Ánh mặt trời vừa ngoi lên khỏi chân trời, Lãnh Kỳ liền vội vàng từ trên
giường ngồi dậy. Nhanh chóng đem Y Trân ở giường bên cạnh đánh thức.
Gương mặt đều tràn đầy vẻ lo lắng bất an.
"Y Trân, ngươi có cảm giác nơi đây vô cùng kỳ lạ hay không?"
Từ từ mở ra đôi mắt, Y Trân liền vô cùng bình tĩnh ngồi dậy, rũ xuống hàng lông mi đen dày như cánh quạt của mình. Mi tâm mang theo một chút thất
vọng cùng ai thán:"Chung quy, nên đến cũng sẽ đến..."
Nghe thấy
lời nói vô tận ẩn ý của Y Trân. Lãnh Kỳ liền nhanh chóng đứng lên mà
chạy về phía cửa phòng. Đưa tay muốn mở ra cửa giấy, đi tìm Lãnh Hàn.
Thế nhưng, ngay khi chân của nàng chỉ còn cách ngạch cửa chưa đến một
thước thì cửa phòng bỗng dưng lại mở ra. Lãnh Hàn cũng đi theo đó bước
vào trong phòng.
Trời đã tờ mờ sáng, thế nhưng trên đường cái vốn luôn nhộn nhịp thường ngày, hôm nay bỗng dưng lại trở nên im ắng lạ
thường. Ngay cả một bóng người cũng không có. Đến cả trong quán trọ này, vốn dĩ nên là khách nhân nườm nượp nhưng hiện tại cũng đều là một mảnh
lạnh băng. Một chút âm thanh nhỏ nhặt cũng đều không có phát ra.
Khi nhìn đến cửa phòng đóng chặt không có một chút động tĩnh của hai tỷ
muội Vân gia. Giống như nghĩ ra điều gì, Lãnh Kỳ liền cúi đầu trầm
mặt:"Ca ca, chúng ta chạy sao?"
"Không chạy kịp nữa." Nhìn thấy
cái lắc đầu của ca ca nhà mình cùng với âm thanh âm u của Y Trân. Lãnh
Kỳ cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa mà cùng bọn họ chậm rãi theo cầu
thang đi xuống lầu.
Ngay khi sắp đặt chân xuống bậc cầu thang,
Lãnh Kỳ bỗng dưng lại nghiêng người về phía Y Trân. Nhỏ giọng thầm thì
một câu, nhưng lại mang theo ý tứ tuyệt đối không cho phép làm trái. Đây chính là do chủ thượng căn dặn, nàng và ca ca, nhất định sẽ tận lực.
"Lát nữa, ta và ca ca sẽ tranh thủ thời gian gây ra náo loạn. Khi đó, ngươi nhất định phải nhanh chân chạy đi. Có hiểu không?"
Gục đầu không nói, Y Trân cũng không có tiếp tục lằng nhằng từ chối gì nữa
cả. Bởi vì nàng biết, trên vai của nàng đang gánh lấy vô số kỳ vọng của
Huyết Minh. Nàng nhất định sẽ không để cho hắn thất vọng.
"Lạch cạch, lạch cạch"
Vừa bước xuống lâu 1 của khách điếm, ba người bọn họ liền nhanh chóng phát
hiện ra, nơi đây từ lâu đã sớm tụ tập một đám người mặc y phục thị vệ
đang đem quán trọ này vây quanh lại. Nhưng có lẽ, bởi vì tầng 1 này có
thiết lập kết giới cách âm nên khi nãy bọn họ cũng không có phát hiện ra được thanh âm gì cả.
Lúc này, ở một bàn trà đặt giữa lâu 1 đang
ngồi một cái nam nhân. Hai tay của hắn lại ôm hai cái mỹ nhân dung mạo
giống nhau như đúc. Mà khi nhìn đến hai người này, ba người Lãnh Hàn
cũng đều không có cảm giác ngoài ý muốn.
Nghe thấy tiếng bước
chân vang lên, Hoa Trì liền lập tức nâng mắt nhìn về thang lầu. Khi xem
đến ba người đang phủ lên áo choàng từ trên lầu bước xuống kia. Vỗ tay
cười ha hả, tràn ngập tán thưởng mà hô.
"Triệt Sinh Thủ, ngươi
đúng là dự liệu như thần a. Ha hả, ngươi nói bọn họ sẽ ngoan ngoãn đi
xuống. Thật sự đã ngoan ngoãn đi xuống rồi kìa."
Đối với sự tán
dương của Hoa Trì, nam nhân trung niên bộ dạng trầm ổn, bình tĩnh bên
cạnh hắn cũng chỉ là nhàn nhạt ôm lấy đại đao mà khom người. Không kiêu
ngạo, không sủng nịnh đáp lời:"Công tử quá khen, Lưu Chấn không dám
nhận."
Ba người Lãnh Hàn lúc này cũng là đang tràn ngập cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Hoa Trì. Không, nói đúng hơn là nhìn Triệt Sinh
Thủ - Lưu Chấn bên cạnh hắn. Bởi vì bọn họ có thể nhận thấy được, ở phe
địch, gã chính là rắc rối lớn nhất của bọn họ. Tu vi cao thâm, bọn họ
đều không dò tới.
Lần trước, sau khi cùng Huyết Minh song tu, Y
Trân liền phát hiện ra được tu vi của bản thân đã thăng tiến một mảng
lớn, trực tiếp đột phá đến Kiếm tông cảnh tầng 1. Thế nhưng, hiện giờ,
nàng lại nhìn không thấu tu vi của tên nam nhân trung niên này. Đoán đến đây, Y Trân liền không khỏi sinh ra một loại cảm giác nguy cơ.
"Khặc khặc, ta nói cho các ngươi biết. Các ngươi đắc tội ai không đắc tội,
lại đi đắc tội hai cái tiểu mỹ nhân nhà ta. Cho nên, hôm nay, các ngươi
không chết là không thể!"
Cười một tiếng tràn đầy phách lối, Hoa
Trì liền đưa tay ôm lấy eo của Vân Ninh. Hoàn toàn không đem ba tên sắp
chết trước mắt này đặt vào trong mắt.
"Công...công tử, trong số
ba người bọn họ, còn có hai cái mỹ nhân a..." Nhịn xuống ghê tởm trong
lòng, Vân Hinh liền gượng lấy một nụ cười, học theo tỷ tỷ mình đưa tay
ôm lấy cánh tay của Hoa Trì. Khẽ lắc lắc. Trong mắt ánh lên vô vàn hận
ý.
Nàng không cam tâm, vì sao, vì sao bọn họ lúc nào cũng được
hắn quan tâm săn sóc. Vì sao hai cái tiện nhân này lại có thể yên ổn ở
bên cạnh của hắn, làm nữ nhân của hắn?
Trong khi đó, nàng lại phải bị tên nam nhân buồn nôn này làm nhục.
Nếu vậy, nàng liền sẽ không chịu đựng một mình. Nàng muốn để cho hai cái
tiện nhân này cũng phải chịu đựng sự đau khổ mà nàng đã gánh chịu. Nàng
muốn nhìn xem, khi bọn họ đã bị chơi hỏng, hắn sẽ còn cần bọn họ nữa hay không.
Nam nhân mà Vân Hinh nàng không có được thì kẻ khác cũng đừng hòng có.