Trong lòng sóng to gió lớn, đám người cũng không dám đi lên cùng Ân
Như Tuyết giành người, rất là biết thân biết phận. Mà Liễu Chính cũng
không tiếp tục đề cập lại việc này nữa, phất tay giải tán mọi người. Ông cần phải đi chuẩn bị lễ bái sư cho Huyết Minh.
Đám người rời khỏi, gương mặt Thương Nguyệt vẫn không khỏi ngốc trệ.
Hơn năm trăm năm, tại sao nàng bỗng dưng lại muốn nhận đệ tử chứ? Không
những vậy còn là giới tính nam!
Nhưng là, khi nghĩ tới thiếu niên kia còn trẻ như vậy. Ngoại trừ dung mạo vượt trên mình ra, thì mọi thứ đều không bằng mình. Cộng với tính
cách lãnh đạm trời sinh của Ân Như Tuyết. Cơ mặt của hắn mới có thể thả
lỏng lại. Không sao, giữa bọn họ nhất định sẽ không thể xảy ra việc gì.
Dù sao thân phận cùng niên kỷ vẫn còn ở đó.
-------------------------
Lúc này, sau khi lôi kéo Huyết Minh rời khỏi sảnh nghị sự. Ân Như
Tuyết chỉ nghiêm túc nhìn đường, không có ý định trao đổi cùng hắn. Rốt
cuộc, vẫn là Huyết Minh không nhịn được trước mà nhỏ giọng gọi :"Tiên
tôn..."
Nhướng mày, bước chân của Ân Như Tuyết vẫn là thả chậm. Mang theo
nghi vấn đảo qua trên người hắn. Chỉ thấy thần sắc của thiếu niên cũng
không có quá mức kinh hoàng. Trái lại, nhiều hơn một chút muốn nói lại
thôi cùng...kích động.
"Tiên tôn...người muốn nhận ta làm đệ tử sao?"
"Không phải." Nghe thấy Huyết Minh hỏi, theo bản năng, Ân Như Tuyết
liền hồi phục hai chữ này. Nhưng là, nàng phát hiện, ngay khi nàng vừa
dứt lời. Biểu tình trên mặt hắn đã chuyển từ kích động thành thật sâu
thất vọng, có chút thất hồn lạc phách.
Hắn không vui, trong lòng Ân Như Tuyết cũng không mấy dễ chịu. Nàng
mở miệng, muốn nói với hắn rất nhiều. Thế nhưng, lời chưa ra khỏi cổ
họng đã bị nàng đè nén trở về.
Nàng bỗng dưng lại có chút bàng hoàng. Nàng nên nói với hắn những gì
đây? Nói bản thân đêm đó đã cùng hắn phu thê chi hảo, bây giờ lại muốn
hắn làm tướng công của mình?
Khi đó, hắn liệu có thể hận nàng cưỡng ép, lừa gạt hắn? Sau đó lại
còn bỏ đi không nói một lời? Hắn có phải sẽ nghĩ, nàng cùng những tên Ma tộc muốn bắt hắn vì Chí Dương Thể đều là một cái đức hạnh hay không?
Lúc này, sau khi cơn tức giận vì bị lãng quên trôi qua. Đầu óc của Ân Như Tuyết đã bắt đầu tỉnh táo lại. Nàng đột nhiên cảm nhận được, bản
thân đã bỏ sót qua một thứ vô cùng quan trọng, đó chính là cảm xúc, ý
muốn của hắn.
"Ngươi...thật sự muốn bái ta vi sư sao?"
Lúc này, biểu tình của Ân Như Tuyết rất trầm, nhưng cũng rất bình
tĩnh. Khiến Huyết Minh có cảm giác nàng giống như đã làm ra quyết định
gì đó. Nhưng là, hắn vẫn kiên định gật đầu, mang theo sùng bái chi sắc
:"Đương nhiên là muốn! Tiên tôn chính là thần tượng của ta."
Nhưng, bây giờ đây, Ân Như Tuyết cũng không có bị Huyết Minh lấy
lòng. Nếu hắn đã thật lòng muốn làm đồ đệ của nàng, vậy thì nàng sẽ tận
lực thoả mãn hắn. Nàng không muốn hắn bị tổn thương hay xa cách nàng.
Mặc dù sau này, bọn họ chỉ có thể làm sư đồ. Những chuyện xảy ra
trong sơn động đêm đó, đều sẽ trở thành giấc mộng của riêng nàng. Nhưng
chỉ cần hắn còn ở bên nàng, như vậy là đủ rồi.
Thần sắc nặng nề, ngay khi Huyết Minh chưa kịp phản ứng thì Ân Như
Tuyết đã lấy ra phi kiếm. Lôi kéo Huyết Minh đi lên, đứng ở trước người
mình. Sau đó, cũng bắt đầu vận dụng linh lực, điều khiển phi kiếm bay
lên cao.
Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Huyết Minh cưỡi phi
kiếm. Thanh kiếm này, chính là bản mệnh kiếm - Hàn Băng của Ân Như
Tuyết. Thân kiếm lúc này, so với lần trước Huyết Minh nhìn thấy ở U Ám
Sâm Lâm lại phải lớn hơn gấp ba.
Chuôi kiếm có màu xanh sẫm, trong suốt như hàn băng, lại lạnh như hàn đàm. Lưỡi kiếm hẹp dài, nhọn dần về mũi kiếm. Lần này quan sát gần,
khiến Huyết Minh có thể toàn diện đánh giá nó.
Phi kiếm bay trên không trung, giống như đạp vào chín tầng mây. Đem
cả Vạn Kiếm tông hùng vĩ đều đạp ở dưới chân. Theo từng nơi đi qua,
Huyết Minh có thể nhìn thấy được các ngọn núi cao san sát nhau. Đôi khi
lại có tốp năm, tốp ba đệ tử đi ngang qua trên quảng trường.
Lúc này, phi kiếm của Ân Như Tuyết đã bay đến giao giới của Vạn Thống cung. Dừng lại ở nơi ghi danh của đệ tử nội môn. Luôn luôn cao ngạo
không nể mặt ai, suốt ngày chỉ biết bế quan, Tiên tôn có bối phận cao
nhất Vạn Kiếm tông trong truyền thuyết, bây giờ cư nhiên lại ôm lấy một
thiếu niên đi tới. Đem quản sự phụ trách đăng ký đều dọa đến choáng
váng.
"Quan môn đệ tử của bổn tọa, Từ Huyết Minh." Đem Huyết Minh kéo đến trước mặt của quản sự. Ân Như Tuyết nói.
Quan môn? Cảm thấy bản thân nhất định là sinh ra ảo giác, quản sự
liền ở trong tay áo tự nhéo mình một cái. Sau khi bị đau đến tê dại, lão mới câu lên một nụ cười cứng đờ, khom lưng :"Chúc mừng Tiên tôn! Chúc
mừng tiểu cung chủ!"
"........."
Được người khác chúc mừng, Huyết Minh vốn dĩ sẽ mỉm cười nói tạ.
Nhưng là, tức khắc, gương mặt của hắn liền đờ ra, có chút không biết làm sao. Ngọa tào, cái xưng hô quái quỷ gì đây!
[ Phốc...Ha ha...] So với Huyết Minh, hệ thống lại càng không có chút kiêng nể nào mà cười bò. Tiểu cung chủ? Tiểu công chúa? Ha ha, cười
chết nó.
( Chú thích : Trong tiếng TQ, Tiểu cung chủ và Tiểu công chúa có cách đọc hao hao giống nhau.)
*Một ngày gió phất hoa rơi, Huyết Minh đang đi dạo trong Vạn Kiếm tông.