Gân xanh bạo khởi, Huyết Minh trầm giọng quát lớn một tiếng, cắt ngang lời
nói của Hứa Tiểu Đoá. Một bàn tay cũng giơ lên, trên đó cuồn cuộn hỏa
nguyên tố, tỏa ra nhiệt khí nóng bỏng.
Bị bộ dạng này của Huyết Minh dọa đến, Hứa Tiểu Đoá theo bản năng rụt cổ lại. Nhưng là, ngay sau đó, nàng liền ngẩng đầu, mở to mắt nhìn hắn. Nhưng con ngươi lại không ngừng run lên, phủ lấy một tầng sương mỏng.
Rốt cuộc, một chưởng này của Huyết Minh vẫn là không có vỗ xuống. Bàn tay thu hồi về, lòng ngực đang phập phồng liên tục cũng theo đó bình ổn xuống. Hắn chỉ yên lặng không nói một lời, nhưng động tác lại càng thêm thô bạo. Vận dụng linh khí đem y phục trên người nàng xé nát.
"Tránh ra...Buông ta ra...Đừng mà!!!" Lần này, mặc cho Hứa Tiểu Đoá
có đấm đá hắn thế nào đi nữa. Thì hắn vẫn chỉ cúi đầu, yên tĩnh đến kỳ
dị. Thấy hắn rõ ràng là không muốn phản ứng nàng nữa, nàng liền không
nhịn được mà nức nở ra tiếng.
"Ô ô...đừng mà...ngươi tránh ra..."
Cơ thể hoàn toàn bại lộ trước mặt Huyết Minh, Hứa Tiểu Đoá không khỏi thấy thẹn khôn cùng. Từng nơi bị hắn chạm vào, nàng chỉ cảm thấy tởm
lợm, hận không thể đem một lớp da đều lột xuống chà xát sạch sẽ.
Lúc này, trên người nàng chỉ còn duy nhất một mảnh vải chính là tiết
khố. Mắt thấy hắn sắp sửa đem vòng bảo hộ cuối cùng trên người mình cởi
ra, Hứa Tiểu Đoá liền tuyệt vọng gào lên một tiếng :"Phu quân, cứu
ta..."
Tiếng gọi này, giống như một xô nước lạnh đổ xuống đỉnh đầu Huyết
Minh, đem hỏa khí trong người hắn đều triệt để dập tắt. Từ mặt, đến từng ngón tay, thậm chí là tâm can, đều lạnh đến thấu thấu. Nhất là khi hắn
ngẩng đầu, nhìn đến đôi mắt ẩn chứa lệ quang cùng thù hận kia của nàng.
Giơ tay đỡ trán, Huyết Minh chỉ cảm thấy vô số ác ý đang lan tràn
trên người mình. Đúng vậy, phu quân của nàng đang nằm trong quan tài ở
ngay bên cạnh. Nàng thì ở đây. Vậy còn hắn? Hắn là ai, đóng vai gì trong cuộc đời của bọn họ?
Hiện tại, hắn cùng những tên binh lính đã cưỡng bức nàng trước kia...lại có gì khác nhau?
Từ từ đứng dậy, Huyết Minh lại rơi vào trầm mặt đem Hứa Tiểu Đoá thả
ra. Lúc này, hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vô cùng đau đầu. Hắn cần một
khoảng không riêng để ổn định lại tâm tình của mình.
"Nhớ kỹ, hôm nay ngươi giữ được danh tiết, cũng không phải là Bồ tát
hay phu quân của ngươi cứu ngươi. Mà là Huyết Minh ta tha cho ngươi."
Nhưng, hắn cũng không cam tâm mà lạnh lùng để lại lời này, ống tay áo
phất qua, đem bài vị cùng nhang nến ở trước linh cữu quét rơi. 'Cạch',
bài vị rơi xuống sàn, hương khói nhang đèn cũng theo đó vương vãi khắp
nơi.
Nhìn thấy bài vị trượng phu nằm trên mặt đất, Hứa Tiểu Đoá liền trừng lớn mắt. Vội vàng sửa sang lại quần áo một chút. Hoa dung thất sắc bò
về trước, nhanh chóng đem linh vị của Trình Đàm nhặt lên.
Lúc này, Huyết Minh đã quay người rời đi, nghe thấy âm thanh từ sau
lưng truyền đến, hắn vẫn như cũ nhìn thẳng về trước. Bỗng dưng, phía sau lại truyền tới một loạt tiếng bước chân gấp gáp. Sau đó, cước bộ của
Huyết Minh liền không khỏi dừng lại. Trong mắt hiện ra vẻ khó tin.
Ngực phải của hắn lúc này đã bị một thanh dao găm đâm xuyên qua. Máu
tươi từng giọt, từng giọt không ngừng điểm xuyến trên bạch y trắng muốt. Bàn tay của Hứa Tiểu Đoá lập tức run lên, nhanh chóng đem dao găm rút
ra.
Dao găm trượt khỏi tay nàng, rơi xuống, phát ra tiếng leng keng chói
tai. Máu tươi dính trên lưỡi dao cũng văng ra. Khi nhìn thấy huyết động
đang không ngừng chảy máu trên ngực của hắn. Lòng ngực nàng không khỏi
thắt lại, không tài nào thở nổi.
Cũng không nhìn nàng dù chỉ một giây. Bước chân có chút không vững,
nhưng hắn vẫn như thế cố chấp đi ra ngoài. Thấy vậy, theo bản năng, Hứa
Tiểu Đoá lại đưa tay nắm chặt lấy tay áo của hắn, muốn đem hắn giữ lại.
Nhưng rồi, bước chân của hắn vẫn như cũ tiến về trước. Mà tay áo cũng bởi vì lôi kéo mà 'xẹt' một tiếng, rách ra. Nhưng, lúc này, hắn bỗng
dưng lại dừng chân. Từ từ xoay người lại nhìn nàng, trên môi cũng hiện
ra một nụ cười tự giễu.
"Nàng... hận ta đến vậy sao? Ta cứ nghĩ, vòng luân hồi chỉ xóa đi ký
ức của nàng. Nhưng không ngờ, nó lại càng tẩy rửa luôn cả tình yêu mà
nàng dành cho ta..."
"Đoá Đoá, nếu không có nàng, Huyết Minh ta cũng không có ngày hôm
nay. Vì vậy, sau khi nàng chết, ta đã dùng cả đời mình để trả thù cho
nàng. Nàng đợi ta trăm vạn năm, ta vì cứu nàng suýt chút hồn phi phách
tán. Ta đi tìm nàng, nàng tát ta một cái, lại đâm ta một dao..."
Giọng nói của hắn vô cùng bằng phẳng, cũng không hiện ra một chút mất khống chế nào. Từ đầu tới cuối, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, từng câu
một trần thuật :"Huyết Minh ta, cũng không phải là một người tốt. Ta
giết vô số người, cũng tính kế rất nhiều người, trong đó thậm chí còn có bản thân ta. Nhưng từ đầu tới cuối, ta chưa từng làm hại nàng bao
giờ..."
"Cho nên, nàng hội đối xử với ta như vậy sao? Một dao này của nàng, đâm đủ tàn nhẫn a...."
Từng lời nói của Huyết Minh, bỗng dưng lại khiến tâm của Hứa Tiểu Đoá không ngừng nhảy lên. Đau đớn cùng khống khổ, khiến nàng muốn mở miệng
giải thích :"Ta...ta..."
Nhưng là, Huyết Minh cũng không có cho nàng cơ hội này nữa. Nâng lên
ống tay áo rách rưới, hắn liền chết lặng nói ra. Bình tĩnh, không dao
động, tuyên án kết thúc cho bọn họ :"Hứa Tiểu Đoá, từ nay về sau, ta và
ngươi cũng giống như ống tay áo này. Ân - đoạn - nghĩa - tuyệt."
Từng chữ một nói ra, Huyết Minh liền xoay lưng lại rút ra Hy Tà kiếm. Sau đó, ánh kiếm vụt qua, lưỡi kiếm sắc bén liền đem mái tóc của Huyết
Minh cắt đến chấm lưng. Từng sợi tóc đen mảnh lất phất trong không khí,
ánh vào trong mắt của Hứa Tiểu Đóa.
"Ta hưu* ngươi. Từ nay về sau, ta và ngươi sẽ là kẻ thù của nhau.
Nếu để cho ta gặp lại ngươi một lần nữa, ta sẽ dùng chính đôi tay này
giết chết ngươi để trả thù cho vết dao hôm nay."