Nghe thấy tiếng nói bình thản mang theo cảm giác quen thuộc giống như thân nhân gặp nhau này vang lên. Theo bản năng, Quân Tam liền quay mặt
nhìn về nơi phát ra thanh âm.
Chỉ thấy, trước mặt người này cũng được phủ lên một đống vải đỏ. Dưới ánh nến lóe sáng từ ba bên bốn phía truyền đến, Quân Tam cũng chỉ có
thể nhìn đến một bóng người mơ hồ, giống như là một cái nam nhân.
Mặc dù không biết bản thân tại sao lại ở đây. Nhưng đắn đo một hồi,
cộng với cái xưng hô khó hiểu kia của người này. Quân Tam cũng đánh bạo
há miệng, muốn hỏi thăm một chút.
Nhưng là, thanh âm của ông khi đi đến cổ họng, thì bỗng dưng lại
giống như bị thứ gì đó chặn đứng lại. Không thể phát ra được mảy may.
Điều này, cũng khiến cho ông vô cùng kinh hoảng mà làm ra giãy dụa.
Phía sau lớp mành sa mỏng, Huyết Minh đang ngồi trên một chiếc ghế
đàn hương. Trong tay cầm lấy tách trà long tĩnh đang không ngừng bốc lên khói nóng. Mà hắn, cũng từng chút một nhàn nhã phẩm vị.
Trên người hắn, vẫn mặc một bộ bạch y trắng xóa như tuyết. Một nửa
trên của mái tóc trắng được kẹp lại rồi cố định ở sau đầu. Mi mắt khẽ
rũ, lông mi vô cùng dày. Sóng mũi cao thẳng cũng theo đó 'nhìn' thẳng
vào tim. Mặt mày tà mị câu nhân nhưng lại không yêu diễm tầm thường.
"Cha, ngày nào Tiểu Minh cũng nhớ đến người hết nha. Người có nhớ
Tiểu Minh hay không?" Nếm vào một ngụm trà, mắt cũng không nâng. Huyết
Minh liền ân cần hỏi Quân Tam. Hắn nói cũng là thật a, hắn thật sự rất
là nhớ 'người cha' này của bản thân.
Nhưng là, ở phía trên giường lớn, khi nghe thấy âm thanh xa lạ này
lại lần nữa vang lên. Quân Tam cũng không thể nào bình tĩnh lại được,
ngược lại, lại càng thêm kháng cự kịch liệt. Dù sao, một người lúc tỉnh
dậy bỗng dưng lại phát hiện bản thân đã bị người trói vào một nơi xa lạ. Thì kẻ đó, chắc chắn sẽ không thể nào bình tĩnh cho được.
'Cốp cốp...' Tiếng ván giường lắc lư vang lên. Nhận thấy được phản
ứng kịch liệt của Quân Tam, ngữ khí của Huyết Minh liền mang theo vẻ
không vui :"Cha làm sao vậy nha? Cha cứ chống cự như vậy thật sự là
khiến Tiểu Minh rất sinh khí đâu. Tiểu Minh đã sớm cấm ngôn cha rồi,
người không cần làm việc vô nghĩa nữa. Không có tác dụng gì đâu."
Giọng điệu cáu kỉnh làm nũng này của Huyết Minh, đã trực tiếp câu lên một tầng da gà của Quân Tam. Ông có cảm giác bản thân giống như vừa bị
một đạo kiếm khí lướt qua người. Sống lưng lạnh toát, tay chân cứng đờ.
Ngay cả động tác chống đối cũng đều dừng phắc lại. Không dám làm ra hành động dư thừa.
"Cha, bản thân người rất khó hiểu, rất oan uổng có đúng không? Người
có phải cảm thấy Tiểu Minh chính là một tên điên nhận nhầm người, liên
lụy đến người vô tội như ngươi? Nếu cha đã không nhớ, vậy liền để Tiểu
Minh đến nhắc nhở người đi a."
Huyết Minh tỏ vẻ vô cùng hài lòng đối với sự ngoan ngoãn của Quân
Tam. Ngay cả giọng nói cũng đều ẩn chứa ý cười càng sâu. Bắt đầu kể ra
chuyện xưa, ngay cả nửa điểm phập phồng cũng không có :"Nếu cha không
nhớ Tiểu Minh, thì người có lẽ sẽ nhớ rõ đứa trẻ chỉ vừa tròn ba tuổi đã bị người trong lúc uống say quăng ra ngoài bão tố. Bị nước mưa thấm ướt đến tay chân lạnh băng, đầu óc mê sảng, suýt chút nữa đã mất mạng hay
không?"
"Đứa trẻ 7 tuổi, bởi vì gương mặt sinh ra quá mức nhu khí, khiến
ngươi bị người khác chế giễu. Ngươi suýt chút nữa liền đem mặt của nó,
áp vào trong lòng hấp bánh bao. Không lâu sau, còn đánh gãy hai cây
xương sườn của nó, khiến nó phải nằm bất động trên giường, sống dở chết
dở..."
"........."
Kế tiếp, Huyết Minh liền không nhanh không chậm, vô cùng chi tiết kể
ra một 'câu chuyện xưa' cho Quân Tam nghe. Ban đầu, thanh âm của hắn vẫn là một mảnh bình thản. Nhưng dần dà về sau, giọng nói của hắn bỗng dưng lại đè thấp xuống, mang theo một cỗ âm lãnh :"Hoặc là nói, cha a, người có nhớ hay không...một thiếu niên chỉ vừa tròn 18 tuổi, đã bị ngươi
không chút do dự đem bán cho một tên cầm thú?"
Mới đầu, Quân Tam vẫn còn không có phản ứng được Huyết Minh đang nói
gì. Nhưng theo những sự việc mà hắn liệt kê ngày càng nhiều, vô số hình
ảnh đã sớm vùi lấp ở trong ký ức của ông, rốt cuộc cũng lần nữa chui
lên. Khiến ông bắt đầu lắp bắp kinh hãi. Làm sao...làm sao kẻ này lại
biết được những chuyện mà ông đã làm?
"Nhưng không sao a, cha nhớ lại được liền tốt rồi. Chuyện đã qua thì
cứ để nó qua đi, Tiểu Minh cũng sẽ không nắm mãi không buông đâu." Có lẽ là cảm nhận đến sự kích động của Quân Tam. Âm điệu của Huyết Minh mới
trở lại bình thường. Lần nữa đậy lại nắp của tách trà, đem nó đặt về
trên bàn gỗ.
Ngay khi âm thanh 'thấm người' của Huyết Minh biến mất, Quân Tam mới
có thể thả lỏng người mà thở sâu một hơi. Tứ chi lạnh cóng cuối cùng
cũng được làm ấm trở lại. Nhất là khi nghe thấy lời đề nghị bâng quơ của hắn, giống như được đặc xá, Quân Tam liền gật đầu như giã cối. Chỉ còn
kém nước mắt nước mũi tuôn trào gào khóc.
Lần này, Huyết Minh rốt cuộc cũng lười biếng từ trên ghế đứng lên.
Tiếu dung như hoa, giọng điệu cũng mang theo ấm áp khiến người nghe cảm
thấy vô cùng êm tai :"Lâu ngày gặp, Tiểu Minh cũng có một phần đại lễ đã chuẩn bị sẵn muốn tặng cho cha đây. Đảm bảo người sẽ rất kinh hỷ nha."
'Bốp bốp' Vừa nói, Huyết Minh lại vừa vỗ tay hai cái. Theo âm thanh
giòn giã vang lên, một tiếng kẽo kẹt cũng lập tức xuất hiện. Kế tiếp,
liền là một loạt tiếng bước chân chậm rãi nhưng lại mang theo cẩn trọng.
**Thế giới 3 kết nhảm là đúng rồi nha mọi người. Đó là TG có kết
không đâu nhất trong 18 TG mà A Minh trải qua ( đến chính hắn cũng thừa
nhận vậy.) Nên mọi người không cần thắc mắc đâu nha.
**Bởi vì bắt đầu từ TG 3, A Minh đã bị thiên đạo chú ý ( cố tình tạo
ra một số trùng hợp để diệt hắn - điển hình là chiếc xe tải mất lái.) Mà hắn, cũng bởi vì không kịp cảnh giác + với bị tỷ tỷ làm phân tâm nên
mới chết không rõ nguyên do như vậy. Qua TG sau là hết rồi.