Thi Thể Của Tôi Buông Thả Phóng Túng
Vào sinh nhật hai mươi tuổi của mình, An Bộ dùng
tiền làm thuê kiếm được mua một chiếc xe mới. Cô còn chưa kịp lấy bằng
lái, mới ra ngoài đi thử một vòng đã gặp cảnh cầu sập, cả người lẫn xe
cùng rơi xuống sông lớn. Mặc dù cô đã cố hết sức để tự cứu mình, nhưng
cuối cùng vẫn không thể chạy thoát, chết ngạt khi đập cửa kính xe.
Với người bình thường mà nói, chết nghĩa là kết thúc. Mà cô, lại
“sống” tiếp trong thi thể của mình, nhưng không còn dấu hiệu nào mà
người sống nên có như nhịp tim, hô hấp, mạch đập, nhiệt độ cơ thể.
An Bộ cũng chẳng suy nghĩ gì với việc “sống lại” nữa, bởi vì cô là
người kế thừa Sổ Sinh Tử. Không sai, đó chính sách ghi chép ngày giờ
sống chết trong truyền thuyết, Nhân thư trong Tam thư Thiên Địa Nhân.
Nhưng quyển Nhân thư cô có là tàn thứ phẩm, chỉ có thể nhìn thấy sinh
khí và tử khí của mỗi người. Tác dụng hữu ích nhất của nó là có thể dựa
trên đặc tính cá nhân và bối cảnh thời đại của một người, theo đó tạo ra một bộ hoàn chỉnh gồm hộ tịch thân phận và giấy chứng nhận liên quan,
cực kỳ chính xác, không có sơ hở, có thể xưng là hệ thống “Chứng chỉ
giả” bậc cao nhất.
Khi còn sống, An Bộ rất ít khi động tới Sách Sinh Tử. Quyển sách này
ngoài việc giúp cô nhìn thấy các hiện tượng linh dị và làm “chứng chỉ
giả”, cơ bản không có đất dùng. Cho tới khi cô chết, âm dương nghịch
chuyển, giá trị sinh trong sổ sinh khí từ 10.000 điểm tụt thẳng xuống
101 điểm, mà giá trị tử trong sổ tử khí từ 10 điểm tăng mạnh đến hơn
6.000.000 điểm. Toàn bộ thế giới trong mắt cô đều biến thành tử khí nặng nề.
Hơn 6.000.000 điểm này không chỉ là tử khí của mình An Bộ, nó còn bao gồm tất cả tử khí của oan hồn bao năm qua đã chết ở sông lớn này. Nếu
không phải bất ngờ chết ở đây, An Bộ cũng không biết trong nước lại có
nhiều quỷ chết đuối như vậy.
Hoạt thi An Bộ giá trị sinh khí còn 101 điểm, chỉ có khả năng di
chuyển chậm chạp, năm giác quan bị suy yếu nghiêm trọng, dùng sức chín
trâu hai hổ mới có thể đập cửa kính cạnh ghế lái trèo ra. Cô xuôi theo
dòng nước, chìm chìm nổi nổi dạt xuống phía dưới sông, bắt đầu một
khoảng thời gian sống lang thang rất dài.
Sau tai nạn, An Bộ thành người mất tích. Ba mẹ vẫn không ngừng tìm
kiếm cô, vì trước cô, hai người chị cũng mất tích. Nhưng cô có dự cảm,
hai chị cô đều còn sống, bởi vì sinh khí trên người họ mạnh hơn bất kỳ
ai. Nhưng An Bộ không muốn ba mẹ lại trải qua đau buồn khi chia xa, vậy
nên cô lang thang bảy tháng, góp nhặt giá trị sinh khí tới 1000 điểm,
miễn cưỡng có hình dáng con người rồi về cạnh ba mẹ, nói rõ mọi chuyện
cho họ. Cho dù khó tin, nhưng họ vẫn đón nhận cô, đồng thời che chở cho
cô mười năm, giúp cô không phải lo phiền góp nhặt từng chút sinh khí.
Mười năm sau, cuối cùng An Bộ cũng có thể quang minh chính đại sống
trong thành thị, cũng thành thục tìm ra cách góp nhặt sinh khí từng
chút một. Lại qua vài chục năm, cô luôn trông coi bên người ba mẹ, không hề đi xa. Cho tới khi ba mẹ mất, cô lấy thân phận "Cháu gái ngoại" của
hai ông bà. Từ nay về sau, không chút vướng bận, thi thể đi bốn phương.
Hệ thống “Chứng chỉ giả” của Sách Sinh Tử cuối cùng cũng phát huy tác dụng quan trọng, có thể liên tục thay đổi thân phận, bất kể bao nhiêu
năm cô cũng không cần lo lắng mình “Không có hộ khẩu”.
An Bộ sẽ không dừng lại một chỗ trên năm năm, cố đỉnh mười năm đổi
thân phận một lần, thân phận nào thì lại xem tình huống mà xác định.
Bây giờ cô đã biến thành hoạt thi sau 82 năm. Công lịch năm 2175, cô
cố định thân phận là một người phiên dịch ngoại ngữ, quốc tịch Trung
Quốc, 25 tuổi, cô nhi, vừa tốt nghiệp không lâu, không có công việc cố
định, thuê một căn hộ trong tiểu khu Minh Tường.
Đưa bản thảo phiên dịch cho người thuê, An Bộ đứng dậy hoạt động tứ
chi có chút cứng ngắc một lát, sau đó đi vào phòng bếp ép một ly nước
rau quả cho mình.
Hiện cô tiêu hóa đồ ăn không phải dựa vào dạ dày, mà là năng lượng
trong cơ thể trực tiếp phân giải đồ ăn. Rau quả là đồ ăn cô đã nghiệm
chứng liên tục rồi chọn ra, nó vừa dễ hấp thu lại giúp cơ thể khỏe mạnh, mỗi lần có thể gia tăng 5 đến 50 điểm giá trị sinh khí. Nhưng nếu không bổ sung đồ ăn đúng lúc, giá trị sinh khí sẽ lập tức hạ xuống.
Đáng tiếc vị giác của cô khác hẳn với người bình thường, việc ăn rau
quả chỉ là nhiệm vụ có thể giúp bổ sung năng lượng hàng ngày, hoàn toàn
không giúp cô thưởng thức bất cứ cái gì trên mặt vị giác.
Hiện giờ giá trị sinh khí của cô là 413.605, thính giác và khứu giác
coi như bình thường. Nhưng vị giác, thị giác, xúc giác vẫn ở trạng thái
khác thường.
Nhìn thời gian, đã hơn 9h tối, An Bộ thay một bộ trang phục đậm màu bình thường, cầm chìa khóa rời khỏi chung cư.
"An Bộ, cháu ra ngoài muộn quá." Đối diện là thím Trương hàng xóm mới dắt chó đi dạo về.
"Vâng ạ, cháu ra ngoài có chút chuyện." An Bộ cười, cất tiếng chào
hỏi. Cô đi xuống bãi đỗ xe, mở cửa xe, lái vào đường cái xe cộ qua lại
không ngớt.
Nhưng một lát sau, hệ thống điều khiển trong xe phát ra một tiếng
nhắc nhở: [Chủ nhân, có người gọi xe, tọa độ K3C9, cách 780 m, có nhận
đơn không?]
"Nhận." An Bộ dựa theo ký hiệu trên bản đồ điện tử, chạy về tọa độ chỉ thị.
Đúng vậy, công việc hiện giờ cô đang làm là lái xe trở khách, xe đưa
đón khách theo từng đơn, đây là một trong những chức cô kiêm làm.
Sau khi biến thành hoạt thi, mỗi ngày cô chỉ có thể ngủ hai giờ. Một
khi quá hai giờ, đầu óc và thân thể cô sẽ bắt đầu xơ cứng, vậy nên mỗi
ngày nếu không học tập thì cô sẽ làm việc, hoặc là vận động. Tóm lại,
không được để mình rảnh rỗi.
Đi vào nơi chỉ thị, dưới ánh sáng đèn xe, An Bộ gặp hai người đàn ông đỡ một tên đàn ông say khướt vào xe, dìu anh ta xuống ghế sau, thắt dây an toàn, sau đó nói với An Bộ: "Sư phụ, phiền thầy đưa hắn đến Hoa viên Hoài Tú."
"Được rồi." An Bộ nhìn bọn họ một chút, nhíu mày.
Lúc này hai người mới chú ý lái xe là một cô gái, đội mũ không nhìn
rõ, nhưng nghe tiếng dường như rất trẻ trung, lại thêm làm nữ lái xe ban đêm, đúng là hiếm thấy.
Trong lúc hai người ngây ra, An Bộ đã chở người đàn ông say rượu nghênh ngang rời đi.
Hoa viên Hoài Tú cách nơi này khoảng ba đến bốn km, đèn giao thông
cũng không nhiều, rất nhanh sẽ tới. Nói đến đèn giao thông, không thể
không bỏ chút thời gian khen ô tô hiện đại đã có trí năng kết nối với hệ thống giao thông, phân biệt đèn xanh đèn đỏ. Nếu không với thị giác bất thường của An Bộ, cô vốn không thể lái xe.
Xe chạy tới một ngã tư đường, Hoa viên Hoài Tú ở bên phải, nhưng An Bộ không rẽ mà chạy thẳng về phía trước.
"Cô, cô định mang tôi đi đâu?" Hiển nhiên người đàn ông say rượu vẫn
chưa say đến tình trạng không còn năng lực nhận biết. Anh ta chỉ ra
ngoài cửa xe, to giọng hỏi.
"Bên kia sửa đường." An Bộ đáp.
"Ồ." Vừa nói vậy, người đàn ông say rượu liền tin, ngã lệch trên ghế rồi không động đậy nữa.
Chẳng qua hồi lâu sau, An Bộ lái xe đến bệnh viện thành phố, sau đó
xuống xe xách tên đàn ông say rượu ra, gọi hai y tá tiễn anh ta đi kiểm tra thân thể, còn giúp ứng trước tiền chữa trị, sau đó nhanh chóng rời
khỏi bệnh viện.
Tử khí trên người tên đàn ông say rượu chẳng khác mây đen che đỉnh
núi là bao, dù An Bộ không tra Sách Sinh Tử cũng biết anh ta sắp chết.
Nhìn dáng vẻ của anh ta không giống người mắc bệnh nan y, chỉ lệ chết
ngoài ý muốn lớn hơn một chút. Nhưng anh ta say thành như vậy, sau khi
về nhà chắc hẳn không có hoạt động nào khác, vậy nên nếu có chuyện gì
ngoài ý muốn, tất sẽ xảy ra trong khoảng thời gian này.
Bất kể là ngã chết trên tầng hay đột tử lúc ngủ, hoặc là say khướt
tìm đường chết, đưa anh ta vào bệnh viện đều có thể phòng ngừa mấy tình
huống trên một cách lớn nhất.
Về phần ứng ra tiền chữa trị, An Bộ vốn không để trong lòng, nếu như
người kia có thể vượt qua tử kiếp, cô sẽ thu được giá trị sinh khí tương ứng.
Sau khi lên xe, An Bộ không hề quan tâm chuyện này, tiếp tục bắt đầu nghiệp vụ đưa đón xe của cô.
Từ 8h tối đến 11h là giai đoạn đón xe cao điểm. Sau 11h, hành khách
sẽ ít đi. An Bộ chạy xe tới rạng sáng 2h, sau đó về nhà nghỉ ngơi hai
giờ, vào khoảng 5h rời giường học tập.
Qua 1h sáng, An Bộ nhận đơn cuối cùng, là hai gã thanh niên trên dưới hai mươi tuổi, ăn mặc thời thượng, dáng dấp coi như đoan chính, nhưng
ánh mắt lại không yêu thích cho được.
Thi thoảng bọn chúng sẽ nhìn lên thân trên An Bộ, ánh nhìn không có ý tốt.
"Đến rồi." An Bộ dừng xe bên đường, ra hiệu bọn chúng xuống xe.
Một thanh niên tóc vàng xuống xe, nhưng tay tóc đỏ còn lại không
xuống. Hai tay hắn gác lên ghế lái, lại gần cười hì hì với An Bộ: "Tiểu
thư một mình làm đêm không sợ sao?"
Một bên khác, tên tóc vàng xuống xe trước dùng một tay chặn cửa xe,
thò người nhìn về phía An Bộ, huýt sáo một tiếng: "Ôi, không ngờ là một
tiểu mỹ nữ."
An Bộ nhìn điệu bộ này đã biết mình gặp phải lưu manh.
"Mấy cậu muốn thế nào?" Cùng lúc đó cô hoạt động các cơ trên mặt, lộ ra biểu cảm sợ hãi.
"Ha ha, đừng sợ, anh trai chỉ muốn tâm sự với em thôi." Ngoài miệng nói như vậy, một tên đã lấy mũ An Bộ xuống.
Vài sợi tóc xanh rủ xuống, lộ ra vẻ phong tình vô hạn.
Thanh niên tóc vàng thấy vậy trợn mắt lên, vốn chỉ muốn đùa giỡn một
chút, rồi nghiện tay, bây giờ nhìn thấy sắc đẹp bậc này, trong lòng lập
tức ngứa ngáy khó nhịn.
Hắn nhìn chung quanh một chút, nơi đây vắng vẻ, lại là đêm khuya, chính là nơi thích hợp làm chuyện xấu.
Hai tên thanh niên trao đổi một ánh mắt d*m tà, ngầm hiểu thỏa thuận hình thành.
Thanh niên tóc vàng nhanh chóng tháo dây an toàn của An Bộ, kéo cô
khỏi xe. Tên tóc đỏ lập tức che miệng cô từ sau, kéo cô vào hoa viên nhỏ bên cạnh. Hai tên háo sắc hoàn toàn không để ý thứ chúng kéo đi chỉ là
một bộ thi thể.
Nhưng sau một lát, chỉ nghe thấy tiếng vải xé trong hoa viên nhỏ,
tiếp đó là tiếng cơ thể va chạm, cuối cùng là tiếng rên ẩn nhẫn mà tiêu
hồn.
Sau mười phút, An Bộ nhàn nhã đi ra từ trong hoa viên, phủi vụn cỏ
trên người, tiếp tục đội mũ, ngồi lên xe. Cô xem lại máy giám sát và
điều khiển trên xe, gửi thẳng tới tổng công ty, bên trên ghi rõ quá
trình hai tên đó lôi cô ra khỏi xe, bọn chúng vẫn chưa kịp xóa bỏ. Nếu
không phải như vậy, cô cũng không chờ đến hoa viên nhỏ mới động thủ..
Làm xong toàn bộ, An Bộ lưu loát quay xe, vung đuôi rời đi.
Ngày thứ hai, cư dân thể dục buổi sáng chạy qua hoa viên, bỗng thấy
hai tên thanh niên quần áo không chỉnh tề quấn cùng một chỗ, trên da phủ đầy vết tích xanh xanh tím tím, tư thế cực kỳ chọc người, hình tượng vô cùng cay mắt.
"Gì đây, hai gã thanh niên dã chiến trong hoa viên?"
"Thực m* nó vấy bẩn phong tục văn hóa quá thể!"
"Chết tiệt, đôi mắt ông đây giữ trong trắng 30 năm lại bị ô nhiễm thế này!"
Hai tay thanh niên tỉnh lại trong gió lạnh và tiếng nghị luận sôi
nổi, sau đó phát hiện bọn họ bị một đám bác trai bác gái lớn tuổi vây
xem, lúc này chỉ đành che mặt bỏ chạy. . .
An Bộ về đến nhà, quăng mũ xuống ghế sofa, sau đó vào phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt.
Cô đứng trước gương, nhìn bản thân xích lõa, da thịt trắng noãn, núi
đôi sung mãn, vòng eo tinh tế, dung mạo được coi là tuyệt mỹ. Nhưng cô
không có chút nhiệt độ nào, cũng không có lấy một tia huyết sắc, có
chút yêu dị. Đây đã là trạng thái tốt nhất của cô. Lúc vừa chết, da cô
xám trắng khô quắt, bộ dáng như bệnh nguy kịch. Nuôi bốn, năm năm, mới
nắm giữ được quy luật duy trì sự khỏe mạnh.
An Bộ bước bồn tắm lớn chứa đầy nước ấm, ngâm cả người trong nước.
Hơi nước mờ mịt, nhiệt độ thích hợp, nhưng cô hoàn toàn không cảm giác
được sự thoải mái dễ chịu trong bồn tắm, chỉ tắm sạch và xoa bóp theo
thông lệ, giữ thân thể sạch sẽ và hoạt tính của cơ bắp.
"In the dream, it seemed as if there were a destination. . . He was
left, upon awakening, with the feeling that he wanted. . ." Trong phòng
tắm, chậm rãi vang lên tiếng đọc ngoại ngữ.
Để bảo đảm đại não vận hành bình thường, mỗi khi nhàn rỗi, An Bộ sẽ
suy nghĩ, đọc thuộc lòng, hoặc tính toán, hoặc là quy hoạch tương lai. . . Tóm lại, cố gắng không để đại não đình chỉ hoạt động.
Thói quen này An Bộ giữ vững được tám mươi năm, từ việc khó nhớ kỹ
mấy từ đơn giản, đến bây giờ nhanh chóng nhớ được, cô đã bỏ ra gian khổ
và nỗ lực rất lớn.
Cho dù rất mệt mỏi, nhưng chưa bao giờ từ bỏ.
Bởi vì, cô muốn sống.
Hơn nữa còn muốn sống tùy thích buông thả.