Cũng không quản mọi chuyện nữa, một thân xiêm áo nặng nề. Huyết
Nguyệt vẫn nâng lên bước chân nhỏ yếu vội vàng từ trên tường thành chạy
xuống. Đôi chân ngắn ngủn chưa từng dừng lại một giây phút nào.
Lúc này, trong đầu của nàng, đều là hình ảnh của Huyết Minh. Giống
như một cuốn phim quay nhanh không ngừng hiện hữu, khiến tâm của nàng
xiết chặt đến không thở nổi. Từng lời nói của hắn, vẫn như cũ văng vẳng
bên tai.
Tuyết rơi, vẫn là thê mỹ như vậy. 'Oanh' từng dòng khói bụi cùng hạt
tuyết cũng cuồn cuộn bay xa. Cuốn theo đó, là huyết hoa đỏ thẳm, không
ngừng rơi rụng xuống tuyết trắng.
Trong dòng khí xáo trộn, bóng người cũng đã sớm không thấy. Xuất hiện chỉ có từng cỗ tay chân cụt đứt cùng da thịt vỡ vụn, không phân biệt rõ chủ nhân của bọn chúng là ai. Duy nhất bắt mắt, chính là vô số mảnh vải đỏ bị cát bụi cuốn bay. Đập vào trong mắt của Huyết Nguyệt, lại là vò
xé tâm can đến như vậy.
"Tại sao phải khóc a? Việc ngươi cần làm, đó là cười."
"Bởi vì khi máu tươi dính đầy người ngươi, ngươi vẫn còn có khả năng cười được. Điều đó chứng tỏ, ngươi mới là người chiến thắng, là người
cười tới cuối cùng."
"Trên đời này, có đôi khi, còn sống, chính là điều may mắn nhất."
Thật xin lỗi, nàng rất muốn không khóc, nhưng nước mắt của nàng không biết vì sao lại không nghe theo lời nàng a.
"Ca ca, chúng ta không chơi trốn tìm nữa. Ngươi đừng đùa Ưu nhi nữa a..."
Đạp lên huyết nhục vương vãi khắp nơi, Huyết Nguyệt vẫn phảng phất
như ruồi mất đầu, không ngừng tìm kiếm, loay hoay. Cả người đều bò trên
mặt đất, đôi tay bé nhỏ không ngừng ở trong tuyết lạnh cùng máu tươi dò
xét. Y phục màu hồng phấn của nàng, cũng đều bị tiên huyết dính đầy.
"Ca ca, mau ra đây đi a. Ưu nhi xin ngươi đấy ca ca. Ưu nhi sẽ ngoan
mà, Ưu nhi sẽ không bắt ca ca chơi bay cao, sẽ không lười biếng viết chữ nữa...Ô ô..."
Cả gương mặt của Huyết Nguyệt đều đã thấm đẫm nước mắt. Giọng nói trở nên khản đặc, ngắt quãng khó nghe. Hai tay của nàng bắt đầu đào bới
trên nền tuyết. Mười đầu ngón tay cũng đông cứng đến trắng bệch, da thịt bị đá cắt hư, khiến cho máu me giàn giụa.
Giờ đây, mỗi khi nàng gọi một tiếng ca ca, sẽ không còn ai mỉm cười
nhìn nàng, nhẹ giọng ứng thanh. Kể từ đây, quang minh trong cuộc đời
nàng đã dập tắt. Thần minh của nàng, tín ngưỡng của nàng, cũng đều đã
mất rồi.
"Các ngươi khốn kiếp, mau trả ca ca lại đây cho ta a!!! Ca...Ca... CA CA!!!!"
Giống như phát điên, hai tay của Huyết Nguyệt không ngừng đập nện vào trên tuyết lạnh. Tiếng gào khóc cũng vang dội thê lương. Hai mắt của
nàng, đều khóc đến sưng đỏ, phảng phất như sắp mù lòa. Mái tóc đen
tuyền, cũng từng sợi một ngả bạc...
Trong vô tận tuyệt vọng, một phần nhỏ Cực Viêm huyết mạch trong người nàng, đã triệt để thức tỉnh. Kèm theo đó, còn có một nửa Chúc Long
huyết mạch.
Chúc Long, thượng cổ thần thú, mở mắt là ngày, nhắm mắt vi đêm.
Bầu trời trong xanh, bắt đầu có mây đen che lấp. Từ nơi xa xôi đỉnh
đầu, cũng không ngừng truyền tới cuồng phong thét dài. Cuốn lấy bông
tuyết trắng xóa, theo đó bay tán loạn khắp nơi, phảng phất như thiên địa đều đang rơi lệ.
Đứng trên tường thành, nhìn thấy huyết vụ bay đầy trời. U Linh lập
tức sững sờ tại chỗ, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên vô hạn khủng hoảng. Không, hắn không chết được đâu a, đám người này làm sao giết hắn được chứ? Hắn nhất định đã sớm né tránh...
Từng giây từng phút trôi qua, lại phảng phất như thiên thu vạn đại. Bóng dáng mà nàng đang tìm, chung quy vẫn không xuất hiện.
Không biết từ khi nào, U Linh cũng đã đặt chân đến chiến trường. Mặc
dù tự nói với lòng, nàng không có bị khế ước phản phệ, điều đó chứng tỏ
hắn vẫn còn sống. Nhưng rốt cuộc, nàng cũng không có đợi được nam nhân
mà nàng muốn đợi.
Ánh mắt của nàng, so với Huyết Nguyệt lại càng tinh quang hơn. Rất
nhanh, nàng liền từ trong huyết nhục be bét tìm tới một mảnh hồng y. Bên trên còn dính lấy máu tươi, không rõ chủ nhân là ai.
Đầu óc trống rỗng, cánh tay U Linh không khỏi giơ ra, khi thì rút
lại. Cuối cùng, nàng vẫn là run rẩy nắm lấy mảnh vải này. Bởi vì nằm
trên tuyết lạnh, mảnh vải đã sớm mất đi độ ấm vốn có của nó. Lạnh lẽo
đến thấu tận tâm can.
Siết chặt mảnh vải, thân ảnh mảnh khảnh của nàng, bước đi trong gió
sương cô độc. Nhưng là, lúc này đây, vạt áo của nàng bỗng dưng lại bị
người nắm lấy. Khiến nàng không khỏi dừng lại bước chân.
Đối diện với ánh mắt của U Linh, là cặp mắt tử sắc, vẩn đục vô hồn
của Huyết Nguyệt. Âm thanh của nàng, là như thế khô khốc, giống như một
lòng sông khô kiệt rạn nứt :"Tại sao? Tại sao ngươi lại không cứu ca ca
của ta? Tại sao!!!??"
Thẩn thờ, U Linh không có trả lời câu hỏi của Huyết Nguyệt. Đôi chân
nàng vẫn trì trệ đạp lên trên tuyết. Vạt áo cũng rơi khỏi tay Huyết
Nguyệt, lây dính máu tươi, ở trên mặt đất kéo thành một đường dài. Bên
tai, vẫn liên tục vang lên âm thanh khống khổ la hét của Huyết Nguyệt.
"AAAA!!!! Ta sẽ giết hết các ngươi! Giết hết cả nhà ngươi!!! Các ngươi đều đáng chết!!!"
Nước mưa cùng bông tuyết, thấm đẫm một thân nữ tử. Nàng vẫn quỳ ở đó, trước mặt là một tấm mộ bia không có tên. Từng hạt mưa nặng trĩu cũng
dọc theo sườn mặt của nàng, rơi lả tả xuống đất. Nàng chỉ lặng im, cúi
đầu không nói một lời.
Hạt mưa rơi xuống, bỗng dưng lại nhuốm lên một màu đỏ yêu diễm. Là mưa, hay là huyết lệ?
Cả Bát Hoang đều biết, Huyết Viêm Đế Tôn, kẻ đã từng gây bao gió tanh mưa máu ở Hồng Hoang, đã vẫn lạc trong 'Phản Ma Chi Chiến.' Một đời
kiêu hùng, ngay cả thi xác cũng đều không còn.
Phục Ma môn theo đó bị các thế lực chính đạo còn sót lại mưu đồ chiếm cứ. Lúc này, một tiểu nữ hài mới tám tuổi đầu đã lên ngôi môn chủ, lấy
phương pháp lôi đình, chèn ép cả Hồng Hoang.
U Linh nữ tướng quân, đồng thời cũng là thanh đao trong tay Huyết
Viêm Đế Tôn. Cũng bị tân môn chủ trục xuất khỏi Phục Ma môn, phát lệnh
truy sát trên toàn Hồng Hoang.
Người người đều nói, tân môn chủ mặc dù tuổi nhỏ nhưng tâm ngoan thủ
lạt. Huyết Viêm Đế Tôn xem nàng như thân nhân, nhưng hắn chết thảm, cũng là bị nàng hạ độc thủ sau lưng. Lại bởi vì nàng muốn trảm thảo trừ căn, cho nên mới trăm phương ngàn kế đuổi giết U Linh.
Mà nơi giáp ranh Hồng Hoang, là Man Hoang chi địa, không lâu sau cũng xuất hiện một cái nữ nhân. Tất cả những người từng gặp qua nữ nhân này, đều xác định nàng là một kẻ điên.
Trên tay cầm một thanh hồng thương, nàng vốn không quan tâm đến sống
chết của mình. Mất máu, gian nan, hiểm nguy, nàng đều không quan tâm. Bị người chửi rủa, chém giết, nàng chỉ giống như một kẻ câm điếc không
đoái hoài mọi việc. Giống như một khối tử thi, không có sinh mệnh, không có cảm tình.
Hơn hai mươi năm, nàng nhờ vào sức của một người san bằng Man Hoang.
Nhưng rồi, bên trên cái ghế chí cao vô thượng kia. Nàng lại chỉ đặt lên
đó một tấm linh vị vô danh.
Người người đều nói, nữ nhân này đúng là có bệnh, máu tẩy Man Hoang, nhưng cuối cùng lại để một tấm bài vị lên làm chủ thiên hạ.
Nhưng là, bọn họ không biết, nàng đã từng hứa với một người. Sẽ vì
hắn đánh cả thiên hạ, đem thiên hạ bao la này, làm thành sính lễ cho
hắn.