Thi Thể Của Tôi Buông Thả Phóng Túng
An Bộ tìm chủ nhiệm Lương của trung tâm, trước đó
hai người đã phỏng vấn đơn giản qua mạng, mặc dù chỉ là dạy thay nhưng
cũng không thể tùy tiện tìm một người gà mờ được.
"Đây là bàn làm việc của cô giáo Phương, tuần này cô soạn bài ở đây
đi." Chủ nhiệm Lương đưa An Bộ đến một bàn làm việc, giới thiệu nói "
Trong thư mục màu đỏ là chương trình học mà cô giáo Phương đã sắp xếp
cùng với tiến độ dạy học, còn trong thư mục màu xanh lá là tập tin của
học viên trong lớp, cô nhìn sơ qua một chút. Buổi sáng có một tiết lúc
10 giờ 30, không biết cô đã chuẩn bị thế nào, có thể trực tiếp lên lớp
không?"
"Có thể." An Bộ gật đầu nói, "Tôi đã chuẩn bị xong."
"Rất tốt, vậy thì nhờ cô." Chủ nhiệm Lương dặn dò một lúc thì quay về phòng làm việc của mình.
An Bộ ngồi trước bàn làm việc, mở tập tin của học viên, xuất hiện
trước mặt là một màn hình điện tử, lưu trữ hình ảnh, tên, thông tin cơ
bản của học viên theo từng lớp, còn có chức năng tìm kiếm nhanh.
Khi An Bộ xem tập tin, không ít giáo viên trong phòng đều âm thầm
quan sát cô. Không chỉ bởi vì cô rất trẻ trung mà ngoại hình cũng xinh
đẹp, lập tức nâng cao giá trị nhan sắc tổng thể trong phòng làm việc
này.
Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, An Bộ đứng dậy, trước cái
nhìn chăm chú của những người khác, cất bước đi đến lớp học của mình.
Vừa bước vào lớp học, vốn có chút ồn ào của học viên, trong nháy mắt
yên lặng, lập tức vang lên mấy tiếng huýt sáo cùng tiếng sói tru không
rõ ràng.
An Bộ đối với đám người bày trò, làm như không thấy, bình tĩnh giới
thiệu: "Xin chào mọi người, tôi là 'An Bộ', có thể gọi là 'cô giáo An',
bởi vì trong nhà cô giáo Phương có việc, cho nên một tuần tới, việc dạy
học của cô ấy sẽ do tôi phụ trách."
Sau đó cô lại dùng tiếng Y lặp lại một lần nữa một cách trôi chảy.
Khi An Bộ chuẩn bị giảng bài, một học viên lớn tiếng nói: "Cô giáo
An, sao chỉ có cô mới giới thiệu? Chúng em cũng muốn tự giới thiệu mình
một chút."
"Đúng vậy, đúng vậy, lần đầu gặp mặt phải giới thiệu qua lại mới đúng chứ." Học viên khác cũng nhao nhao nói theo.
An Bộ nhíu mày, lập tức khép giáo án trên tay lại, đi đến mép bục
giảng, dùng tiếng Y nói ra: "Được rồi, vậy thì bắt đầu từ hàng thứ nhất, mọi người theo thứ tự giới thiệu bản thân, chẳng qua là chỉ được sử
dụng tiếng Y."
Đối với lớp trung cấp tiếng Y này, giao tiếp hằng ngày hoàn toàn không thành vấn đề.
"Tôi trước!" Một chàng trai mười bảy, mười tám tuổi ngồi ở hàng thứ
nhất, tự nhiên hào phóng đứng dậy giới thiệu nói, "IL Mio nome e
\\\'Alberto, quest\\\'anno, all \\\'età di 18 Anni. . . (Tên tôi là
Alberto, năm nay 18 tuổi. . . ) "
Người thứ nhất giới thiệu xong, tiếp theo là người thứ hai, thứ ba. . . Có người một hai phút, ngắn thì chỉ có mười mấy giây. Hôm nay có hơn
mười học viên, rất nhanh hoàn thành phần giới thiệu của mình.
An Bộ nghiêm túc lắng nghe đám người giới thiệu, cho nên không chú ý ở bên ngoài lớp học có mấy người đứng đó. Bọn họ đều muốn nhìn giáo viên
mới tới sẽ dạy như thế nào, không nghĩ là nhìn thấy màn tự giới thiệu
nhàm chán như vậy, cách này chẳng những cũ rích mà còn làm chậm trễ thời gian, trong lòng không khỏi nảy sinh mấy phần khinh thường: Quả nhiên
người trẻ tuổi thì ít kinh nghiệm mà. Nhưng hành động tiếp theo của An
Bộ khiến tất cả mọi người chấn động.
Cô đi đến trước màn hình dạy học, cầm bút cảm ứng, dùng tiếng Y chậm
rãi nói: "Tiếng Y cơ bản của mọi người đều không tệ, vậy thì chúng ta
bắt đầu đi từ học viên thứ nhất, giải thích ngữ pháp đã sử dụng, và làm
thế nào để có phần tự giới thiệu được sinh động, hấp dẫn."
Trong ánh mắt mờ mịt của mọi người, An Bộ dùng bút cảm ứng nhanh
chóng viết phần giới thiệu của học viên thứ nhất, đồng thời khoanh tròn
những chỗ sai ngữ pháp.
Tiếp theo là người thứ hai, thứ ba . . . Cô viết phần giới thiệu của
hơn mười học viên, một chữ cũng không thiếu, đồng thời sửa lại tất cả
các ngữ pháp sai.
Mọi người trợn mắt há mồm.
Đây là cái trí nhớ gì chứ? Nhớ kỹ phần giới thiệu của tất cả mọi
người thì thôi đi, ngay cả những sai sót cũng nhớ kỹ nữa! Thật sự muốn
tôi phải quỳ xuống hay sao?!
An Bộ lại nói: "Tự giới thiệu giống như lễ nghi khi dùng bữa, có nề
nếp, quy củ, tên, tuổi, sở thích, sở trường, công việc, loại giới thiệu
này là không thể thiếu nhưng sẽ không lưu lại nhiều ấn tượng khi phỏng
vấn, bởi vì những điều này trên lý lịch đều đã có. Làm sao để thể hiện
năng lực của mình tốt hơn, ở đây tôi giới thiệu một cách đơn giản là
'MTV', cách gọi là MTV chính là Me(tôi), Task(công việc), Value(giá
trị)."
"Cho tôi giới thiệu lại lần nữa, xin chào, tôi là 'An Bộ', từ tên
cũng có thể thấy được, tôi là một người khiêm tốn, 19 tuổi đạt ngôn ngữ E cấp tám, 20 tuổi cầm chứng chỉ C1 CILS của ngôn ngữ Y, 21 tuổi tự học
ngôn ngữ thương mại D, đạt tới trình độ B2, nhưng tôi chưa bao giờ khoe
khoang, chỉ dùng thực lực để nói chuyện . . ."
Toàn thể học viên đờ mặt ra: ". . ." Mẹ nó còn không gọi là "khoe khoang" !
An Bộ giới thiệu xong, tiếp tục nói: "Hình thức tự giới thiệu mặc dù
khá giống nhau nhưng phong cách ngôn ngữ khác nhau, thể hiện ra cá tính
khác nhau, tùy thuộc vào đối tượng khác nhau mà mọi người chọn cách giới thiệu cho phù hợp . . ."
An Bộ mô phỏng mấy loại tình huống, biểu diễn các cách giới thiệu
khác nhau, hoặc vui tính hài hước, hoặc nghệ thuật phóng khoáng, hoặc
ngắn gọn súc tích, thỉnh thoảng khiến người khác ôm bụng cười to.
Bầu không khí lớp học hết sức sôi nổi, tất cả mọi người đều chăm chú
nghe giảng, không biết thời gian trôi qua, đến khi tiếng chuông tan học
vang lên, mọi người vẫn chưa thỏa mãn.
Chỉ một tiết học mà phong cách của An Bộ đã để lại ấn tượng sâu sắc với tất cả mọi người.
"Anh, em muốn chọn lớp này." Bên ngoài lớp học, một cậu bé một mười hai mười ba tuổi nói với người đàn ông bên cạnh.
"Ừm." Người đàn ông cũng không phản đối, ánh mắt tập trung vào bóng dáng xinh xắn trên bục giảng kia.
Người này chính là "Trầm tiên sinh" mà An Bộ gặp ở bãi đậu xe, anh
đứng bên ngoài lớp học suốt ba mươi phút, giống như học sinh nghiêm túc
nghe giảng nửa tiếng, chính anh có chút không dám tin. Nhưng không thể
phủ nhận, giáo viên này thật sự rất xuất sắc, lúc giảng bài khiến người
khác hoàn toàn không cách nào dời mắt.
Trong lớp học, An Bộ bị một đám học viên vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi mọi vấn đề.
An Bộ mất một phen công phu mới thoát khỏi vòng vây, cầm giáo án ra khỏi lớp học.
Trên thực tế, vốn là cô dựa vào giáo án mà cô Phương chuẩn bị theo
chương trình học, nhưng khi cô lên bục giảng, lại tạm thời thay đổi.
Nhìn tình hình hiện tại, hiệu quả cũng không tệ lắm.
"Cô giáo An." Đang chuẩn bị về văn phòng, bỗng nhiên sau lưng có người gọi cô.
An Bộ quay lại, nhận ra đối phương chính chủ chiếc xe Hauck đã đụng vào cô ở bãi đậu xe -- "Trầm tiên sinh".
"Xin chào, anh có chuyện gì không?" An Bộ đứng vững, chờ đối phương đi đến trước mặt mình.
Trầm tiên sinh vỗ cậu bé bên cạnh nói: "Đây là em trai của tôi, Cốc
Lặc, bắt đầu từ ngày mai chính là học viên của cô giáo An, hi vọng cô
quan tâm nhiều hơn."
"Không thành vấn đề, chào mừng em gia nhập lớp của cô." An Bộ vươn tay với Cốc Lặc.
Cốc Lặc đang muốn nắm, Trầm tiên sinh đã nhanh hơn một bước cầm tay
An Bộ. Bàn tay trơn lạnh, thấm vào tim phổi, trong mắt lóe lên một vòng
ánh sáng khác thường.
Cốc Lặc: ". . ." Anh, anh còn biết xấu hổ hay không?
An Bộ: ". . ."
"Trao đổi số điện thoại một chút đi." Trầm tiên sinh bình tĩnh thu tay lại, "Về sau có việc cũng thuận tiện liên lạc."
An Bộ cười nói: "Lớp chúng tôi có một nhóm, nếu ngài có vấn đề gì, có thể trao đổi trong nhóm." Nói xong đọc tên nhóm cho anh ta.
Trầm tiên sinh vừa mới lấy điện thoại ra: ". . ."
Cốc Lặc nhịn không được che miệng cười trộm, ở phương diện phụ nữ đều thuận lợi, cuối cùng anh trai lại đá trúng tấm sắt.
"Ngại quá, thời gian cơm trưa sắp đến rồi, lần sau có cơ hội chúng ta trò chuyện tiếp." An Bộ nhìn về phía Cốc Lặc, "Bạn học Cốc Lặc, lần nữa chào mừng em gia nhập lớp của cô."
Nói xong, An Bộ mỉm cười, tạm biệt rời đi.
"Anh." Cốc Lặc lấy cùi chỏ chọc chọc eo Trầm tiên sinh, chế nhạo nói, " Sao không mời người ta ăn cơm?"
Trầm tiên sinh ra vẻ giàu kinh nghiệm trả lời: "Cô ấy không phải là cô gái sẽ tùy tiện ăn cơm với đàn ông lạ."
Cốc Lặc: "Ha ha. . ."
Có lớp học buổi sáng đi đầu, chương trình học buổi chiều An Bộ cũng
hoàn thành rất thuận lợi. Có người ghi âm tiết học gửi lên nhóm làm cho
một đám mê muội. An Bộ phát âm chuẩn xác, lên lớp vui vẻ, nội dung thực
tế, khiến người khác kinh sợ chính là trí nhớ của cô, lập tức nhớ kỹ
phần giới thiệu của hơn mười người học viên dùng tiếng Y, còn chính xác
nắm được ngữ pháp sai, để cho người khác khâm phục sát đất.
Chỉ trong hai khóa, cô nhanh chóng trở thành giáo viên minh tinh của trung tâm Tân Sùng.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ dạy học, An Bộ lái xe đến trung tâm sửa
chữa, để bọn họ tiến hành kiểm tra sửa chữa, sau đó đi bộ về nhà. Khi đi ngang qua siêu thị, còn mua không ít nguyên liệu nấu ăn.
Khi cô mở cửa ra, thấy Giản Ninh Huyên đang đứng phía sau cửa, không khỏi hỏi anh: "Anh muốn đi ra ngoài sao?"
"Không có." Trong mắt một vòng vui sướng của Giản Ninh Huyên nhanh
chóng biến mất, sau đó là vẻ mặt bình thản đi vào phòng khách, điều
chỉnh nhiệt độ điều hoà không khí đến 25 độ.
An Bộ cũng không để ý, mang theo nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp.
Giản Ninh Huyên một nút rồi một nút cài nút áo lại, giống như tùy ý hỏi: "Ngày đầu tiên lên lớp có thuận lợi không?"
"Rất thuận lợi." An Bộ lấy mắt kính xuống, đặt trên kệ, sau đó tháo tóc dài, đi đến phòng ngủ.
Cô đổi lại một bộ đồ thoải mái mặc ở nhà, nói với Giản Ninh Huyên, "Ăn tối xong, chúng ta cùng làm bánh quy được không?"
Giản Ninh Huyên: Sao đột nhiên muốn làm bánh quy, còn muốn kéo theo anh nữa chứ?
"Cuộc sống giống như làm bánh quy vậy, muốn hình dạng nào thì làm ra
hình dạng đó." An Bộ hăng hái, ý chí chiến đấu sục sôi, "Tôi là núi,
tôi là nước, tôi là ngôi sao trên mặt đất . . ."
Giản Ninh Huyên: ". . ."
"Giản tiên sinh là hoa, là chim, là tia chớp 3D sống động, màu đỏ của đèn bảy màu."
Giản Ninh Huyên: ". . ."