Ở Tiểu Thùy trấn bên ngoài U Ám Sâm Lâm. Đám người Lãnh Hàn lúc này đã
đi vào trong một toà khách điếm lớn ở đây, bao ba gian phòng tốt.
"Nghe nói gì chưa, công tử của Thái sư đại nhân - Hoa Trì vừa mới đến Tiểu Thùy trấn này của chúng ta a."
"Hả, Hoa đại công tử? Ngươi là nói cái tên hoa hoa công tử phong lưu háo sắc đó đó hả? Hắn đến nơi này, không biết lại sẽ làm hại bao nhiêu nữ trong sạch đây..."
"Phi, ngươi thì biết cái gì chứ! Nếu được trở
thành nữ nhân của Hoa Trì, nhất định sẽ là một bước lên mây, sang quý
không ai bằng!"
"........."
Những lời nói về vị Hoa đại
công tử này, đám người Lãnh Hàn cũng đều đã nghe thấy không ít, phải tận trăm lần có nhiều. Thế nhưng, ai làm việc nấy, Lãnh Hàn, Lãnh Kỳ, Y
Trân cũng đều chùm lên áo choàng đen che kín người. Giống như không để
tâm đến lời nói của những người dân xung quanh mà chỉ đi thẳng về trước.
Trong khi đó, Vân Hinh là không ngừng ngoảnh đầu nhìn khắp nơi, cũng may bởi vì có áo choàng che lại nên cũng không quá mức dẫn nhân
chú mục. Về phần Vân Ninh, mặc dù là cúi đầu yên lặng nhưng mỗi khi nghe thấy người trong khách điếm nói về Hoa Trì. Bàn tay của nàng liền liên
tục nắm chặt rồi lại buông lỏng ra, giống như là đang băn khoăn gì đó.
Sau đó, Lãnh Kỳ cùng Y Trân ở một phòng, tỷ muội bọn họ ở cùng nhau, Lãnh
Hàn một người một gian phòng. Đám người liền chia nhau ra ai về phòng
nấy.
Chỉ vừa bước vào nhã gian ở cuối dãy lầu 2, Vân Ninh liền
đã xoay người đem cửa đóng chặt lại. Sau khi xác định không có người
nghe lén, nàng mới đem mũ chùm của mình nhấc lên. Từ từ đi đến bên cạnh
Vân Hinh.
Đối với dị dạng hôm nay của tỷ tỷ mình, Vân Hinh làm
sao có thể không nhận thấy được kia chứ? Vì vậy, một bên cởi ra áo
choàng, một bên, nàng lại hỏi Vân Ninh:"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy a? Ta
cảm thấy ngươi giống như là có tâm sự..."
Im lặng không nói, Vân Ninh chỉ tiến về trước nắm lấy vai của Vân Hinh, khiến cho nàng ngồi
xuống cạnh giường. Lại cúi đầu ở bên tai của nàng thủ thỉ:"Hinh nhi, ta
quyết định, sẽ đi gặp Hoa thiếu gia, trở thành nữ nhân của hắn."
"Tỷ tỷ, ngươi điên rồi!"
Nghe thấy lời này của Vân Ninh, Vân Hinh liền trực tiếp từ trên giường ngồi
phắc dậy. Khóe miệng liên tục run rẩy, đôi mắt trừng lớn tràn đầy khó
tin nhìn tỷ tỷ mình. Khuôn ngực cũng không ngừng phập phồng lên xuống,
rõ ràng là kinh hách không nhẹ.
"Hinh nhi, ta không điên a!"
"Không điên? Ngươi muốn phản bội chủ thượng hay sao a?" Đối với lời nói của
Vân Ninh, Vân Hinh liền trực tiếp mở miệng phản bác. Nghĩ tới kết cuộc
của những kẻ từng chết dưới tay Huyết Minh, nàng liền không nhịn được mà rét run.
Giống như là bị chọc phải chỗ không vui, Vân Ninh liền trực tiếp trở tay, quăng cho Vân Hinh một cái tát. Khi nhìn đến gương
mặt trắng nõn của nàng đều hằn lên năm ngón tay đỏ chói. Vân Ninh mới
đem nàng ôm vào lòng, tràn đầy lạnh lùng nói ra.
"Hinh nhi,
ngươi tỉnh tỉnh đi a. Lúc đầu, ta cũng thật sự muốn tận tâm tận lực với
hắn. Thế nhưng, bọn họ đều nói đúng. Chỉ có làm nữ nhân của Hoa Trì,
chúng ta mới có cơ hội trở mình. Mới không bị người dẫm đạp nữa."
"Còn Huyết Minh, hắn chỉ là một tên ma tộc sống nay chết mai, không có ngày
trở về. Đi cùng hắn, chúng ta sẽ không có kết quả tốt. Hắn không cho
chúng ta được thứ chúng ta cần."
Tràn đầy bi phẫn nói ra, Vân
Ninh lại đưa tay xoa tóc của Vân Hinh, tràn đầy ý tứ van xin mà nói
ra:"Ta biết, ngươi thật lòng yêu hắn. Nhưng là, ở dưới vật chất, tình
yêu liền trở nên nhỏ bé vô cùng. Cho nên, Hinh nhi a, nghe lời tỷ tỷ một lần thôi, có được hay không?"
Một lúc lâu sau, Vân Hinh liền
lập tức òa khóc lên. Ôm chặt lấy vai của Vân Ninh, khóc đến tê tâm liệt
phế. Chỉ nghe, một tiếng nói nghẹn ngào cũng đi theo vang lên bên tai
của Vân Ninh:"Được..."
- --------------------------
Quần Di Viện, Tiểu Thùy trấn.
Giữa bóng đêm yên tĩnh u lạnh, Quần Di viện lại phá lệ náo nhiệt, đèn đuốc
sáng trưng. Người ra người vào liên tục thoi đưa, đông đúc không ngừng
nghỉ. Ở trước cửa viện không biết lại đứng bao nhiêu cô nương như hoa
như ngọc, mỗi người một vẻ, nắm lấy khăn tay nói cười ríu rít mời chào
khách nhân.
Hôm nay, Quần Di viện vừa mới đón tiếp một tôn đại
phật đang được truyền lưu trong miệng của vô số bách tính Tiểu Thùy trấn này. Đại thiếu gia của Hoa thái sư - Hoa Trì.
Theo cầu thang gỗ treo đầy mành lụa đi dần về lầu ba của Quần Di viện, không khó để nghe
thấy tiếng cười giỡn ầm ĩ của nam nhân và nữ nhân. Hoan thanh tiếu ngữ
ào ào không dứt.
Từ trên cửa giấy dầu nhìn vào trong gian phòng
lớn nhất ở lầu ba, chỉ thấy lúc này, rượu thịt vươn vãi ở khắp nơi. Một
đám nữ nhân trẻ trung xinh đẹp là đang không ngừng trốn đông trốn tây. Y phục mặc trên người cũng là vô cùng bại lộ, da thịt đều hiện hết ra bên ngoài.
Bây giờ đây, ở giữa căn phòng, một thanh niên gầy gò
xanh xao, trắng bệch như ma ốm đang nở một nụ cười hắc hắc đáng khinh,
không ngừng trái ôm phải chạy. Đuổi theo đám nữ nhân kia. Trên mắt của
hắn còn quấn lấy một cái bịt mắt, không biết là chiếc yếm của cô nương
nhà nào.
"Khà khà, mỹ nữ, ta đến đây a..."
"Hoa thiếu gia, đến đây bắt ta đi a~"
"Thiếu gia, bên này nha..."
Đúng lúc này, chỉ nghe cửa giấy bỗng dưng lại bị người gõ vang. Tiếng cười
đùa trong phòng cũng đi theo im bặt lại, hành động của những người ở đây cũng đều giống như bị nhấn nút tạm dừng. Theo sau đó, bên ngoài liền
truyền đến tiếng ấm ách của một gã sai vặt.
"Công tử, công tử, bên ngoài có hai vị cô nương tìm ngài."