không ảnh hưởng đến người khác? Ha hả, đó không phải là việc hắn cần cân nhắc a. Người khác sống chết gì đó thì có quan hệ gì với hắn kia chứ?
[...............] Ký chủ quả nhiên vẫn là đầy bụng ý xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com