"Sư thúc, ngươi muốn trở về Thính Trúc phong a? Nếu không chúng ta
cùng đi." Bởi vì Ân Như Tuyết đi cũng không phải là rất nhanh. Cho nên,
chẳng mấy chốc, Thương Nguyệt đã chạy đến bên cạnh nàng. Không mất lễ
nghĩa thân sĩ hỏi.
Không đáp một lời, Ân Như Tuyết vẫn lạnh mặt đi về trước. Bước chân
lại càng thêm tăng nhanh, nhưng phương hướng cũng không phải là Thính
Trúc phong. Mà là một ngọn núi nhỏ cạnh đỉnh Thanh Phong của Vạn Thống
cung.
Không quá bao lâu thời gian, Ân Như Tuyết đã nhìn thấy bóng lưng kéo
dài của Huyết Minh và Lý Phổ. Hơi nhoáng người, thân ảnh của nàng đã đạp qua không khí, chặn ở trước mặt của cả hai. Nói đúng hơn là cản trước
người Huyết Minh.
Mặc dù nhìn thấy người đến là ai, nhưng Huyết Minh vẫn vờ như không
thấy mà liếc mắt sang Lý Phổ đang đứng bên cạnh. Trong mắt đều là vẻ mịt mờ, lặng yên không tiếng động hỏi lão - người chặn đường là ai.
"Vị này...là cung chủ của Thần Hi cung, Hàn Vĩ tiên tôn - Ân Như
Tuyết." Nhận được ánh mắt cầu cứu của Huyết Minh. Lý Phổ cũng không nhịn được mà xiêu lòng, lén lút truyền âm cho hắn. Loại thuật truyền âm này, phải là tu sĩ Kiếm thánh cảnh trở lên, thì mới có thể dùng được.
Giống như ngự kiếm phi hành, cũng chỉ có tu sĩ từ Kiếm thánh cảnh thì mới có thể tự thân ngự kiếm. Nếu tu vi ở dưới Kiếm thánh cảnh, thì linh khí trong thể nội ( đan điền ) cũng sẽ không thể duy trì đủ để điều
khiển phi kiếm bay lên cao được. Việc này chú trọng nhất là sự hùng hậu
của linh lực, chứ không đơn thuần là kỹ năng, nghĩ làm liền làm.
Đương nhiên, vẫn còn một cách phi hành mà ngay cả Kiếm tông cảnh tu
sĩ cũng đều có thể làm được. Đó là dùng pháp bảo phi hành a. Đương
nhiên, thứ này cũng vô cùng đắt đỏ, người bình thường muốn đụng đều
không thể đụng vào.
"Tham kiến Tiên tôn." Được Lý Phổ nhắc nhở, Huyết Minh cũng bừng tỉnh chi sắc. Trên mặt ẩn hiện ý cười cung kính mà cúi đầu. Nhìn kỹ, mặc dù
không mất lễ tiếc, nhưng lại là xa cách có thừa.
Thấy vậy, đáy mắt của Ân Như Tuyết lại càng thêm sâu. Mang theo nghi
vấn cùng khó hiểu, không đầu không đuôi hỏi một câu. Trên mặt vẫn là
cứng nhắc, không chút biểu lộ :"Ngươi không nhớ ta sao?"
"Hả?" Bị Ân Như Tuyết hỏi vậy, gương mặt của Huyết Minh liền hơi
ngốc. Con ngươi hiện lên vẻ mê mang, giống như đang nghĩ xem tại sao
nàng lại hỏi vậy. Rốt cuộc, hắn vẫn là lắc đầu, thần sắc ngượng ngùng.
"Tiên tôn...vãn bối từ trước đến nay cũng chưa từng gặp qua ngài a. Ngài có phải...là nhận lầm người rồi?"
Nhận lầm người? Nàng làm sao lại có thể nhận nhầm tiểu yêu tinh này
được chứ! Không khí ngưng kết, ngay khi trên mặt Lý Phổ vẫn còn ánh lên
vẻ tìm tòi. Ân Như Tuyết đã xoay người rời đi, bạch y lướt trong bóng
đêm, bỗng dưng lại hiện ra một chút táo bạo.
Bị gió lạnh trên ống tay áo của Ân Như Tuyết phả vào mặt. Đôi mắt
Huyết Minh lại càng thêm mông lung, thân thể cũng cứng đờ ở giữa không
khí. Vẻ mặt tràn đầy vô tội nhìn sang Lý Phổ :"Tam trưởng lão, có phải
ta đã nói gì sai hay không? Hàn Vĩ tiên tôn giống như rất tức giận..."
"Khụ khụ...Từ tiểu hữu, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá a. Tính
cách của Tiên tôn chính là như vậy, không được hữu hảo cho lắm. Cũng
không phải là do ngươi đâu." Đừng nói là Huyết Minh, ngay cả Lý Phổ cũng là có chút mộng, căn bản là không hiểu được trong đầu của Ân Như Tuyết
là đang nghĩ điều gì. Thế nhưng, khi nghĩ tới tính cách quái dị của
nàng, lão cũng liền cân bằng lại một điểm.
Vị Hàn Vĩ tiên tôn này, chính là người có bối phận cao nhất nhì trong tu chân giới. Tu vi cùng danh vọng, cũng đều đứng hàng trước ba. Mặc dù là đệ tử duy nhất của Kim Điền chân quân, có thân phận là sư thúc của
chưởng môn nhân, dung mạo cũng thuộc về hàng đầu. Thế nhưng, ngoại trừ
một số kẻ ngang ngạnh như Thương Nguyệt ra, thì không ai dám cầu hôn Ân
Như Tuyết cả.
Bởi vì tính khí của vị Tiên tôn này...quả thật là không dám khen
tặng. Làm việc hết sức tùy hứng, không quản hậu quả, không nể mặt bất kỳ kẻ nào. Nếu không phải thân phận và thực lực tại đó, thì nàng đã sớm bị người chém chết từ lâu. Cừu nhân trải khắp thiên hạ cũng không phải là
nói quá.
Trong lúc Lý Phổ cùng Huyết Minh vẫn còn ngây người đứng đó. Ân Như
Tuyết đã sớm cưỡi lên phi kiếm, bay về Thính Trúc phong. Về phần nàng có giận hay không? Đương nhiên là không giận...mới lạ...
Nàng đã sớm tưởng tượng ra vô số hình ảnh khi bọn họ gặp lại nhau. Có Huyết Minh chất vấn nàng, có nàng trước tìm ra hắn,... Nhưng từ đầu chí cuối, nàng đều chưa từng nghĩ tới. Sau một đêm hoang đường, trong khi
nàng tâm tâm niệm niệm hắn, hắn cư nhiên lại không nhận ra nàng! Đó là
cỡ nào buồn cười, cỡ nào châm chọc.
Càng nghĩ càng tức giận, quanh thân Ân Như Tuyết đều vòng qua sương
lạnh. Ngay lúc này, ánh mắt nàng liền khẽ quét sang một bên. Chỉ thấy,
Thương Nguyệt một thân trường bào là đang cưỡi phi kiếm đuổi theo sau
nàng. Không ngừng hô to :"Sư thúc. Ngươi đợi ta một chút."
Trong mắt lóe lên một tầng chán ghét, lòng ngực cũng bị Huyết Minh
làm cho tức tối không nhẹ. Dù cho ngoài mặt không hiện ra, nhưng thực
chất, Ân Như Tuyết đã không còn bình tĩnh như nàng đang biểu hiện. Ngay
cả tốc độ của phi kiếm, cũng đều trở nên thong thả.
Mắt thấy sắp đuổi kịp Ân Như Tuyết, Thương Nguyệt liền vui sướng thầm nghĩ, chẳng lẽ là sư thúc cố tình đợi hắn? Càng nghĩ, Thương Nguyệt
liền càng thêm mừng ra mặt. Vội vàng lách người, tiến đến sóng vai cùng
Ân Như Tuyết :"Sư thúc, ta..."