Ngón tay run rẩy chỉa vào người của Quân Tam, Quân Mặc tâm như tro tàn,
vội vàng quay người hướng cửa đi đến. Thấy vậy, Quân Tam cũng gấp rút
đưa tay muốn đem Quân Mặc kéo lại. Nhưng đúng lúc này, âm thanh nghiêm
nghị của Cao Quyền cũng từ trên chủ tọa truyền tới.
"Cao tiên sinh, ngươi cứ việc về trước đi. Không sao đâu a!"
Vừa cách ván cửa chưa đến một bước chân, Quân Mặc bỗng cảm thấy ánh mắt của mình đang trở nên hoa lên. Một cỗ khô nóng cũng bắt đầu bò ra khắp cơ
thể, giống như muốn đem hắn bao phủ trong sự mê mang. Hắn muốn đi, nhưng tứ chi của hắn lại không cho phép. Đôi mắt hắn, cũng đã không còn phân
biệt được đông tây.
Vốn dĩ còn đang lo sợ Quân Mặc bỏ trốn. Nhưng khi nhìn thấy cơ thể thon gầy của hắn đang không ngừng chao đảo, vịn
tay vào trên cửa gỗ liên tục thở dốc. Ánh mắt cũng trở nên mông lung.
Quả tim đang treo cao của ông mới có thể bình ổn xuống, cũng không tiếp
tục ở đây xem trò vui nữa. Vội vàng từ biệt Cao Quyền:"Cao lão gia, vậy
thì ta xin cáo từ trước."
Nhận được sự ưng thuận của Cao Quyền,
Quân Tam liền vội vàng xoay người rời đi. Trước khi đi, cũng không quên
liếc nhìn Quân Mặc đang mặt mũi đà hồng, ngồi bệch dưới đất kia.
Cuối cùng, Quân Tam vẫn là hạ ngoan tâm rời khỏi Cao phủ. Một bên cao hứng
sờ bao ngân lượng nặng trĩu trong ngực. Một bên, ông lại dọc theo con
đường đi về nhà. Bởi vì tâm trạng vui sướng, vừa đi, ông còn vừa huýt
sáo tấm tắc.
Lúc này, ngoài nhà tranh, Quân mẫu đang ngồi ở trước thềm nhà. Tràn đầy mong chờ, cứ 2, 3 giây thì lại nhìn ra ngoài đường
một lần. Không biết vì sao, trong lòng bà cứ có cảm giác bất an, giống
như có đại sự gì đó, sắp phát sinh vậy.
Một lúc lâu, ngay khi mi
tâm của bà đều sắp chau đến dính chặt vào nhau. Thân ảnh cà lơ phất phơ
của Quân Tam rốt cuộc cũng xuất hiện ở đầu kia con đường. Khiến cho bà
lập tức mỉm cười dịu dàng mà thở ra. Nhanh chóng rời khỏi nhà, chạy đến
bên cạnh của Quân Tam.
"Tướng công...Mặc nhi đâu?" Nhưng là, khi
nhìn thấy ngoại trừ Quân Tam đang một người cao hứng kia ra. Thì bóng
dáng của Quân Mặc lại hoàn toàn không thấy đâu cả. Nụ cười trên mặt Quân mẫu liền dần dần rút lui.
Liếc mắt nhìn bộ dạng mỹ thiếu phụ
tràn đầy sầu bi của Quân mẫu. Hiếm khi tâm trạng tốt, Quân Tam liền thần thần bí bí nói nhỏ:"Đi, vào nhà trước lại nói."
Mặc dù khó hiểu, nhưng nhìn Quân Tam đã vắt tay sau lưng đi vào trong nhà. Cắn cắn môi,
đè nén đi sự lo lắng nửa vời của mình. Quân mẫu vẫn là dời bước theo sau ông. Nhưng là, chưa đến nửa khắc sau. Một tiếng va chạm mãnh liệt liền
từ trong nhà truyền tới. Kèm với đó là tiếng quát hung hăng của Quân
Tam.
"Nữ nhân điên này! Bà có biết rằng bản thân đang làm gì
không hả!?" Một bên bụm mặt phải, một bên, Quân Tam tràn đầy khó tin
nhìn chằm chằm Quân mẫu. Mà trên mặt ông, vẫn còn in dấu ngón tay vô
cùng rõ ràng.
Ông vốn dĩ vẫn còn đang nể tình xưa mà chia sẻ món
tiền từ trên trời rơi xuống này với bà. Nhưng không ngờ, nữ nhân này
bỗng dưng lại phát điên lên. Cư nhiên lại còn dám đánh ông, đúng là chán sống mà.
Chiếc bàn gỗ trong phòng, lúc này đã ngả chỏng vó trên
đất. Trên sàn nhà, cũng rơi lẻ tẻ vài đỉnh bạc trắng. Nhưng giờ đây,
cũng không có người quan tâm đến nó nữa. Bầu không khí cũng rơi vào
trạng thái giương cung bạt kiếm. Cuối cùng, một âm thanh nữ nhân mang
theo run rẩy cùng chất vấn liền phá tan yên tĩnh.
"Tại sao? Quân
Tam...Mặc nhi là nhi tử độc đinh của chàng kia mà... Tại sao chàng lại
có thể đối xử với nó như vậy kia chứ? Tại sao!?"
Đối diện với sự
chất vấn của Quân mẫu. Quân Tam liền giận quá hóa cười mà khinh bỉ nhìn
bà. Lời nói cũng đều tràn đầy cay nghiệt, như trát vào sâu trong tâm can của Quân mẫu:"Cái gì nhi tử của ta a? Ai biết nó có phải là của ta hay
không? Thứ nữ nhân đê tiện bỏ theo nam nhân như ngươi, ai biết tên dã
chủng đó có phải của ta hay không?"
"Chàng..." Khó tin, kinh
hoàng, đôi mắt ưu tư của Quân mẫu cũng không khống chế được mà trợn
trừng lên. Một bàn tay che lên ngực mình, miệng cũng há to nhưng rồi chỉ có thể phát ra tiếng hít thở khó khăn cùng tiếng nức nở.
Mười
tám năm về trước, bà chính là đại mỹ nhân đứng đầu Thi Châu phủ cách đây vài dặm. Cha của bà, đường đường là tri phủ, mà bà, cũng là đại tiểu
thư cành vàng lá ngọc được người người truy cầu. Nhưng rồi, bà vẫn bị
Quân Tam - một tên nô bộc dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ đi. Không những vậy, còn lỡ mang thai huyết mạch Quân gia.
Có lẽ là bởi vì tuổi
trẻ bồng bột, bà đã bỏ trốn cùng Quân Tam. Sau khi biết tin này, bởi vì
quá mức tức giận cùng mất mặt, cha của bà đã lửa giận công tâm mà chết.
Quyền khống chế Thi Châu phủ cũng rơi vào trong tay người khác. Gia tộc
bà cũng bị người đuổi đi khỏi đó, không biết lưu lạc phương nào.
Vô cùng hối lỗi, vô cùng tự trách. Nhưng chung quy, bà đã không còn đường
quay đầu. Nhưng hôm nay, vị trượng phu bà hết mực trung tâm này, cư
nhiên lại dùng những lời này để sỉ nhục bà...
"Lão tử làm sao?
Lão tử trước kia là mắt mù mới bị dung mạo của ngươi lừa gạt. Nếu ngươi
không mang thai, lão tử còn lâu mới chịu thú ( cưới) ngươi. Cũng không
biết đã bị bao nhiêu người cưỡi qua."
Nhìn thấy bộ dạng nghẹn uất của Quân mẫu, Quân Tam liền tức giận tiến về trước. Quăng cho bà một
cái tát, đem bà đánh đến té ngã xuống nền gạch. Không chút do dự đe
dọa:"Ngươi tốt nhất nên an phận một điểm cho lão tử. Nếu không, lão tử
sẽ đem ngươi bán vào trong thanh lâu."