Ở một căn nhã gian trên lầu hai đang ngồi năm người. Bọn họ vây quanh
nhau ngồi trước một cái bàn tròn, phân biệt là bốn nam một nữ. Trong đó, có bốn cái nam nhân đều là tu sĩ Kiếm đế cảnh. Đặt ở trên đại lục, cũng có thể xem như nhân vật khai tông lập phái.
Về phần nữ nhân còn lại, nàng cũng là người có tu vi thấp nhất ở đây, chỉ vẻn vẹn ở Kiếm tôn cảnh lục tầng. Dung mạo xuất chúng, mi mày như
họa, trên người mặc một thân phục sức sang quý ưu nhã. Nhưng từ biểu cảm cùng khí chất đến xem, lại lộ ra một mảnh cao cao tại thượng, xa không
thể với.
Nam nhân ngồi ở phía tay trái của nàng, mặt mũi cũng xem như trung
thượng đẳng, quần áo, khí chất đều giống như một cái hiệp khách xông xáo thiên hạ. Nhưng từ ánh mắt và ngũ quan đến xem. Bất tri bất giác lại
hiện ra thâm trầm cùng lăng lệ, khiến người không sinh ra được một chút
hảo cảm nào.
Nói đến ba tên nam nhân còn lại, thì lại càng không đáng nhắc tới.
Tất cả đều là ngoại hình phổ thông, một cao gầy, một trung niên cùng một kẻ thấp bé. Nhưng bọn họ giơ tay nhất chân đều lộ ra được một chút da
lông của cao thủ phong phạm.
Thế nhưng, theo lời nói cùng cách hành xử đến xem. Làm người ta cả
kinh rớt cằm chính là...trong số năm người bọn họ. Người có quyền lên
tiếng nhất ở đây, cư nhiên lại chính là nữ nhân có tu vi thấp nhất kia!
"Triệu thánh chủ, người có dám chắc Ma thần sẽ xuất hiện tại Lăng Vân thành này không a? Chúng ta đã ôm cây đợi thỏ ở đây gần một tháng rồi!" Lúc này, sau khi tiểu nhị đem đồ ăn bưng lên, chậm rãi thối lui về sau. Nam tử nhỏ gầy nhất ở đây liền phóng thấp tư thái hỏi, nhưng trong
giọng điệu cũng không khỏi hiện ra một chút phàn nàn.
Thờ ơ liếc nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên một tia dị sắc. Triệu Tử
Hi liền hừ lạnh một tiếng, mang theo giọng nói bất cận nhân tình, không
chút nể mặt hỏi :"Làm sao? Ngươi nghi ngờ năng lực của tông môn chúng
ta?"
Bị nàng vừa hỏi, bốn cái nam tử liền lập tức hoảng sợ không nhẹ. Bọn
họ vốn dĩ đều là môn khách được Vạn Kiếm tông mời chào. Dĩ vãng đi đến
đâu cũng đều được người khác khách khách khí khí. Thế nhưng, bây giờ khi đứng trước mặt của nữ nhân này, bọn họ ngay cả cái rắm cũng đều không
dám thả.
Bởi vì đừng nói là bọn họ, cho dù là cả Thương Lang đại lục này, chắc chắn cũng không có ai chịu đựng nổi cơn thịnh nộ của tông môn sau lưng
Triệu Tử Hi a.
"Không, không, thánh chủ đừng nghe Hầu Tử nói bậy. Chúng ta làm sao
lại dám nghi ngờ tình báo của bản môn a?" Ở một bên, Trương Kiệt liền
lập tức tươi cười làm lành. Trong mắt cũng hiện lên một tia nóng bỏng
nhìn Triệu Tử Hi.
Nếu để gã lấy được một người nương tử vừa có thực lực, mỹ mạo, lại
vừa có gia thế bậc này. Vậy thì nửa đời sau của gã, nhất định là lên
nhanh như diều gặp gió rồi.
Tâm tư này của Trương Kiệt, Triệu Tử Hi làm sao lại không nhìn ra
được kia chứ? Nhưng nàng căn bản chính là khinh thường một cái tiểu nhân vật như gã. Cho nên, cũng không có tiếp lời. Triệu Tử Hi chỉ lạnh lùng
thu hồi lại nhãn thần. Lơ đễnh thông qua khe cửa nhìn xuống quang cảnh
dưới đại sảnh.
Mặc dù chỉ là một cái liếc nhìn, Triệu Tử Hi đã không thể nào thu hồi lại được ánh mắt của mình. Lúc này, dưới lâu một đang ngồi một bạch y
thiếu niên. Nếu cần một vài từ ngữ đến hình dung hắn thì đó chính là
tiên nhân xuất thế, đẹp đến nghẹt thở.
Không biết có phải là tầm mắt của nàng quá mức lộ liễu hay không.
Thiếu niên bỗng dưng lại giống như cảm nhận đến gì đó mà hơi ngẩng đầu.
Chuẩn xác nhìn thẳng về phía nàng. Nhưng lúc này, Triệu Tử Hi mới phát
giác ra được...thì ra thiếu niên là một người mù!
Thế nhưng, việc này cũng không làm Triệu Tử Hi để tâm quá lâu. Bởi vì thiếu niên cư nhiên lại triều nàng cười. Trong phút chốc, cả lầu một
giống như đều an tĩnh lại. Ngay cả tiếng hít thở cũng đều có thể nghe
thấy được. Rõ ràng, những khách nhân khác ở đây đều bị kinh diễm không
nhẹ.
Đợi đến khi Triệu Tử Hi hồi thần lại, thì thiếu niên đã sớm cúi đầu
chậm rãi dùng thiện. Không biết vì sao, khi nhìn thấy những khách nhân
bên dưới có vô số kẻ không ngừng đánh giá hắn. Nàng lại có phần không
vui.
Thiếu niên phong hoa bậc này, vốn dĩ nên được uẩn dưỡng trong phòng làm vật riêng. Vĩnh viễn đều chỉ thuộc về một người...
Suy nghĩ này vừa lóe lên, ánh mắt của Triệu Tử Hi liền hơi xuất hiện
tia sáng. Đúng vậy a, với thân phận của nàng thì để hắn làm một cái nam
sủng cũng không phải là không thể...
Nghĩ là làm, Triệu Tử Hi liền lập tức đem tiểu nhị gọi vào. Nhanh
chóng phân phó :"Ngươi đi xuống dưới nói với vị thiếu hiệp mặc bạch y
kia, là ta muốn mời hắn lên đây để kết giao một chút."
Bởi vì chỗ ngồi nguyên nhân, mặc dù không tiện, nhưng Trương Kiệt
cũng rất muốn nhìn thử xem người mà Triệu Tử Hi cho người mời đến sẽ là
ai. Nhưng dù thế, từ sâu trong linh hồn của gã, lại bất giác đối với
người chưa gặp mặt này sinh ra vô tận địch ý.
**Kịch trường :
--Sư tôn : Là ngươi nói muốn đem đồ nhi của ta thu làm nam sủng? /mặt 'nạnh nùng', rút kiếm/
--Tỷ tỷ : Muốn thu hắn làm nam sủng, ngươi có mệnh sao? /cười lạnh, nâng trường thương/
--Vị mỹ nữ nào đó : A di đà phật, phật nói, ngươi không vào địa ngục, ai vào địa ngục? /lần chuỗi hạt, ánh mắt ám trầm/
--Tiểu sư điệt : Ha hả, vị tiểu thư đây, ngươi vừa mới nói gì? Ngươi
nói muốn đem tiểu sư thúc của ta làm sao? /Mỉm cười lịch sự, ôm lấy bình sứ/
--Triệu Tử Hi : Ta xin lỗi, ta chỉ là một nhân vật pháo hôi thôi a!!!! Các ngươi cứ bơ ta đi!!! Là ta hồ ngôn loạn ngữ!!! 555