Hơn nửa canh giờ sau, Huyết Minh mới từ trong huyện thành đi dần về phía dãy núi lân cận. Trên dãy núi này, có một thác nước vô cùng hùng vĩ gọi là Thanh Hà. Mà cái tên Thanh Hà huyện, cũng là bắt đầu từ đó.
Đi sâu vào trong dãy núi, hướng về phía tây mà đi. Không bao lâu, bên tai
Huyết Minh liền vang lên tiếng nước xối "ầm ầm". Cùng với tiếng "róc
rách" thanh thúy khi nước chảy qua khe đá, rột rửa tạo nên.
Theo
tầm mắt dần dần thoáng đạt, sự chú ý của Huyết Minh liền rơi vào trên
người một thân ảnh bạch y đang ngồi ở bên bờ suối. Cạnh người hắn, lại
đặt một cái hộp gỗ đựng đồ ăn.
Bởi vì Huyết Minh không cố tình
giảm nhẹ lực chân, tiếng bước chân của hắn liền rơi vào tai của người
kia. Khiến cho hắn ta lập tức quay đầu nhìn lại, nở một nụ cười tươi rói chào đón hắn:"Ngươi tới."
Người này, là một cái nam nhân dung
mạo thịnh thế. Nhưng lại quá mức âm nhu, cộng thêm một loại khí tức dịu
dàng đến tú khí trên người hắn, lại càng khiến người ta xem nhẹ đi việc
hắn là một cái nam nhân. Đương nhiên, ngoài Quân Mặc ra, sẽ không có
người nào có thể tạo ra một loại khí chất nam nữ bất phân như thế này
rồi.
"Ngươi đến sớm vậy a." Đáp lễ một câu, Huyết Minh lại đi đến bên người Quân Mặc rồi ngồi xuống. Thấy hắn đi đến, Quân Mặc liền vén
lên tay áo. Mở ra giỏ tre, bắt đầu đem món ăn để ra ngoài.
Nhìn
thấy Quân Mặc đang dọn đồ ăn, Huyết Minh cười nhạt một tiếng trêu chọc
hắn. Nhưng là, khi ánh mắt của hắn rơi vào trên cổ tay nửa che nửa đậy
kia của Quân Mặc. Hắn liền lập tức chuyển giọng:"Quân Mặc, ngươi càng
ngày càng có bộ dạng của tiểu nương tử a....khoan đã...tay của ngươi..."
Vốn dĩ bị Huyết Minh trêu đùa đến có phần ngượng ngùng, nhưng khi nghe thấy lời nói tiếp theo của hắn. Quân Mặc liền cả kinh, vội vàng kéo xuống
ống tay áo che lại cổ tay của mình. Ấp úng bào chữa.
"Ta...ta là...bị...""Ngươi có phải muốn nói với ta, ngươi là bị vấp ngã có đúng không? Đừng đùa
nữa, trên đời này làm gì có người đem mình ngã thành cái dạng này. Lại
nói..."
"Quân đại thiếu gia, trong tháng này, ngươi tổng cộng bị
ngã bao nhiêu lần rồi? Ngươi là đồ ngốc hay sao?" Tựa tiếu phi tiếu nói
ra, nhìn đến bộ dáng nghẹn ứ, há miệng nhưng không cãi lại được của Quân Mặc. Huyết Minh liền xuy một tiếng, nói sang chuyện khác. Dù cho Quân
Mặc không nói, nhưng hắn liền biết, vết thương trên người hắn ta, nhất
định là kiệt tác của lão bất tử kia.
"Hôm nay ngươi làm món gì
đây, để ta xem xem..." Giúp Quân Mặc một tay đem đồ vật lấy ra, từng cái một đặt trên mặt đất. Sau đó, ánh mắt của hắn liền va phải thứ đang
lẳng lặng nằm một góc trong giỏ tre kia:"Đây là..."
Ngẩng đầu
nhìn Huyết Minh, lúc này, trong tay của hắn đang cầm lấy một vò rượu
nhỏ. Dáng vẻ cũ kĩ được bịt kín còn vương một chút bùn đất. Quân Mặc
liền cười cười đáp:"Rượu hoa đào, ta đã ủ nó được 2 năm rồi a. Chính là
dùng số hoa đào lần đó nhặt được ở trên sườn núi đấy. Vốn dĩ định bán
đi, nhưng rồi, ta quyết định vẫn là đem ra cùng ngươi uống một ngụm đi."
"A, Quân đại tiểu thư tại sao hôm nay lại có nhã hứng uống rượu với ta vậy
a? Không biết là có mưu đồ gì đây?" Phì cười, Huyết Minh lại đưa tay từ
trong giỏ tre lấy ra hai chén sành nhỏ. Khó hiểu liếc nhìn Quân Mặc.
Liễm xuống ánh mắt, một bên phân ra chén đũa. Một bên, Quân Mặc lại sâu kín
nói ra. Nhưng chỉ có một mình hắn biết, những lời hắn nói đều là lời từ
tận đáy lòng, không có nửa phần gian dối.
"Ngươi chính là bằng
hữu duy nhất của Quân Mặc ta. Dù tính cách của ngươi vô cùng tiêu cực,
nhưng ngươi lại là người đối xử tốt với ta nhất từ thuở sinh thời đến
giờ, ngay cả mẫu thân của ta cũng đều không thể sánh bằng."
"Ngươi không giống bọn họ, không có bởi vì dung mạo này của ta mà lăng nhục
ta, chế giễu ta giống một cái nữ nhân. Nếu ngươi đã là hảo hữu của ta,
vậy rượu ngon kính tri kỉ, không phải là việc nên làm hay sao?"
Đối với việc Quân Mặc nói rằng xem bản thân như tri kỉ, Huyết Minh cũng
không hề đáp lại. Thậm chí còn không để ở trong lòng. Hảo hữu sao? Huyết Minh hắn không cần a. Con người mà, đôi khi ngay cả thân nhân của mình
còn có thể lừa bán nữa kia, huống chi chỉ là một cái "bằng hữu" không
thân không thích đây?
Nhưng là, nghĩ nghĩ, trong mắt Huyết Minh
liền hiện lên một tia ám sắc. Sau đó, mới như thường nở một nụ cười như
có như không:"Quân Mặc, nếu ta nhớ không lầm, ngày mai chính là sinh
thần của ngươi. Có đúng hay không?"
"Đúng a." Vui vẻ trả lời,
trong lòng của Quân Mặc liền tràn đầy cảm động. Hắn liền biết, Huyết
Minh nhất định sẽ không quên sinh thần của hắn. Còn nhớ năm trước, quà
của Huyết Minh tặng cho hắn chính là một cái mặt nạ quỷ. Năm trước nữa,
thì lại là một cái trống bỏi.
"Khoan đã, đừng nói với ta, năm nay ngươi lại định tặng ta đồ chơi của hài đồng nữa đấy!!!"
Đối diện với vẻ đề phòng của Quân Mặc, Huyết Minh cười nhạt một tiếng, vô
cùng chắc chắn đưa ra cam đoan:"Đừng lo, sẽ không. Sinh thần năm nay, ta sẽ tặng ngươi một phần đại lễ, đảm bảo...ngươi sẽ thích."
Chưa
đợi Quân Mặc kịp lý giải thâm ý trong lời nói của bản thân. Huyết Minh
đã dời đi sự chú ý của hắn. Hôm nay, Quân Mặc làm tổng cộng 3 món ăn,
đều là thức ăn chay, mùi vị cũng xem như không tệ. Bởi vì sau 2 năm
chung đụng, hắn cũng xem như hiểu rõ, Huyết Minh đối với thịt cá mà nói, căn bản là không hề tha thiết.
"Được rồi, bắt đầu dùng đi..."
Bừng tỉnh, Quân Mặc lập tức mở ra bình rượu. Tức thì, một mùi hương nồng nàn mang theo hương vị ngọt lịm tinh khiết liền bay vào trong mũi của Huyết Minh. Khiến hắn không hề keo kiệt khen ngợi một tiếng, rượu ngon.