Bây giờ đây, mặc dù mấy tên đại hán này biểu hiện đến vô cùng thân
thiện, nhưng là cũng chưa từng làm cho bốn người Huyết Minh hạ xuống
lòng phòng bị một chút nào.
Nhất là Lãnh Hàn và Lãnh Kỳ, tay của
cả hai lúc nào cũng lặng yên không một tiếng động mà đặt lên phía chuôi
kiếm. Ngay cả Y Trân cũng liền vân đạm phong khinh mà nắm lấy thanh chủy thủ luôn luôn được giấu trong tay áo của mình.
Nếu hỏi bây giờ
người thư thả nhất ở đây là ai thì đó chính là Huyết Minh, hắn lúc này
đang vô cùng vui vẻ mà cùng với mấy tên đại hán này trò chuyện lên. Biểu hiện đến vô cùng vô tri và hiếu kỳ về những điều mà bọn chúng đã trải
qua.
"A, ban nãy các vị đại ca đây dường như đã nói mấy con Liệp
Báo này là do thiếu chủ của các vị đại ca bắt được. Vậy thì ngài ấy ở
đâu rồi a?"
Nói được một lát, Huyết Minh lại tựa như bâng quơ nhớ đến mà hỏi. Nhưng đúng như dự đoán của hắn, Mã Đạt cũng lập tức không
có kiêng nể gì mà kể ra, trong giọng nói dường như cũng có điểm mất tự
nhiên.
"Lần này chúng ta rời đi làm nhiệm vụ tổng cộng có hơn
mười lăm người, trong đó còn có cả thiếu chủ và thiếu phu nhân tương lai nữa. Nhưng là, đang đi được giữa đường, chúng ta lại bị chín con Liệp
Báo chặn lại. Sau đó..."
"Sau đó...À thì, bởi vì bảo vệ cho bốn người chúng ta. Thiếu chủ đã bảo chúng ta đem bốn con Liệp Báo này rời đi trước..."
Nghe đến đây, Huyết Minh liền đã có thể đoán ra bốn tên đại hán này căn bản
chính là bỏ đồng đội chạy trốn, dự định mang xác của mấy con Liệp Báo
này đi bán để đem tiền trốn tránh khỏi sự truy sát của Hồng Lang dong
binh đoàn.
"Các vị đại ca xin chớ đau buồn, tiểu đệ tin thiếu chủ của mọi người là người tốt nhất định sẽ cát nhân thiên tướng. Ngài ấy
nhất định sẽ nhanh chóng tụ họp lại với mọi người mà thôi."
Mặc
dù trong lòng đã nhanh chóng xoay chuyển nhưng ngoài mặt thì Huyết Minh
vẫn giữ lấy một tầng thương cảm trên mặt mà nhỏ giọng an ủi.
Xem
ra bốn tên này có lẽ đã đánh chủ ý gì đó lên người bọn họ rồi, nên hiện
tại mặc dù muốn chạy trốn nhưng vẫn còn đủ kiên nhẫn ngồi đây nói nhảm
với hắn.
Theo bóng đêm dần dần bao phủ, từ sâu bên trong rừng thi thoảng lại vang lên tiếng kêu của ma thú khiến người ta không nhịn được mà run sợ. Hiện tại, bốn người Huyết Minh và bốn tên đại hán kia đang
nghỉ ngơi ở hai gốc cây đối diện nhau.
Y Trân lúc này đang ngủ ở
bên trong xe ngựa, Lãnh Kỳ cùng Lãnh Hàn bởi vì nhận được lệnh của Huyết Minh nên cũng chỉ có thể không tình nguyện mà ngồi ở hai bên cửa xe
ngựa để bảo vệ cho nàng. Còn về Huyết Minh, hắn liền lấy mỹ danh là muốn thử ngủ ở ngoài một lần mà nằm dưới gốc cây.
Đối với việc này,
bốn tên đại hán cũng không có nghĩ nhiều mà cứ cho rằng bởi vì Huyết
Minh là một cái công tử quần là áo lụa, muốn thử cảm giác mới lạ một
lần. Cho nên, hiện tại bọn họ đang đứng ở một nơi cách cỗ xe ngựa này
khoảng 1 thước. Không biết suy nghĩ điều gì, Nhị Cẩu lại có điểm hiếu kỳ mà nhỏ giọng hỏi Thiết Nha.
"Đội trưởng, người nói xem, chúng ta chỉ có một viên đạn dược này thôi. Nếu quăng vào cỗ xe ngựa này thì tên tiểu tử kia phải làm sao?"
Mà nghe thấy lời này của Nhị Cẩu, Hắc Tử đang đứng bên cạnh liền liếc mắt mà vỗ vào đầu của gã một cái. Sau
đó cũng liền nhỏ giọng trả lời.
"Đúng là đồ ngu a. Mặc dù chúng
ta chỉ có một viên đạn dược nhưng ngươi nghĩ thử xem, chẳng lẽ bốn người chúng ta cư nhiên lại không làm gì được một tên công tử trói gà không
chặt hay sao?"
"Phải, phải, tại sao ta lại không nghĩ đến kia chứ. Haha..."
Sau khi bị Hắc Tử đánh một cái, Nhị Cẩu cũng lập tức nghĩ ra mà cười ha ha
một tiếng. Trong đầu lại liên tục nghĩ đến gương mặt tuấn mỹ của Huyết
Minh cùng với cơ thể đẫy đà của Y Trân.
Ngay khi nhìn thấy bốn
người Huyết Minh, bọn họ đã nhanh chóng lập ra một kế sách mới trước khi chạy trốn. Đúng như Huyết Minh suy đoán, bọn họ thật sự là nhân lúc
những người khác đang đánh nhau với Liệp Báo rồi nhanh chân chạy đi.
Nhưng là, hắn còn không biết một điều, trước lúc bỏ đi bọn họ còn sẵn
tay đem đạn dược cũng đem đi cùng.
Trong kế hoạch mới của mình,
bọn họ quyết định muốn đem bốn người Huyết Minh đều đánh thuốc mê. Sau
đó liền đem bán vào chợ nô lệ để đổi lấy tiền. Nhưng là, trước đó thì
bọn họ cũng sẽ...khặc khặc...thật tốt chơi đùa một phen.
Vì thế,
Thiết Nha liền từ trong tay áo lấy ra viên đạn dược có hình bầu dục màu
đen. Không chút do dự mà ném về phía mặt đất bên dưới cỗ xe ngựa mà ba
người Lãnh Hàn đang ngồi.
"Đã xảy ra chuyện gì...khụ khụ..."
"Công...tử..."
Ngay khi khói mù từ trong đạn dược tỏa ra, Lãnh Hàn và Lãnh Kỳ cũng đều đồng loạt mở mắt. Nhưng chưa đợi bọn họ phản ứng kịp thì thuốc mê đã theo hô hấp đi vào phổi, cả hai chỉ kịp thời cảm thấy đầu óc bỗng dưng trở nên
đau nhức lên. Vốn dĩ còn muốn tìm kiếm thân ảnh của Huyết Minh nhưng chỉ trong chớp mắt, cả hai cũng đều đã bất tỉnh nhân sự.
"Đội trưởng, ngài nói xem viên đạn dược này sẽ có công hiệu bao lâu a?"
Đợi khi khói mù tang đi, bốn tên đại hán này mới chậm rãi đi đến bên cạnh
xe ngựa. Sau khi dùng chân đá đá vào người của Lãnh Hàn cùng với nhìn
thấy Y Trân đã ngủ say phía sau mành xe, Mã Đạt mới xoay người hỏi Thiết Nha.
"Viên đạn dược này là vật phẩm Địa cấp trung phẩm, là do
chính đoàn trưởng đưa cho thiếu chủ mang theo để phòng thân. Bên trong
có chứa mê dược vô cùng đáng sợ, ngay cả một con yêu thú cấp 5 nếu hít
vào thì cũng phải ngủ tận một canh giờ mới có thể tỉnh lại được. Chứ
đừng nói chi là mấy kẻ này."
Nghe thấy lời này của Thiết Nha, ba
tên còn lại mới dâm tà mà cười cười một tiếng nhìn nhau. Sau đó đều đem
ánh mắt sáng quắc ở trên đường cong cơ thể của Y Trân rà soát qua lại,
cảm thấy hạ thân dường như cũng đã nổi lên phản ứng.