Mang theo vẻ suy tư, Huyết Minh liền từ biệt đám người Triệu Tử Hi.
Đồng thời cũng rời đi Thụy Quan lâu, tiến nhập vào trong đường cái. Sau
khi cách Thụy Quan lâu một khoảng xa, gương mặt của hắn mới buông lỏng.
Trở nên bình thản như thường.
Lúc này, từ bên người Huyết Minh lại sượt qua hai tên hán tử, bọn họ
đang châu đầu nói nhỏ. Nếu không phải Huyết Minh có thính giác vô cùng
nhạy bén thì có lẽ cũng đã không nghe được bọn họ nói gì rồi.
"Lâm gia đúng là càng ngày càng quá đáng a. Giữa thanh thiên bạch nhật cũng dám trắng trợn bắt người."
"Việc này còn phải nói sao, Lâm gia bọn họ chính là thế gia nhất nhì Lăng Vân thành này a."
"Hừ, ở trong Lăng Vân thành diễu võ dương oai thì có gì hay, nếu đặt ở trên cả Lục Hưng hoàng triều này thì bọn họ ngay cả cái rắm cũng không
phải. Chính là loại người lấn yếu sợ mạnh. Chỉ là đáng tiếc cho nữ nhân
đó, bị Lâm đại thiếu gia để ý đến. Đúng rồi, nữ nhân đó tên là gì?"
Huyết Minh vẫn điềm nhiên như không có nửa phần quan tâm đi về trước. Thế nhưng, hiện tại, một câu nói của bọn họ đã đem bước chân của hắn
làm cho khựng lại.
"Để ta ngẫm lại đã...giống như gọi là...Hứa Tiểu Đóa?"
Nghe đến ba từ này, Huyết Minh liền tăng nhanh cước bộ, nương theo
chỉ dẫn bên trong lời bàn tán của dân chúng. Chẳng bao lâu, Huyết Minh
đã xuyên qua một tòa đại trạch, đi vào trong một đầu ngõ rộng lớn. Đôi
mắt không chút trở ngại, Huyết Minh đã thấy cách đó không xa có ba người đang giằng co với nhau.
Trong đó, có hai nam tử trên người mặc y phục màu đen xám cũ kĩ, vóc
người hơi gầy, mặc mũi xấu xí đang hùng hổ lôi kéo một cái nữ nhân.
Nhưng là, từ vẻ mặt của bọn họ đến xem thì cả hai phải mất rất nhiều
công phu mới có thể đem nữ nhân kia lôi động.
Về phần nữ nhân, tuổi cũng không lớn, chỉ khoảng mười tám đôi mươi.
Dung mạo tú lệ bình phàm, gương mặt hơi tròn, đuôi mắt cong cong. Đôi
mắt rất to, hắc bạch phân minh. Trên người vẫn còn mặc một bộ đồ tang,
đầu đeo vải trắng.
Nếu đặt ở một tiểu thôn xóm thì cũng có thể xem như mỹ nhân phôi.
Nhưng nếu đặt ở địa phương phồn hoa, tuấn nam mỹ nữ ngang dọc thế này
thì thật là có chút lưu mờ. Đó cũng là một trong những lý do vì sao ở
đây có nhiều tu sĩ như vậy, nhưng lại không có ai đứng ra giúp nàng.
Liếc nhìn thân ảnh từ đầu tới chân đều không có nửa điểm đặc sắc đó.
Thân hình Huyết Minh đã nhanh chóng đạp không mà đến. Ngay khi hai tên
nam tử vẫn chưa kịp phản ứng thì Huyết Minh đã cho mỗi tên một cước vào
lưng và đầu, dễ dàng đem bọn họ đá lăn. Ở trên mặt đất kêu la om sòm.
Cánh tay được giải thoát, mà hai tên ác bộc níu kéo bản thân cũng đều bị bạch y thiếu niên vừa mới xuất hiện này giải quyết đơn giản như vậy. Hứa Tiểu Đoá có phần giật mình, không ngừng lui về sau vài bước.
Sau đó, chợt phản ứng lại người này vừa mới ra tay giúp đỡ mình. Nàng mới thả lỏng người đi về trước, cúi đầu mang theo chân thành :"Đa tạ
công tử ra tay tương trợ."
Nhưng, ở phía đối diện, Huyết Minh lại chỉ yên lặng nhìn nàng chăm
chú, không mở miệng nói nửa lời. Bị hắn xem như vậy, Hứa Tiểu Đoá chỉ
cảm thấy cả người mất tự nhiên. Hơi len lén nâng mắt đánh giá hắn một
chút. Sau đó, không kịp phòng bị, ánh mắt của nàng liền va phải đôi mắt
đen chìm một mảnh của Huyết Minh. Khiến nàng lập tức rụt cổ.
Mặc dù bị tuấn nhan của Huyết Minh làm chấn động, nhưng sau đó, nàng
đã bình tĩnh trở lại. Thầm nghĩ, có lẽ người này trời sinh lạnh nhạt,
không muốn phản ứng nàng cũng nên. Vì vậy, nàng liền chậm rì rì xê dịch
người, vòng qua cơ thể cao lớn của hắn.
Ngay khi Hứa Tiểu Đoá vừa đi ngang người mình, Huyết Minh đã nheo mắt quay lưng lại. Giọng nói hơi mang theo tìm tòi cùng đạm bạc :"Chậm đã,
cứ như vậy liền đi? Ngươi không lấy thân báo đáp sao?"
"Hả?...Công tử nói đùa rồi..." Huyết Minh bất thình lình lại đến một
câu như vậy, Hứa Tiểu Đóa cũng lập tức đờ người ra. Nở một nụ cười hơi
khó coi. Nhưng đôi chân bất tri bất giác lại di chuyển nhanh hơn.
Không nhớ sao? Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng Huyết Minh cũng
không khỏi có phần thất lạc cùng hụt hẫng. Nhưng là, dù vậy cũng không
trở ngại việc hắn đưa tay bắt lấy cổ tay của Hứa Tiểu Đóa, đem nàng kéo
về trước mặt mình :"Ta hỏi ngươi, ngươi không lấy thân báo đáp sao?"
Không ngờ tới người nhìn như trích tiên này cư nhiên lại làm ra hành
động thất lễ, vô sỉ như vậy. Tay trái của nàng liền bị hắn giữ chặt lại. Khiến nàng không khỏi tức giận vùng vẫy, muốn đem cổ tay rụt lại.
"Ngươi làm gì vậy? Mau buông ra!!!!"
Nhưng từ đầu tới cuối, Huyết Minh cũng không có xem trọng chút sức lực ít ỏi này của nàng.
'Chát'
"Mong ngươi tự trọng một chút, ta đã là nữ nhân có gia thất."
"..........."
[............] Lợi hại ta tỷ...
Bốn phía bỗng dưng đều an tĩnh lại, trên mặt truyền tới cảm giác nóng rát. Huyết Minh triệt để sững sờ, bàn tay cũng hơi buông lỏng. Khiến
Hứa Tiểu Đoá mượn cơ hội này mà co lại cánh tay. Bàn tay phải vừa mới
nâng lên cũng theo đó thu về. Xoay người chạy đi, biến mất ở đầu ngõ.